An Triết đứng ngồi không yên mà đi qua đi lại trong phòng khách. Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn nên tư thế đứng có chút quái dị, không giống như chân bị cà nhắc mà trông như là đang cố tình bắt chước dáng đi lại của người bị tật. Rõ ràng bước đi không xong mà vẫn sống chết phải đi lại. Thật không biết nên khen ngợi hắn đầy nghị lực hay là nên quăng gạch.
Rốt cuộc sau khi hắn đi được n vòng thì chuông cửa cũng vang lên như ước nguyện. An Triết nhảy dựng lên đi mở cửa. Nhưng vừa chạm vào tay nắm thì khựng lại, cật lực tự trấn định lại bản thân. Hắn chẳng mấy khi thiếu bình tĩnh như vậy làm tôi càng tò mò.
Từ nửa tiếng trước, hắn tìm đủ mọi lý do để đuổi An Tâm ra ngoài là tôi đã nghi ngờ rồi. Thực ra tôi đã sớm nhận ra người nhà họ An không giỏi nói dối chút nào, vừa nói dối là mắt đã đảo liên tục. Cứ cho là đồng nghiệp của hắn lát nữa sẽ tới đây ăn chơi nhảy múa, có người khác ở đây không tiện… nhưng thái độ trịnh trọng hiếm thấy của hắn chứng minh sự tình không chỉ đơn giản thế. Vậy đồng nghiệp của hắn là ai đây? Tôi không nhìn được thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Cửa vừa được mở ra, tôi liền nghe thấy tiếng An Triết nho nhã, ân cần hỏi thăm khách quý. Giọng nói thực trầm ổn, ôn hoà còn mang theo một chút kính cẩn bất thường. Đến lúc tự tôi nhìn thấy khách đến thì nói thật là ít nhiều có tí thất vọng. Chẳng qua là hai người đàn ông có tuổi rất bình thường, trông như những cán bộ về hưu mà ngày nào cũng nhàn tản đi dạo ở công viên. Họ ăn mặc cũng rất bình thường. Một người hơi béo còn người kia lại hơi gầy.
Tôi đang trộm nghĩ thì vị thấp hơn đột nhiên ngẩng đầu quét mắt liếc tôi một cái. Ông chẳng qua tuỳ tiện nhìn một cái mà làm tôi lập tức có ý muốn trốn đi. Trong lòng thoáng lạnh, ngay sau đó cơ thể đã lạnh buốt. Không biết có phải do máy sưởi bị hỏng không nữa?
An Triết vội rót trà còn nóng mời khách sau đó cung kính ngồi xuống đối diện bọn họ. Hắn còn khách khí nói: “Lâu rồi không gặp, không biết chú Vinh với chú Kim có khoẻ không? Cháu không ngờ chủ tịch lại bảo hai chú tự mình đến lấy, thật ngại quá.”
Người béo hơn vừa cười vừa cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Thần sắc ông trong lúc đó có chút không hài lòng nhưng cũng chỉ lắc đầu, nói: “Trà vốn ngon nhưng mà nước chưa đủ nóng.” Lại nhấp một ngụm, ông nhướng mắt hiền lành cười với An Triết: “Làm khó cậu quá, nhưng nhớ lấy.”
An Triết quả có hơi ngượng ngùng. Bởi thực ra tôi hiểu được pha trà đúng là chuyện khó với hắn. Bình thường hắn chỉ uống có hai loại chất lòng: nước hoặc rượu. Uống trà thì quả là lần đầu mới thấy. Vốn đang không hiểu sao hắn tự nhiên đổi tính, thì ra là vì bọn họ.
Người mập mạp hơn cười tủm tỉm buông chén, nhìn An Triết một lượt: “Vết thương thế nào rồi?”
An Triết lắc đầu: “Bị thương ngoài da, không có gì đáng lo. Thời gian của hai vị tiền bối không nhiều, chúng ta nói chuyện chính thôi.” Nói xong liền lấy từ ngăn tủ phía dưới bàn trà ra một tập văn kiện thật dày.
Mắt người mập mạp sáng lên, vừa muốn nhận lấy thì người gầy đã đoạt mất, khẩn trương mở ra xem. Cái bì này tôi đã thấy qua: Sáng sớm hôm nay lúc Thuỵ Gia cùng An Tâm vừa đi mua đồ ăn về thì cầm theo nó cùng túi rau. Lúc ấy tôi đang chăm chú đối phó với đám dâu tây trên bàn ăn, làm sao để ý xem bọn họ nói cái gì. Chỉ là thấy nó để cùng túi rau xanh thì chắc chẳng quan trọng gì. Ra là đã nhầm to rồi.
Khi người đàn ông lùn gầy ngẩng đầu lên thì hai mắt sáng rỡ. Biểu cảm có hơi bất ngờ nhưng phần lớn vẫn là kích động không thể ngừng được: “Cứ ngỡ phải rất thận trọn, không ngờ…”
Người đàn ông béo cười ha ha, nói: “Chúng ta đã xem thường cậu rồi. Rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy?”
An Triết rũ mắt nhìn xuống, bên môi cười như có như không: “Chủ tịch bên kia đã nghe được những gì?”
Người béo cười nói: “Đồng thiếu xem ra cũng có giấu diếm, hắn nói với anh Thịnh là cậu xảy ra chuyện trên đường đi kí hợp đồng rồi văn kiện bị cướp mất. Còn nói trước mắt công ty của tên Weiershi kia còn chưa có động tĩnh gì, cậu lại đang dưỡng bệnh nên cậu ta chưa biết giải thích với bên kia thế nào.” Người gầy vỗ vỗ cái bì, cực kì nóng vội mà cướp lời: “Nói đi, cậu làm cách nào vậy?”
An Triết chậm rãi rót thêm trà cho bọn họ rồi ngả người về phía sau, thản nhiên nói: “Chúng cháu kí hợp đồng trước đó hai tiếng đồng hồ. Địa điểm cũng chuyển từ làng du lịch Thuỷ Tinh Cung đến gần khách sạn Long Hoa”.
“Khách sạn Long Hoa?” Lông mày của vị gầy hơi nhíu lại: “An ninh nơi đó cũng chẳng tốt hơn làng Thuỷ Tinh là bao.”
An Triết nhẹ liếc ông một cái, giọng điệu vẫn thong dong, bình tĩnh như cũ: “Chú Kim nói đúng. Nhưng là nơi đó có dịch vụ chuyển phát đáng tin cậy nhất. Hơn nữa, bưu kiện chuyển phát nhanh nhất định là không chậm trễ.” Hai người kia nhìn nhau, rồi biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ.
Tôi bước hai bước dọc theo lan can, muốn tìm góc độ quan sát tốt hơn. Lời bọn họ nói tôi nghe chẳng hiểu mấy. Bọn họ đánh đố nhau sao? Nếu không tại sao tôi nghe một câu cũng không hiểu?
“Tổng cộng hợp đồng chia làm ba bản. Một thì gửi đến tổng công ty, người nhận là lão Tom. Một cái sẽ đến văn phòng của chủ tịch sau hai ngày. Bản thứ ba thì đưa cho một người bạn thân của cháu giữ hộ, hôm nay mới về đến tay cháu.” An Triết không hề sợ hãi nói:” Tất cả đều phải đích thân người nhận ký nhận.”
Lúc đó trên người hắn chợt toát ra những đường nét vừa cứng rắn lại vừa thong dong khiến cho tôi không quen. Đây mới là dáng vẻ của hắn khi làm việc sao? Rất phong độ. Chỉ là tôi nghe chuyện thì không hiểu lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy việc có liên quan đến tai nạn xe lần trước của hắn.
Chú Vinh mập cúi đầu thưởng thức trà, giọng nói đột nhiên có chút hứng thú: “Thế bản trên xe cậu bị cướp đi đâu rồi?” An Triết cười nhẹ, giọng nói có chút hứng thú: “Bản kia là tin tức công ty của Weiershi trên các báo. Cháu nhất thời hứng lên liền bảo thư kí Hứa thu thập lại.”.
“Tên nhóc này! Giỏi thật”. Lông mày của chú Kim giãn ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười đầu tiên kể từ khi bước chân vào cửa: “Mọi chuyện đều tính sẵn vậy mà không biết đổi đường đi?”
An Triết nghe xong lời này liền tỏ ra thật uỷ khuất: “Có chứ ạ. Cháu cùng mấy đồng nghiệp chia làm ba hướng đi về thành phố. Ai biết được hai xe kia đều không sao…”
Chú Vinh khẽ lắc đầu, lầm bầm nói: “Chỉ sợ là cậu chưa lên xe người ta đã để mắt đến.”
Nói tới đây thì giương mắt nhìn An Triết, có chút suy tư hỏi hắn: “Cậu thực sự tin tưởng công tác chuyển phát của công ty?”
An Triết lắc đầu, không biết có phải vì củ khoai lang phỏng tay đã ném cho người khác mà tâm tình hắn thả lỏng không ít. Ánh mắt lại như hơi chán nản: “Có hai nguyên nhân: một là cháu không còn lựa chọn nào khác trong tình huống này. Hai là giám đốc Weiershi tự mình cử bảo vệ đi đưa bưu kiện. Văn kiện của họ cũng là áp dụng cách tương tự để mang về tổng bộ.” Chú Kim gật gật đầu, đem văn kiện cho vào trong túi không có gì nổi bật.
Chú Vinh dường như có phần bùi ngùi, đứng dậy vỗ vai An Triết: “Vài năm nay công ty bọn họ ở Châu Á vội vàng muốn tự tẩy trắng cho nên cũng rất coi trọng lần hợp tác này cùng Thái Thịnh. Nói thế nhưng công của An thiếu không thể không tính.”
An Triết vội đứng lên, lơ đãng nói: “Đâu có, đâu có. Hợp đồng của cháu với chủ tịch đã được năm năm, đương nhiên cũng hy vọng có thể kết thúc trọn vẹn.”
Chú Vinh và chú Kim nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
Chú Kim cười gượng hai tiếng, nhẹ nhàng khuyên: “Chuyện của công ty không đến lượt ta cùng lão Vinh quyết định nhưng tin chắc anh Thịnh có kế hoạch của riêng mình.” Tôi nhìn An Triết, hắn hình như muốn chối nhưng thần sắc không được tự nhiên ấy cũng chỉ chợt loé qua. Cuối cùng vẫn là khách khí mỉm cười tiễn khách ra ngoài. Bọn họ vừa đi, không khí trong phòng lập tức ấm lên. Tôi duỗi người một cái, thong thả bay xuống khỏi lan can. Sô pha vẫn thoải mái hơn nhiều.
An Triết tựa như bị tôi hù, ngạc nhiên hỏi: “Mày không đi ra ngoài cùng An Tâm à?”
Đương nhiên là không, hắn đuổi cô ấy đi vội như vậy làm sao An Tâm còn kịp mang theo tôi. An Triết ngăn tôi lại, trịnh trọng nói: “Chuyện hôm nay không thể nói với ai, nhất định không được nói!”
Hắn nghiêm túc như vậy làm cho tôi hơi sửng sốt. Sau lại có chút mất hứng: tôi là người ngu ngốc sao? Hay là con vẹt ngu ngốc?
An Triết dựa vào sô pha, nặng nề thở dài: “Hy vọng tổng giám đốc lần này thấy tao đấu tranh như thế, sẽ bằng lòng thả tao đi.”
Tôi mơ hồ nhờ lại lời hắn nói. Hắn làm việc ở Thái Thịnh là vì muốn báp đáp Đồng tổng. Đến nay đã hết hạn năm năm? Nhưng mà hắn xuất sắc như vậy không phải lại càng khiến người ta không thả hắn đi được hay sao? Tên ngốc này! Theo suy nghĩ của tôi, dù sao cũng gặp phải người khác gây khó dễ, hắn hắn là biết nhân cơ hội nhận lỗi mà từ chức. Nhưng đấy cũng chỉ là tôi đoán mò thôi, hắn hẳn là sẽ chê chủ ý của tôi không đủ quang minh chính đại.
“Ăn mừng thôi. Phiền toái lớn nhất cũng hết rồi.” An Triết duỗi thắt lưng, mặt mày thả lỏng: “Gọi thêm Thuỵ Gia cùng An Tâm đi ăn đại tiệc thôi.” Tôi hưng phấn một chút, trong lòng lại thoáng lo lắng, phiền toái thật sự hết sạch rồi? Chẳng hiểu sao tôi thấy sóng gió mới chỉ bắt đầu? Ánh mắt thâm sâu hai vị kia để lại trước khi rời đi khiến người ta có cảm giác chuyện này dường như không dễ dàng đến vậy. Do An Triết suy nghĩ đơn giản hay là tôi phức tạp hoá vấn đề?