Khi chúng tôi ra khỏi khách sạn thì trời đã về chiều, bình thường thì lúc này An Triết cũng sắp tan tầm rồi.
Vừa rồi vẫn còn giữ phong độ bình tĩnh thận trọng, chỉ khi vào xe của mình rồi, người đàn ông nào đó mới hiện nguyên hình, hai tay nắm chặt thân thể đầy lông của tôi cười to ba tiếng "ha ha ha" sau đó hôn chụt một cái lên đầu tôi.
Tôi sững sờ nhìn hắn, không biết là vì tiếng cười kinh khủng của hắn mà dựng cả lông mao hay là vì động tác cúi xuống tiếp theo của hắn, hắn... có biết mình đang làm gì không thế?
Cái đầu An Triết tựa trên đầu tôi không nhúc nhích, mùi hương dễ chịu vẫn làm tôi cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm trên người hắn lúc này lại khiến tôi luống cuống không biết làm sao, tôi nghe thấy âm thanh tim đập thình thịch, không biết là của hắn hay của tôi.
Không biết đã qua bao lâu, An Triết ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ý cười, hắn thân mật vuốt cổ tôi, khẽ thì thầm chỉ để chúng tôi nghe thấy: "Mày biết không? Mỗi lần đàm phán thành công một thương vụ tao luôn rất hưng phấn, nhưng đáng tiếc là không có ai để chia sẻ, tới bây giờ cũng vẫn không người sẻ chia. Phan Phan, mày rất là vinh dự nhé, mày là người đầu tiên đấy"
Sống với hắn gần một tuần, quả thật tôi không thấy hắn có bạn bè gì, nhưng lời nói của hắn khiến tôi có cảm giác không dễ chịu gì.
"Ăn mừng một chút" Hắn ngồi ngay ngắn lại, nói: "Chúng ta đi siêu thị mua ít đồ, tao tự tay xuống bếp làm đồ ăn ngon cho mày, thế nào?"
Nghe thấy bốn chữ "Ăn mừng một chút" tôi vừa mới hào hứng xong thì nghe được nửa câu sau lại lập tức nhụt chí. Hắn xuống bếp quả thực là việc đáng khích lệ, nhưng tay nghề của hắn....thực sự là... không dám khen. Nhưng việc đi dạo siêu thị vẫn đủ để khiến tôi tung tăng nhảy nhót không dứt, ngẫm lại xem đã bao lâu rồi tôi chưa dạo phố nhỉ? Dĩ nhiên tôi không thể trông đợi hắn sẽ đưa tôi dạo mấy cửa hàng thời trang hay mĩ phẩm, cho nên, đi dạo siêu thị cũng không tồi đâu.
Chúng tôi đến siêu thị Phú Nguyên cách nhà không xa, nơi này cực kì to, nhưng lại rất vắng người, lộ ra vẻ thanh tịnh. Có lẽ là vì không nhiều khách hàng, nhân viên siêu thị nhìn thấy An Triết đưa tôi vào cũng không đến quấy rầy, chỉ dặn An Triết trông nom tôi.
Nhìn những dãy hàng rực rỡ muôn màu, tôi cảm thấy thời gian dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Hăng hái đứng ở tay vịn xe đẩy, tôi không kìm được học theo điệu cười "ha ha ha" của An Triết, vừa định nói "Hồ Hán Tam ta đã trở lại", lại nghĩ Hồ Hán Tam cũng không phải người tốt gì cho cam, tốt nhất là không nên tuỳ tiện huỷ hoại hình tượng của mình.
He he, giá kẹo kìa. Tôi không chút do dự bổ nhào ra vồ lấy một thanh chocolate, ơ? Còn có hạnh nhân nữa, lấy thêm một thanh.
Tôi ném hai thanh chocolate cỡ lớn vào xe đẩy, không quên lén đánh giá vẻ mặt của An Triết, dù sao hắn cũng là người trả tiền mà. May mà không có ý phản đối, chẳng qua là hắn có chút kinh ngạc, xem ra rất có tấm lòng hiếu khách. Tôi an tâm to gan nhào tới kệ hàng lấy thêm một thanh chocolate đen nữa.
"Phan Phan?" An Triết chần chờ vỗ vai tôi, mất kiên nhẫn rồi à? Nhưng câu nói của hắn lại khiến tôi mém ngã vào trong xe đẩy hàng: "Làm sao mày biết tao thích ăn chocolate này?"
Tôi quay ra nhìn hắn, những thứ này không có phần của anh à nha.
Nếu hắn cũng muốn góp vui, tôi đành phải cực khổ một chuyến lấy thêm hai thanh nữa.
An Triết nhìn đống chocolate trong xe đẩy hàng, lầm bầm nói: "Không ăn thay cơm được, mau chọn thứ khác đi. Buổi tối ăn lẩu nhé?"
"Được" Tôi lập tức hưởng ứng, lẩu chính là món khoái khẩu của tôi.
An Triết cười khì khì đẩy xe tới chỗ tủ đông lạnh lấy thịt. Tôi vỗ cánh bay đi lấy gói gia vị lẩu he he, vị cay là vị tôi thích nhất, không biết An Triết ăn được ớt không?
Tôi bay về chỗ An Triết giơ gói gia vị cho hắn xem, An Triết cũng không ý kiến gì, chẳng qua chỉ có hơi nghi ngờ lật qua lật lại xem bao bì: "Loại này ăn ngon không?"
Tôi ra sức gật đầu: "Ngon mà. Cực kì ngon"
An Triết cũng gật đầu: "Thế thì thử xem" vừa nói vừa ném vào trong xe đẩy hàng.
Phía sau bỗng vang lên tiếng cười trong trẻo của phụ nữ.
Tôi bất giác quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy hai mắt sáng rỡ. Đúng là gái đẹp! Dáng người cao gầy năng động hoạt bát trong bộ váy màu hồng, tóc xoăn rất đẹp, đôi mắt to quyến rũ trên gương mặt trắng nõn đang đánh giá tôi và An Triết.
Tôi nghiêng đầu... nhìn phản ứng của An Triết, hắn khẽ nhíu mày, dường như đang cố nhớ điều gì.
Mỹ nữ đẩy chiếc xe hàng tới, rất tự nhiên đưa tay với An Triết: "An tổng, chào anh. Chắc anh không nhớ tôi. Tôi là Tần Khải Vy, giám đốc kinh doanh của công ty Hoa Sĩ, chúng ta đã gặp nhau trong buổi hội thảo ở khu du lịch Ngân Hồ hồi tháng bảy"
An Triết bắt tay mĩ nữ, rất khách sáo trả lời: "Chào cô, chào cô"
Tần Khải Vy khẽ cười, tôi đoán cô ta cũng đã nhận ra, từ đầu An Triết đã chẳng nhớ ra cô ta là ai.
Cô nàng đại khái cũng nhận ra vẻ thận trọng của An Triết, cười nói: "Tôi vừa mới đến Hối Tinh Viên, không ngờ lại trùng hợp gặp được anh, anh cũng ở gần đây à?"
An Triết gật đầu: "Tôi cũng ở Hối Tinh Viên, nếu là hàng xóm thì có việc gì cần giúp đỡ khỏi cần khách sáo"
Tần Khải Vy cười khanh khách: "Vậy tôi không khách khí đâu"
An Triết cũng cười không nói gì
Tần Khải Vy chỉ tôi, vẻ mặt có phần kinh ngạc: "Không ngờ An tổng cũng nuôi chim, tôi cũng rất thích chim. Lúc trung học nhà tôi có nuôi vẹt nhưng vẹt đó là Vẹt xanh, không đẹp như con này. Cái này là quà ra mắt này. Đã thanh toán ở quầy rồi nhé"
Nửa câu sau xem ra là nói với tôi, vì cô nàng lấy từ trong xe hàng của mình một hộp chocolate đóng hộp tinh xảo đưa tới trước mặt tôi.
Tôi nhất thời do dự, mặc dù tôi thích đấy, nhưng dụng ý của cô gái này muốn thông qua tôi để kết giao với An Triết ít nhiều làm tôi không vui.
Nhìn tôi không tỏ vẻ gì, cuối cùng An Triết mở miệng: "Không cần khách sáo thế đâu"
Tần Khải Vy bỏ hộp chocolate vào xe hàng của chúng tôi, mỉm cười nói: "Tôi chẳng có người thân nào ở thành phố này, sau này chưa biết chừng sẽ có việc làm phiền An tổng, biểu đạt tấm lòng trước một chút mà thôi"
Cô ta đã nói đến nước này, An Triết cũng không nói gì nữa, khách sáo nói cảm ơn. Khi hắn đẩy xe hàng đi ra bàn thanh toán, tôi đứng trên vai An Triết lén quay đầu nhìn lại, mĩ nữ Tần Khải Vy vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, đưa mắt nhìn chúng tôi, à, đúng hơn là đưa mắt nhìn bóng người cao ngất của An Triết.
Tôi quay đầu nhìn An Triết, lần đầu tiên chân chính đánh giá hắn: làn da lúa mạch tản ra hơi hướm của nắng, mày rậm anh tuấn, mắt vừa to vừa dài lấp lánh có thần, sống mũi thẳng, đôi môi đẹp cong cong, vóc người chuẩn vai rộng eo mảnh, hắn coi như là giai đẹp trong trăm có một.
Hơn nữa, có vẻ như hắn rất nhiều tiền.
Quay đầu nhìn lại Tần Khải Vy đang ngơ ngẩn, không phải cô nàng vừa thấy đã yêu An Triết chứ? Không phải, nhìn phản ứng kia, chắc là vừa gặp đã yêu từ hồi hội thảo thương mại gì gì đó.
Thật ra vừa gặp đã yêu An Triết cũng chẳng phải là chuyện kì quái gì, nhưng điều này lại làm tôi cảm thấy không thoải mái.
Lần nữa cẩn thận đánh giá An Triết, hắn đang cúi đầu trả tiền, hoàn toàn coi như không thấy đôi mắt sáng rực, nụ cười có phần ân cần thái quá của cô nhân viên thu ngân.
Khi chúng tôi túi to túi nhỏ ra khỏi siêu thị, đón ánh nắng hoàng hôn, tâm tình An Triết rất vui, hắn khẽ ngâm nga bài gì đó, bộ dạng vui vẻ hơn hớn của hắn có vẻ rất đơn thuần, còn có một chút chút..... không tim không phổi.
Nhưng mà... tôi thích!