Rèm cửa sổ kéo sang hai bên để lộ ra sắc trời âm u bên ngoài, còn hiện lên những tia nắng hồng nhạt quỉ dị, không biết từ lúc nào những bông tuyết thật nhỏ cũng rơi rơi.
Tôi mơ mơ màng màng mở hai mắt, nhìn bàn tay của An Triết vẫn im lìm đặt trên tấm chăn trắng, mũi kim bị dán cố định trên mu bàn tay bằng băng con bướm, đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc, tất cả đều như trước. Tôi ngẩng đầu nhìn, thuốc trong bình dịch vẫn còn một phần ba, chầm chậm chảy dọc theo ống dẫn vào cơ thể An Triết. Ban đêm ở đây yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiếng nước thuốc nhỏ giọt yếu ớt cũng như mang tiết tấu làm người ta giật mình.
An Triết vẫn đang lặng lẽ ngủ, trên đầu trên mặt hắn đều quấn băng gạc trắng, nhìn như một cái xác ướp mới khai quật.
Bác sĩ nói xác ướp bị chấn động não nhẹ, hơn nữa còn bị một số vết thương ngoài da. Trước mắt cần ở lại viện để xem xét tình hình. Nếu chỉ là vết thương nhẹ như thế, phỏng chừng An Triết đã nhất nhất đòi xuất viện.
Tôi quan sát thấy cả phòng chỉ có một mình bệnh nhân An Triết. An Tâm nằm ngủ xiêu vẹo sô pha cạnh giường. Trên người cô còn khoác cái áo Thụy Gia để lại lúc anh đi. Đại khái là vì tư thế ngủ không thoải mái, người đang ở trong mộng nhưng đôi mày cô nhíu chặt lại.
Tôi trở mình, cả người cũng không thoải mái, có phần đau nhức, ý thức lại dần dần thanh tỉnh.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, người quen đầu tiên gặp không ngờ lại là Đồng Hải Lâm.
Hắn cúi đầu bước ra từ cửa kính bệnh viện, vẻ mặt âm trầm bất định, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trẻ đẹp, một tay cô ta kéo tay hắn, trên mặt mang theo vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn không nhìn đến chúng tôi, chúng tôi tất nhiên cũng không qua đó hàn huyên với hắn. Không biết có phải hắn đến thăm An Triết không?
Đèn hành lang bệnh viện đều bật sáng, nhưng lại làm không khí thêm âm u tĩnh mịch. Không một bóng người, ngay cả một cô y tá mặc đồ trắng trực ca cũng không. Tiếng bước chân của chúng tôi trên cái nền yên tĩnh dường như rất chói tai.
Sau đó thang máy “ting” một cái, cửa mở ra, một người đàn ông tóc vàng cầm hai bản xét nghiệm từ bên trong vội vã đi ra, liếc mắt thấy hắn, lòng tôi sửng sốt một chút.
Tôi lập tức nhận ra hắn chính là Vương An Bồi đã cùng uống rượu ở câu lạc bộ. Hắn đại khái cũng không nhận ra An Tâm, chậm chạp xoay người, tôi vội vàng gọi một câu: “Vương An Bồi!”
Sau đó?
Tôi cuộn lại cái chăn trên người lại ngẩng đầu nhìn cái bình thuốc, mơ màng nói với chính mình: Sau đó Vương An Bồi liền đưa chúng tôi đến chỗ An Triết.
“Sự cố rốt cuộc xảy ra như thế nào, hiện tại còn đang điều tra. Có lẽ là vì tuyết trơn, phanh xe An tổng lại có vấn đề, hơn nữa, con đường núi kia có mấy người đua xe, chắc là vì muốn tránh xe bọn họ nên An tổng bị va chạm, lao từ sườn đồi xuống, cuối cùng lao vào cái mương.
Nhớ tới lời nói của hắn, trái tim tôi lại nảy lên, sau đó lại rơi bịch xuống. Có lẽ tôi vẫn nugr không yên vì những lời này của Vương An Bồi. Lời nói của hắn làm lòng tôi đầy nghi hoặc: An Triết đi đường núi làm gì? Xe hắn định kì bảo dưỡng, sao phanh đột nhiên lại có vấn đề? Hơn nữa, trời mới chạng vạng, đua xe không phải đều đua đêm sao? Sao có thể không may chạm trán họ được?
Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không hiểu, thật sự đúng như lời Vương An Bồi nói tất cả đều là ngoài ý muốn sao?
Tôi lăn qua lộn lại nghĩ ngợi, vừa ngóc đầu dậy liền thấy đối diện là một đôi mắt to đen nhánh.
Tôi nhất thời phản ứng không kịp, cứ như vậy nhìn chằm chằm cái người lúc này đầu đầu băng trắng, hệt như xác ướp kia. Mà cái xác ướp này cũng cứ thế nhìn tôi, hình như cũng không phản ứng lại, không hiểu vì sao lại ở đây nhìn tôi.
“An Triết?” Tôi có phần mông lung, thật cẩn thận hỏi: “An Triết?”
Ánh mắt An Triết chuyển động một vòng xung quanh, lại quay lại trên người tôi, máy móc gật gật đầu. Động tác hắn cứng nhắc khiến tôi có phần lo lắng: chấn động não có thể để lại di chứng đáng sợ nào đó, ví dụ như trở nên ngốc nghếch không?
Tôi cẩn thận đánh giá hắn một lượt: ngoại trừ đầu đầy băng gạc, các bộ phận khác trên cơ thể đều ở trong chăn, thật sự không thấy được gì.
Tôi lại tiến lên phía trước để nhìn cho rõ.
Trong mắt An Triết hiện lên ý cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười này không biết lại đụng chạm ở đâu khiến hắn đau đớn, hít vào một hơi dài. Nhưng nhìn vẻ mặt hắn như vậy, tôi cuối cùng cũng tin rằng hắn đã tỉnh táo hoàn toàn.
Không biết là vì vui mừng hay là vui mừng quá đỗi, trái tim tôi bắt đầu đập loạn. Thân bất do kỷ muốn qua chỗ hắn, một bước cao một bước thấp khiến tôi có cảm giác trèo đèo lội suối, dường như đã tập tễnh đi qua muôn nẻo đường xa. Hốc mắt cũng bất giác ấm nóng, tôi ngừng hẳn lại, vùi đầu vào tấm chăn trắng.
Trong chăn toàn mùi thuốc tiêu độc. Thứ mùi này là mùi tôi ghét nhất trong bệnh viện, tôi tin chắc rằng An Triết cũng không thích giống tôi.
Một bàn tay to đưa ra, nhẹ nhàng vuốt cổ tôi.
Tôi không ngẩng đầu, lòng không kiềm được vui sướng.
Hắn đã tỉnh, không việc gì.
Động tác xoa cổ tôi ngày càng nhẹ, tôi lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt hắn lại nhắm lại. Đang ngủ sao?
Tôi không kìm được nhẹ nhàng mổ một cái vào tay hắn. An Triết đang ngủ hơi nhíu mày, nhưng trên môi lại hiện lên nụ cười yếu ớt yên bình.
Thụy Gia lấy chìa khóa đang muốn mở cửa, cửa lại đột ngột mở từ bên trong.
Mợ cầm một quyển sách xuất hiện trước cửa, ngọn đèn phía sau hắt lại đủ để nhìn thấy những sợi tóc mai xám trắng.
Thấy người đến là anh, bà không kìm được oán trách: “Áo khoác của cháu đâu rồi? Trời lạnh như thế, cháu cứ phong phanh thế này đi từ xe ra, cảm lạnh thì làm sao?”
Thụy Gia sờ lên người, mơ hồ nhớ đến lúc trong phòng bệnh, thấy An Tâm ngủ trên sô pha, anh thuận tay khoác áo lên người cô. Lúc đi có do dự một chút, cuối cùng không nhẫn tâm đánh thức cô.
Anh cười cười, không nói gì.
“Lại tăng ca?” Mợ vừa mở cửa cho anh vào, vừa oán than: “Cậu cháu đã ngủ rồi, cháu chắc chắn chưa ăn cơm phỏng? Cháu chờ đấy, mợ đi hâm nóng thức ăn”
Thụy Gia nhìn bà xoay người đi vào phòng bếp, vốn định nói không cần, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì. Có lẽ cực nhọc một chút vì con trẻ trong nhà ngược lại trở thành niềm an ủi của bà.
Anh cầm cốc nước ấm, chậm rãi đi vào phòng ngủ của Khả Ý. Cửa khép hờ, nhìn qua khe cửa, có thể thấy một góc giường, tấm chăn in hình quả táo rơi dưới đất, bên cạnh giường có một con gấu teddy.
Tay anh khẽ đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trong phòng ngủ cơ hồ chưa từng thay đổi trong suốt nửa năm qua. Giá sách, tủ quần áo đều có vẻ như sắp hỏng. Đèn bàn trên tủ đầu giường bật lên, ngọn đèn nhu hòa tựa như mang chút tà dương xuyên qua cửa sổ vào phòng.
Dưới ngọn đèn là gương mặt lúc ngủ rất bình yên của Khả Ý.
Làn da cô hơi xanh, nhưng mặt mày lúc ngủ mơ hồ mang theo nụ cười. Mỗi lần nhìn cô đều khiến Thụy Gia nhớ đến Công chúa ngủ trong rừng, cho dù đang ngủ mê man nhưng vẻ mặt lại sinh động tựa như một tiếng động cũng có thể đánh thức cô.
Mái tóc cô dài ra nhiều, bị mẹ bện thành một mớ đặt trên gối.
Ngón tay thụy Gia nhẹ nhàng lướt qua má cô, rồi mới cẩn thận đặt bím tóc của cô ngay ngắn trên gối.
Vừa quay đầu, mợ đã rón rén bước vào, nhỏ giọng nói: “Đi ăn cơm đi”
Sắc mặt bà hơi tái, nhưng khí sắc vẫn tốt. Thay đổi lớn nhất trong nửa năm qua của bà là tóc bạc đi rất nhiều.
Thụy Gia gật gật đầu, cũng học bà nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài, lúc bước ra cửa không kìm được quay đầu nhìn lại, mợ ngồi trên giường, lại bắt đầu khe khẽ đọc diễn cảm Tuyển tập thơ Shelly.
Kì thật Khả Ý cũng không thích Shelly, nhưng mợ thích, hơn nữa cố chấp cho rằng cô cũng thích. Mỗi ngày không phải thơ Shelly thì chính là bát đại gia thời Đường, Tống. Theo quan điểm của Thụy Gia, đọc nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng có lẽ cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại hơn.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, không ngoan ngoãn ở phòng bếp ăn cơm như bà nghĩ mà bưng bát cơm về thẳng phòng mình. Trên bàn làm việc của anh chất rất nhiều tư liệu, từ báo cáo học thuật về thần kinh đến thuyết chiêu hồn của người dân tộc thiểu số đều có.
Thụy Gia thuận tay rút ra một tập, vừa há miệng ăn cơm vừa bắt đầu chăm chú đọc dưới ngọn đèn….