Anh Vũ


Buổi đêm dường như có tiếng động gì kì lạ làm cho tôi sợ hãi tỉnh giấc.
Đèn vẫn còn sáng, An Tâm đang dựa vào đầu giường ngồi đọc sách. Dường như cô cảm thấy được tôi tỉnh giấc mà lơ đãng vươn tay kéo tôi đến bên cạnh. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô mà thấy trái tim cuồng loạn của mình đập chậm lại đôi chút.
Chuyện khó chịu xảy ra ba hôm trước lại cứ thế theo trí nhớ đã bị chôn sâu của tôi hiện ra trước mặt tôi trong cái điệu rất đáng ghét. Xem ra ban ngày cố ý trốn tránh lại càng khiến nó càng thêm đau đớn đi vào trong ý thức của tôi. Bây giờ đã trở thành nỗi ám ảnh tôi không thể thoát nổi trong giấc mơ.
Hiện tại nghĩ lại, chuyện phát sinh ngày đó như thực như không vậy. Từng chi tiết đều tái hiện lại một cách kì lạ . Ví dụ như trên vai Tần Khải Vi dính một mảng dầu mỡ ghê người, đôi môi bị rách của An Triết chảy xuống một giọt máu đỏ rực rỡ. Lại còn lúc hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc bắn ra tia lửa bập bùng.
Tôi quay về ngồi trên ghế, cái muôi tôi nắm trong móng vuốt "cheng" một tiếng rơi xuống sàn nhà An Triết có chút phẫn nộ, lại có chút nghi hoặc khó hiểu đánh giá dáng vẻ lông dựng đứng của tôi. Trên mặt hắn hiện lên một tia do dự: "Phan, mày có phải... Mày không phải sẽ cho rằng tao..." Hắn khó khăn suy nghĩ cách biểu đạt thành lời: "Mày không phải cho rằng tao đang bị tổn thương gì đó chứ? Không phải như vậy, bọn tao là..."
Tôi sửng sốt một chút, lập tức nghĩ theo góc độ của vật nuôi thì hắn lý giải như vậy cũng không sai. Huống chi, chuyện tôi đang làm cũng không phải là muốn ngăn cản hắn bị tổn thương còn gì?
Tần Khải Vi cau mày, bàn tay còn lại thì xoa xoa cái gáy. Cô ta hiển nhiên không nghĩ giống An Triết. Tôi có thể thấy sâu trong mắt nàng hơi có một chút lo sợ. Không riêng gì trên tóc, ngay cả quần áo của cô ta đều dính đầy vết mỡ đỏ, áo của nàng lại là áo màu hồng nhạt xem ra lần vẩy mỡ này khó có thể gột sạch được.
An Triết vỗ vỗ tay cô ta: "Nếu không em cứ đi gột rửa trước một chút, hong khô, sáng mai chắc là sẽ khô được."
Tần Khải Vi lia cho tôi một ánh mắt lạnh như băng rồi đứng dậy vào phòng tắm. Tôi hét lớn một tiếng: "Đứng lại!"

Cô ta bị bất ngờ không kịp cả dừng lại đã xoay người trừng mắt với tôi, trên khuôn mặt lúc ấy là sự kinh ngạc cùng chán ghét không hề che giấu. An Triết cũng nhíu mày, hẳn là biểu hiện ương ngạnh của tôi đã vượt ngoài dự kiến của hắn.
Tôi nhìn chằm chẳm Tần Khải Vi, nói rõ ràng rành mạch: "Cô lập tức về đi nếu không muốn tôi nói ra chuyện tốt cô vừa làm".
Thân hình cô ta hơi động đậy một chút, sắc mắt thoáng cái trở nên tái nhợt. Nếu nói là bị tôi uy hiếp, chi bằng nói cô ta kinh hãi vì thấy một con vẹt lại có thể dùng giọng điệu của con người trước mặt mình. Cô ta cứ sững sờ nhìn tôi. Tôi cũng không chút mềm lòng nhìn chằm chằm đáp trả.
Mãi đến lúc An Triết lớn tiếng quát một cách không kiên nhẫn: "Phan, đừng náo loạn, quay về tổ của mày đi!"
Tôi thu hồi ánh mắt chém giết với Tần Khải Vi lại thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Tóc mái của hắn loà xoà trước mắt, ngực còn hở một mảng. Ánh mắt tuy không còn tràn đầy hương vị tình dục nữa nhưng lời nói và tư thế lại không tránh khỏi toả ra dụ hoặc mê mị. Tôi biết hắn đã bị tôi làm phiền đến cùng.
Trong lòng tôi lúc đó chỉ tràn ngặp thất vọng với hắn, câu nói vẫn xoay quanh trong lòng vì thế mà không suy nghĩ liền thốt ra: "Thứ tình cảm giả dối như vậy mà anh cũng muốn?"
Có cái gì đó trong ánh mắt hắn lúc ấy bị thái độ khinh miệt của tôi đập tan. Đó là một thứ mỏng manh, trong suốt, dễ vỡ. Tôi thậm chí còn nghe được âm thanh rất nhỏ tựa như khi viên đá chạm vào cốc rượu.
Đột nhiên tôi liền hiểu ra. Đối với Tần Khải Vi, trong lòng hắn cũng không dám khẳng định. Hắn chỉ lừa mình dối người mà thôi. Giống như một canh bạc vậy, ngay cả khi biết chỉ có năm mươi phần trăm hy vọng hắn cũng muốn nhắm mắt đưa tay.
Liệu có phải là câu nói đêm đó của Đồng Hải Lâm gây ảnh hưởng đến hắn chăng? Tôi không xác định được, chỉ có thể đoán mò. Bởi tôi làm thế nào cũng không quên được ánh mắt cô đơn, gần như tuyệt vọng của An Triết khi hắn nhắc tới Mã Đan.

Hắn chẳng qua là một đứa trẻ lạc đường, trơ mắt nhìn cảnh tượng người người vội vàng đi qua ngã tư đường mà thôi rồi không ngừng tự nhủ trong lòng có lẽ người tiếp theo đi qua sẽ nhận ra mà đưa mình về nhà.
Cứ như thế vô tình nhìn thấu nội tâm yếu ớt mà người đàn ông này không dám để lộ ra ngoài làm cho tôi không kìm được mà thương hại hắn. Nhưng mà thương hại này của tôi chẳng qua chỉ đốt lên một mồi lửa trong mắt hắn thiêu đốt viên đá lúc trước mà thôi. Không thể nghi ngờ rằng nếu không phải chuông cửa đúng lúc vang lên thì hắn đã bóp chết tôi rồi.
Tôi rõ ràng có thể nhìn xuyên qua ánh mắt hắn mà thấy được sâu thẳm trong đó dày đặc sát ý. Có lẽ tôi sai rồi, tôi sớm nên biết người đàn ông như hắn tuyệt đối không thể thương hại. Lông chim trên người tôi từ từ cụp xuống. Giờ phút này tôi chỉ thấy thật mệt mỏi, mệt đến độ đứng không nổi. Nếu hắn có làm gì, tôi nhất định sẽ không tránh. Tần Khải Vi cứ thế cúi đầu đi mất, cô ta tay cầm áo lông mở cửa đi ra ngoài mà thậm chí còn không chào hỏi An Tâm bước vào.
Ồ, An Tâm, An Tâm.
Bất giác lui về phía sau vài bước, tôi không bao giờ muốn đứng ở trong căn phòng này nữa, một phút một giây cũng không thể. Tôi chạy trối chết, nhào vào lòng An Tâm. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra nên cũng vui mừng mà ôm tôi.
"Chúng ta đi thôi, lập tức đi." Tôi cơ hồ như đang cầu xin cô.
An Tâm có chút không hiểu nhưng nhất định đồng ý.
Lúc ra khỏi nhà, tôi nói: "Thứ mà Tần Khải Vi lấy từ trong sách ra là giả. Bản thật ở trên đỉnh giá sách." Tôi còn chưa nói hết câu, bởi lẽ không cần thiết. Chữ trên bàn là tôi bắt chước nét chữ của An Triết mà viết lên. Tôi không nhìn nhưng biết chắc hắn vẫn nghe thấy được.
An Tâm do dự một chút rồi chẳng nói chẳng rằng mang theo tôi đi. Cô nhẹ nhàng vuốt ve tôi, nhìn nhìn đồng hồ trên đầu giường rồi bỗng nhiên ngồi dậy:

"Em không ngủ được, chị cũng không"
Cô cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt loé lên một tia sáng: "Không bằng chị mang em đi chơi nhé."
Tôi sửng sốt một chút, bây giờ?
An Tâm vừa hạ quyết tâm, lấp tức từ trên giường đứng lên lấy ra một cái quần bò đính đầy hạt nhỏ ném lên giường, rồi tiếp tục lấy ra một cái áo da màu đen bóng loáng bó sát người. Lúc cô xoay người trước gương, tôi không thể không thừa nhận bộ đồ đi chơi này thật đúng là mốt khỏi chê.
"Đi đâu?" Tôi hoa cả mắt vừa nhìn cô cấp tốc ăn mặc như một cô gái làng chơi(*) vừa ngây ngốc hỏi.
An Tâm trắng mắt liếc tôi một cái: "Đồ vô lương tâm! Mới đi theo anh ấy vài ngày liền quên luôn cứ điểm của hai ta?"
Tôi lục tung não cũng không nhớ lại đước cái gì nhưng hoàn toàn hiểu được một điều: Lúc nào An Tâm đi đến nơi đó cũng đều mang theo tôi.
Cô giơ chai nước hoa phun loạn vào cả hai rồi xuất phát. Tôi tựa vào trong lòng cô nhìn ánh đèn đường chọt loé ngoài cửa sổ xe mà bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc. Cũng là ngọn đèn mờ nhạt bên đường chợt loé, cũng là ban đêm trầm mặc cô đơn như thế...
An Tâm không quen với sự tĩnh lặng như thế liền mở lên một ít nhạc mạnh rồi rì rầm nhẩm theo.
Trong xe lập tức tràn đầy than âm náo nhiệt, ồn ào đối lập với bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài, không hiểu tại sao lại làm cho người ta cảm thấy càng trống trải gấp bội.
Tôi đoán đúng một nửa, cô quả thật đưa tôi tới một quán bar trên phố. Lúc này cũng chỉ có chỗ này là náo nhiệt nhất. Tuy nhiên, cô đi vào một cái quán mà tôi thật sự chưa từng nghe thấy tên: "AXE". Cũng không biết là tôi nhà quê hay là quán này thực sự không nổi tiếng nữa.

Vừa vào cửa An Tâm liền được một cô nàng tóc đỏ chào hỏi, ánh mắt của cô ta sáng long lanh, dưới ngọn đèn mập mờ lại càng quỷ dị.
"Sallie, chào! Lâu lắm rồi cô không mang theo bảo bối tới đây chơi nhỉ." Cô nàng thuần thục ôm lấy vai An Tâm, thuận tay vỗ người tôi một cái. An Tâm uể oải nhìn cô ta một cái: "Là tìm tôi hay là nhớ bảo bối của tôi?"
Tóc đỏ cười ha hả, sau đó đè thấp giọng nói: " Lôi Lạc vừa mới ở đây."
An Tâm tựa như run lên một cái nhưng chỉ lắc đầu: "Không liên quan, tìm một chỗ chúng ta cùng ngồi đi."
Tóc đỏ gật gật đầu, ôm lấy chúng tôi cùng đi vào. Những tiếng gầm rú cuồn cuộn đập vào mặt, tuy rằng có hơi ồn ào nhưng nơi này thật đúng là náo nhiệt. Hơn nữa tôi còn phát hiện ở đây không có ai chòng chọc nhìn mình bởi lẽ bất luận kì quái cỡ nào đều có thể dung hoà được ở nơi này. Một khi phát hiện được điểm này, tôi lập tức cảm thấy loại thoải mái trước nay chưa từng có.
An Tâm lớn tiếng hỏi tôi: "Uống cái gì? Vẫn nước trái cây chứ?"
Tôi lắc đầu, ở trong này mà lại uống nước hoa quả thì thật là mất hứng nên lớn tiếng nói: "Vodka."
An Tâm nghe thấy câu trả lời tựa hồ hơi sững sờ nhưng rồi lập rức quay đầu gọi rượu. Chốn sôi động như vậy cùng với rượu mạnh làm cho tôi cảm thấy có thể quên hết mọi chuyện không thoải mái trong lòng. Có lẽ say đến chết ở đây với tôi mà nói ngược lại là lối thoát tốt nhất. Nói không chừng lúc tỉnh dậy tôi lại được nằm trong căn phòng đầy nhóc thú bông của mình, mà tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Rút cuộc tôi cũng biết vì sao có nhiều người thích uống rượu, thích nơi này như vậy.
Nơi này tưởng như là chốn ồn ào nhất, náo nhiệt nhất nhưng kì thực đều là nơi dành cho những người muốn được quên. Đồng thời tôi cũng cảm nhận rõ rệt một góc nội tâm cô độc, mờ mịt được chôn sâu trong lòng An Tâm cùng với nỗi đau đớn chẳng thể nào che giấu được bất kể trong bóng đêm nơi quán bar hay dưới ánh mặt trời.
Điểm này có đôi chút giống tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận