Hoàng hôn, đường phố đông đúc nhộn nhịp, từ cửa kính xe nhìn ra ngoài đường, gần thì thấy dòng người và bóng cây, còn ở phía xa những tòa nhà cao tầng đều được bao phủ bởi ánh hoàng hôn mỏng manh, ánh nắng tàn của trời chiều bị một đàn bồ câu bay qua cắt ngang, dù ở khoảng cách xa, tôi vẫn có cảm giác mình nghe thấy trên trời truyền đến tiếng chim kêu rất to.
Có lẽ chỉ là ảo âm mà thôi.
Hôm nay là thứ sáu, mẹ tôi qui định phải trở về nhà vào chủ nhật, thương thay cho cái cơ thể gầy gò của tôi, cứ lên xe bus là phải đứng, lúc nào cũng phải đi qua cao ốc Street King mới có chỗ mà ngồi. Vốn là ngồi xe của Trần Thụy Gia, nhưng lúc gần tan tầm tiểu tử này gọi điện thoại đến ấp úng nói muốn đi đón một người, hại tôi dọc đường đều đoán già đoán non xem có phải anh giai đón bạn gái về cho bố mẹ xem mặt không?
Xe bus dừng lại ở South Gate, tôi xuống xe, lôi theo túi Garfield bự chậm rãi xuyên qua đường cái, quán mì thịt bò bên đường đã lên đèn, ngọn đèn không sáng chói, tỏa ánh sáng ấm áp giữa lúc hoàng hôn. Về nhà cũng tốt, ít nhất sáng mai trước khi đi làm có thể ăn một tô mì thịt bò...
Nuốt nước miếng hai cái, tôi đổi cái túi vải sang tay trái rồi tiếp tục chạy đi. Trong túi trừ những đồ lặt vặt tôi thường dùng còn có một cái khăn quàng cổ tơ tằm vừa mới mua xong, nếu tiểu tử Trần Thụy Gia thực sự đưa bạn gái về nhà, tôi sẽ nén đau thương bỏ cái khăn yêu thích, lấy làm quà ra mắt cho chị dâu mới, tổn thất của tôi sau này sẽ bắt anh giai bồi thường.
Đèn đường dần sáng lên, dưới ánh đèn, con đường có vẻ rất tĩnh mịch, nhìn thấy South Gate, trong đầu tôi tự động xuất hiện sơ đồ cảnh vật đã từng lướt qua không biết bao nhiêu lần: bên trái là vườn cây, bên phải là sân vận động, xa hơn là phòng thí nghiệm, thư viện, đằng sau thư viện là khu nhà dân....
Tôi hớn hở đi trên con đường mòn gần thư viện, thư viện vẫn sáng đèn, tôi đang muốn thò đầu liếc vào trong một chút, chân đột nhiên lại vấp vào nhau, ngã rầm xuống đất.
Hãi hết cả hùng....
...........
Ánh trăng sáng ngời tự nhiên rọi vào phòng từ khe hở của rèm cửa, chiếu vào cái tổ của tôi, tấm lót trong tổ rất lộn xộn, tôi thì đã ngã chổng vó lăn lóc trên sàn.
Tôi vịn vào quai giỏ cố sức đứng lên, cả người đều không thoải mái, thật là, lúc làm người có dáng ngủ rất xấu, không ngờ đến bây giờ có đống lông chim thế này vẫn không bỏ được...
Đi ra chỗ cốc nước nhấp hai ngụm nước, đầu óc tôi tỉnh táo hơn, nhớ đến cảnh trong mộng, tim lại nhói nhói đau. Tôi rất muốn về nhà xem chuyện gì đã xảy ra với tôi, xem mẹ có phải đang ở trong bếp cầm quyển sách nấu ăn lấy cân tiểu ly đong gia vị không, xem bố có đang ngồi ở sô pha vừa xem báo vừa lơ đãng nghe mẹ cằn nhằn không....
Còn cả anh họ nữa, mỗi lần được phát lương anh giai luôn mua cho tôi một hộp bánh ngọt hạnh nhân...
Vành mắt nhức nhối, chua xót, tôi không muốn ngủ nữa, dứt khoát cúi đầu đi qua đi lại trong phòng khách.
Tôi biết nhà An Triết cách South Gate nửa vòng thành phố, làm thế nào về được đây? Có bộ lông dày như lông chổi phất trần, đoán chừng bay chưa đến mười phút đã bị đạn súng bắn cho rụng cánh, nếu không.... hay là đi buổi tối?
Từ trước đến nay An Triết luôn ngủ rất sâu, hơn nữa hắn cũng không có thói quen đóng cửa sổ.
Mới hưng phấn được hai giây, tôi chợt nhớ ra vấn đề: Không biết đường ạ!! Lại suy sụp ngồi xuống.
Gọi điện cho Trần Thụy Gia? Hơ, nên nói thế nào đây? Không thế nói: "Anh họ, bây giờ em bị biến thành vẹt, anh mua bánh ngọt hạnh nhân cho em nhé?"
Thở dài thườn thượt.
Tôi nên làm gì bây giờ?
..........
Trong ánh nắng chiều, bộ lông chim của tôi dường như được mạ một tầng ánh sáng vàng chói mắt, tôi vươn hai cánh ra, bay lượn một vòng trong vườn hoa.
Càng ngày tôi càng mê mẩn cảm giác tự do tự tại bay lượn trong không trung.
Bay đến lúc mệt rồi mới quạt cánh, bay trở lại, đậu ở bên vai An Triết.
An Triết cười hì hì vỗ cổ tôi, lấy từ trong túi ra ít chocolate hạnh nhân nhét vào miệng tôi.
Tôi đoán có người chỉ điểm cho hắn mấy chiêu nuôi chim đúng cách, từ tuần trước ngày nào cũng thế, ăn cơm chiều xong, An Triết liền đưa tôi xuống vườn hoa dưới nhà, bắt tôi bay từ đầu này cho đến đầu kia vườn hoa rồi bay về, nếu không sẽ không cho tôi ăn chocolate.
Nói thật là cách làm của hắn khiến tôi khinh bỉ, chắc là anh già chỉ điểm cho hắn đã xem huấn luyện viên đoàn xiếc dạy gấu, chó gì đấy, tôi đường đường là vẹt đuôi dài, tủ lạnh nào mà mở không ra? Trong nhà có mấy cái tủ cất đồ ăn ngon tôi tìm không ra chắc? Nếu không phải xót cái khổ tâm của hắn, đồng thời ý thức được việc luyện bay cũng có lợi với tôi, tôi đã chẳng nhún nhường hắn.
Nuốt chocolate hạnh nhân thơm ngon vào bụng, tôi nghiêng qua liếc hắn một cái: "Còn nữa không?"
An Triết mở lòng bàn tay, bất lực nhíu mày: "Lần trước mua xong đều bị mày ăn vụng hết rồi, còn đòi nữa?"
Tôi nhún nhún vai, giả bộ nghe không hiểu lời buộc tội của hắn. Dù thế nào đi nữa hắn cũng có giận tôi thật đâu mà.
Chuyện bắt đầu như thế này: Ngày hôm qua, ăn cơm xong, hắn thấy trên tivi quảng cáo chocolate hạnh nhân, tức cảnh sinh tình nhớ ra mấy ngày trước chúng tôi đi siêu thị có mua, vì thế rất hứng khởi đi tìm, kết quả mở cái tủ đồ ăn ra lật tới lật lui chỉ thấy một đống giấy gói.
Tôi đoán rằng, từ lúc thấy đống giấy kia, hắn đã hoàn toàn tin rằng lúc đó ở siêu thị tôi lấy chocolate hoàn toàn là vì tôi. Lúc đầu, tôi không thích ăn chocolate hạnh nhân, cho nên hắn ăn tất, không ngờ thử mới biết ngon thế, xem ra, biến thành chim, khẩu vị của tôi cũng đã có thay đổi ít nhiều.
Vì tôi nhìn được xa nên liếc mắt đã thấy cái bóng hồng nhạt phía sau vòi phun nước, tôi không kìm được một tiếng thở dài: màu hồng nhạt đúng là đứng đầu danh sách những màu thường được dùng để giả nai, nhưng có cần bắt nó thành màu nhận dạng của ai đó? Không phải là váy hồng thì là quần áo hồng, cứ như là sợ người ta nhìn qua rồi không biết cô nàng là ai í.
Hơn nữa cô gái này chắc chắn không bị cận, lúc chúng tôi tản bộ trong vườn hoa, cho dù khoảng cách xa lắc, cô nàng cũng xuất sắc tìm ra vị trí ẩn thân của An Triết, độ nhạy bén còn chính xác hơn cả radar. Sau đó sẽ là: "thật trùng hợp, An tổng cũng tản bộ ư?" hoặc là "thời tiết hôm nay thật đẹp"
Lần nào cũng là tôi ở bên cạnh ngáp rõ to, hoặc là lặng lẽ nhắc nhở hắn: "Xem tin tức", An Triết mới khách sáo chúc ngủ ngon cô ta.
Tuy rằng An Triết rất điềm tĩnh khiến người khác không nhận ra hỉ nộ ái ố, nhưng mỗi ngày đều diễn theo kịch bản như vậy khiến tôi cảm thấy phiền. Cho nên hôm nay, tai mắt của tôi cực kì nhạy, liếc mắt thấy Tần Khải Vy, lập tức nhoài người trên vai hắn nói: “Xem tin tức”
Hắn nhìn đồng hồ, thong dong đứng dậy đưa tôi về nhà.
Tôi len lén nhìn về bóng người đứng bất động bên đài phun nước, trong lòng cười thâm hiểm: “Nhóc con! Biết cái gì gọi là gần quan được hưởng lộc chưa?!!”