Anh Vũ


Khi An Triết vừa cài cúc áo sơ mi vừa bước ra khỏi phòng ngủ, động tác uống nước của tôi dừng lại, phụt một cái.
Hắn vì hành động của tôi mà bật cười nhưng không có tránh đi nên phải thay quần áo, từ vạt áo rộng mở của hắn có thể nhìn thấy làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt tươi cười của hắn dường như sáng lên, khiến tôi cảm thấy rất chói mắt. Tôi làm bộ cúi đầu uống nước, quả thật là không dám nhìn hắn.
Không tập trung uống nước, kết quả chính là…. tôi bị sặc, trong cơn ho khù khụ đã ngã trái ngã phải, cho đến khi An Triết cầm khăn ra, cuốn cả người tôi vào trong đó. Hắn nói như vậy lau nhanh nhất.
Khẽ khàng thò đầu ra khỏi chiếc khăn thơm dìu dịu, tôi thấy hắn đã y phục chỉnh tề. Sơ mi màu xám, quần dài xám, tùy ý mà không tùy tiện, tôn lên sự góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt hắn.
Liếc mắt một cái, An Triết vẻ mặt vui vẻ, nghiêng đầu hỏi tôi: “Có thể đi được chưa?”
Tôi thở dài trong lòng, điểm tốt nhất của việc biến thành chim chính là ra ngoài không cần phải thay quần áo, trang điểm.
Tôi nhảy lên vai hắn, một người đàn ông lạnh lùng như hắn nhưng trên vai lại có một vẹt đặc biệt lòe loẹt như tôi, trong mắt người khác không biết là cảnh tượng dị cỡ nào nữa, nghĩ đến đây tâm trạng của tôi đột nhiên tốt lên bất ngờ.
Giữa trưa ánh nắng chói chang, một ngày trời nắng, trên bầu trời xanh lơ lửng những áng mây như những chiếc kẹo bông, khi còn là người, tôi rất thích thời tiết kiểu này. Tôi tựa vào chỗ ngồi bên cạnh hắn bắt đầu vui vẻ hát khẽ. Rên rỉ được một lúc mới phát hiện mình đang hát “Yesterday once more”, trái tim liền có cảm giác nhói nhói.

An Triết nhìn tôi kì quái rồi đưa tay ra vuốt cổ tôi. Tôi chỉ đơn giản nhắm hai mắt lại, cảnh sắc ngoài cửa sổ cho tôi cảm giác đã từng quen biết, nhưng cho du có cố gắng thế nào cũng không thể nghĩ r, a mình từng tới đây chưa. Tôi không thích cảm giác này, nó như một giọng nói rót vào tai, rằng chính ông trời đã tạo ra trò đùa nghiệt ngã này.
Xe dừng, cánh tay An Triết đẩy đẩy tôi, giọng nói có vẻ bất an: “Phan Phan? Không phải là bị say xe chứ?”
Say xe? Cơ thể của tôi thực sự rất khỏe, đi tàu hỏa cũng không xi nhê. Nhưng sao có thể giải thích với hắn là tâm trạng tôi đang xuống dốc? Nếu hắn nghe nói một con vẹt như tôi lại có tâm sự như thế, e rằng sẽ cười chết luôn.
Khi tôi mở to mắt ra, An Triết đã ôm tôi ra khỏi xe, lại là cảm giác đó…. dường như tôi đã từng đến chỗ này, ngẩng đầu thì thấy trên biển hiệu viết mấy chữ rồng bay phượng múa: Khách sạn Lợi Đức.
Một chút trí nhớ mơ hồ xẹt qua đầu óc nhưng lại chóng vánh khiến người ta không nắm bắt được.
An Triết đã đưa tôi vào đại sảnh, xuôi theo cầu thang rộng rãi hoa lệ đi tới cửa một phòng ở tầng hai phía Tây nhà hàng. Dọc đường đi, ánh mắt người qua lại nhìn chúng tôi mà coi như không, chỉ đến cửa căn phòng kia, người phục vụ đeo nơ đỏ mới đưa tay ra ngăn cản hắn.
An Triết không nói gì, chỉ là không vui nhíu mày.
Chàng phục vụ tuổi không lớn lắm, vừa nói vừa có vẻ vội vàng: “Tiên sinh, nhà hàng qui định không cho phép mang vật nuôi vào”
An Triết đáng thương hẳn đã bị đả kích rất lớn, tôi dám cược lúc hắn đưa tôi đi chắc chắn không ngờ đến tình huống này.
Tôi cười hắc hắc hai tiếng, tận lực dùng cái điệu lấy lòng hướng về anh phục vụ: “Chúng tôi cơm nước xong rồi sẽ đi”
Không biết có phải là quá đỗi bất ngờ không mà anh ta có vẻ chấn kinh, miệng há hốc, cả một phút không nói được gì.
Không từ chối chính là có cơ thỏa hiệp, tôi đập đập cánh tay An Triết, thấp giọng nhắc nhở hắn: “Tips”
An Triết vội vàng lấy ví, rút ra hai tờ tiền nhét vào trong tay anh kia. Chàng phục vụ như chợt tỉnh mộng, cầm tiền trong tay mà mặt có vẻ rất xấu hổ.
Sau lưng vang lên tiếng cười sang sảng của đàn ông, An Triết quay đầu lại, lập tức dùng giọng nho nhã lễ độ mẫu mực nói: “Vương tổng, xin chào”
Vương tổng mà hắn nói là một người đàn ông trung niên nhã nhặn trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người có hơi mập, vẻ mặt rất ôn hòa, nhìn bề ngoài giống một giáo viên trung học được lòng học sinh.
Ánh mắt giáo viên trung học sáng lên nhìn chằm chằm vào tôi, thậm chí khi bắt tay An Triết ánh mắt cũng không có dịch chuyển. Ông ta đánh giá chừng hai ba phút mới mở miệng giọng tán thưởng: “Vẹt đuôi dài phải không? Năm tuổi chưa?”

An Triết cười vẻ hơi ngại ngùng, tôi đoán hắn căn bản không biết tôi mấy tuổi. Vậy cứ tự giới thiệu đi, miễn việc chọc giận hắn lát nữa không được ăn bít tết. Mà Vương tổng này nhìn qua cũng không phải là người đáng ghét.
Tôi do dự vươn một chân ra, dù sao nó cũng như tay cả. Tôi học theo An Triết nói: “Ngài khỏe không, Vương tổng. Tôi là Phan Phan”
Vương tổng sửng sốt một chút rồi lập tức cười ha hả, cầm móng vuốt của tôi: “Xin chào, xin chào”
Chàng phục vụ bên cạnh cuối cùng cũng nói chen vào, khó xử nói với Vương tổng: “Vương tổng, không biết vị này là bạn của ngài, nhưng mà, nhà hàng qui định….”
Vương tổng gật gật đầu, trầm tư một chút rồi nói với An Triết: “Như vậy thì, phòng làm việc của tôi có một khoảng sân lớn, cơm trưa đến đó ăn, thế nào?”
An Triết vui vẻ đồng ý.
Văn phòng của Vương tổng ở cuối tầng ba, gian ngoài là phòng tiếp khách, bên ngoài cửa kính là một khoảng sân rộng có đặt mấy chậu hoa cỡ lớn và một bộ bàn ghế tinh xảo.
Chàng phục vụ đặt thực đơn trước mặt An Triết, nhưng không thèm để ý đến tôi. Tôi chen lên trước cũng xem thực đơn với An Triết, nói thật, tôi rất rất muốn ăn bít tết, nhưng không biết thân chim này có thể dung nạp được không? Cho dù có bít tết, móng chim của tôi làm thế nào đối phó được với dao nĩa đây? Trong lúc tôi đang do dự, An Triết đã chọn xong, tôi vội vàng nói: “Salad hoa quả, bánh vòng, nước chanh”
Chàng phục vụ lại há hốc mồm như lúc trước, sau đó nhìn về phía An Triết. Tôi nghe thấy giọng cười cố nén của hắn: “Cứ làm cho nó”
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, An Triết và Vương tổng bắt đầu bàn luận công việc, nghe tới nghe lui thì là An Triết muốn thuyết phục Vương tổng hợp tác với công ty hắn hợp tác cùng khai thác một hạng mục gì gì gì đó, Vương tổng hiển nhiên cũng là dân làm ăn khôn khéo, không khẳng định cũng không phủ định gì.
Tôi không hứng thú với câu chuyện của họ ngược lại miếng bít tết của An Triết rất thu hút tôi, tôi đắn đo hết lần này đến lần khác hay là tiếp cận đĩa thức ăn của hắn, cúi đầu ngửi thấy mùi mà lại cúi xuống lại ngửi thấy thơm.

Ăn chung với hắn?Ăn thế không biết có bị tiêu chảy không? Dù sao tôi vẫn chưa quen lắm với thân chim này.
Đau đầu!
Tôi chảy nước miếng nhìn cánh tay An Triết cắt thịt, nhưng mà cắt rất vụn, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không phải cho tôi chứ?
An Triết nén cười đặt thịt bên cạnh bánh của tôi, sau đó vươn một đầu ngón tay đẩy tôi qua: “Đi ra ăn của mày đi, đừng có thèm rớt nước miếng vào đĩa của tao”
Tôi khinh bỉ hắn, tôi là nữ sĩ, ai lại làm ra chuyện xấu mặt thế? Không để ý hắn nữa, tôi chậm rãi quay về cái đĩa thân yêu của tôi.
Có người cười ra tiếng, là Vương tổng, tôi nghe ông ta nói: “Người yêu thương động vật nhỏ như vậy thì tôi có thể tin tưởng”
Tôi tin chắc thứ An Triết muốn là kết quả này, nói thật, tôi không để ý An Triết lợi dụng tôi, dù sao hắn là người đầu tiên tôi gặp sau khi tỉnh lại, cũng là người duy nhất chăm sóc tôi chu đáo, có thể làm chút chuyện cho hắn tôi cũng thấy vui.
Trên thế giới này không có cơm trưa miễn phí, đạo lý này tôi đã hiểu từ lúc làm người rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận