Anh Vũ


Đứng trên cửa sổ nhìn xe của An Triết nghênh ngang rời đi, tôi vội vàng vỗ cánh bay về thư phòng của hắn, bật nguồn, mở máy tính, dùng cả tay cả chân, động tác càng ngày càng thuần thục
Tôi nơm nớp lo sợ mà đăng nhập QQ, trời ơi, lên rồi, thật sự lên rồi. Lòng tôi cứ phải gọi là mừng như điên.
Avatar nhảy liên tục trên màn hình, sao có nhiều tin nhắn thế chứ, tôi chợt thấy vô cùng cảm động, thân thể không kìm được cũng khẽ run lên.
Vào xem tin nhắn của Pepe một chút, cô là bạn cũ của tôi, lúc còn học đại học, tôi và cô ở chung một kí túc xá, ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Sau khi tốt nghiệp, chỗ công tác không xa nhau nên gần như ngày ngày chúng tôi đều alo, cứ cách ba ngày lại cùng đi dạo phố. Mãi cho đến khi tôi xui xẻo biến thành thế này.
“Khả Ý, chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhất, cho dù có chuyện gì xảy ra”
Ý gì thế? Hơi bị giống điếu văn.
Trong lòng tôi nổi lên dự cảm không hay.
Tôi lắc đầu, trước đừng nghĩ nhiều như vậy, xem hết rồi hãy tính.
Rồi tôi mở tin nhắn của Hồng Mao, cậu ta là bạn thân của tôi. Lúc đầu làm việc chung ở công ty, tôi và cậu ta làm chung một bộ phận, tiểu tử này rất xấc, cho dù là hạng mục nào cũng chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, mãi cho đến khi tôi không thể chịu được nữa, ra tay với cậu ta trong phòng làm việc, lấy một tập tài liệu đập lên đầu cậu ta, tiểu tử mới bắt đầu nhìn tôi bằng một cặp mắt khác xưa. Vì vậy, chúng tôi không đánh không quen, từ kẻ địch biến thành cộng sự hợp gu. Mãi cho đến khi tôi đổi nghề mới thôi.
Tiểu tử này bình thường miệng lưỡi trơn tru, nhưng khi gặp tôi thì rất thành thật, như hắn nói thì là sau khi đánh một trận xong thì không còn coi tôi là người khác giới.
“Khả Ý, nếu ở một nơi khác không vui, bà hãy trở về đi, tôi sẽ không bao giờ cướp khoai tây chiên của bà nữa, tôi sẽ mời bà uống rượu, đối diện công ty mới mở quán lẩu bà thích ăn, tôi kìm chế không đi ăn, chờ bà về. Mau về đi, tiếp tục không trở lại nữa thì tôi sẽ không thèm quản bà, tự đi giải thích mấy lời đồn đi”
Đầu tôi mờ mờ mịt mịt, nói thế là có ý gì? Hồng Mao là người thẳng thắn, sao lời này lại khiến người ta khó hiểu thế?
Nghi hoặc.

Xem tiếp. Đại Hiệp.
Đại Hiệp là người theo đuổi tôi khi học đại học, tính tình không tệ, mặc dù chúng tôi không trở thành đôi nhưng vẫn duy trì quan hệ bạn bè tốt. Anh ta là người hễ nói dối là đỏ mặt liền.
“Khả Ý, nếu có kiếp sau, hãy cứ để anh theo đuổi em lần nữa, để anh học theo những người khác, đêm đêm đứng trước kí túc xá ôm đàn ghi ta hát tình ca tặng em, hoặc cầm một bó hoa hồng to đặt lên bàn em trước mặt mọi người, tất cả anh đều muốn làm, nhưng lại sợ em chê cười, anh rất muốn, rất muốn làm những việc này cho em, em có chịu không?”
Nước mắt âm thầm chảy xuống, thì ra Đại Hiệp trước giờ chưa từng coi tôi như bạn bè bình thường? Chẳng lẽ Khả Ý thật sự đã chết? Nếu không, sao anh ta lại nói “kiếp sau”?
Chỉ là người nào cũng nói tôi mau trở lại, thế là làm sao? Chẳng lẽ tôi vốn là một con chim, không biết thế nào lại có phần kí ức này?
Aizz, không rõ, thật sự không rõ, đầu sắp nổ tung rồi.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, tôi tiếp tục mở tin nhắn, tin nhắn của Trần Thụy Gia. Anh ấy sẽ nói gì đây?
“Khả Ý, hôm qua khi tan tầm về nhà, anh lại mua bánh ngọt hạnh nhân em thích ăn, anh xiết bao hi vọng khi tan tầm trở về có thể thấy cái đĩa không và nụ cười thỏa mãn của em. Nếu em ở một thế giới khác đang dõi theo mọi người, cảm nhận được nỗi đau của mọi người thì em hãy chóng trở lại nhé. Mọi người đều nhớ em. Tóc cậu, mợ bạc đi nhiều. Trở về đi, Khả Ý, đừng ham vui nữa”
….
“Peter pan, đã lâu không gặp, công việc bận không?”
….
“Peter Pan, bài hát lần trước cậu giới thiệu mình tìm không ra, cậu kiểm tra thử xem đường link này có đúng không?”

“Peter Pan…”

Tôi không kìm được gục xuống bàn phím khóc lớn.
Không chịu được, tôi thực sự không chịu được nữa.
Lúc An Triết huýt sáo mở cửa đi vào, tôi vẫn đang mắt đẫm lệ nằm trong tổ.
“Sao ngủ sớm thế?” Hắn vạch tấm chăn của tôi ra, xách tôi lên: “Cảm lạnh à?”
Tôi lắc đầu.
An Triết ôm tôi vào ngực đi ra phòng khách, tôi nghe thấy hắn nói: “Mời ngồi, đừng khách sáo”
Có ý gì vậy? Tôi vội vàng ló mặt ra khỏi lồng ngực hắn, một cô gái xinh đẹp đang cười khanh khách quay ra mặt đối mặt với tôi. Tôi lặng đi một chút. Tần Khải Vy? Tại sao An Triết lại cho cô ta đến đây?
Tôi nhìn vẻ mặt tươi cười như không có việc gì xảy ra của An Triết, lửa giận trong lòng âm ỉ cháy lên.

Tần Khải Vy tươi cười đến trước mặt tôi: “Xin chào”
Tôi nghiêng đầu, coi như không nghe thấy. Dù sao thì ánh mắt trông chờ, nụ cười vui vẻ này đều là cho An Triết nhìn.
An Triết đỡ lời: “Muốn uống chút gì không?”
Tần Khải Vy cười, hơi lắc đầu.
“Vậy cô ngồi đây một chút, tôi vào thư phòng tìm cho cô” An Triết nói xong liền ôm tôi vào thư phòng
Tay hắn quơ tới quơ lui giá sách, bâng quơ hỏi tôi: “Sao không vui thế, ngay cả chào mà cũng không chào người ta?”
Tôi “hừ” một tiếng, nghiêng đầu nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.
“Làm sao vậy?” An Triết ngừng tay, quay đầu nhìn tôi, buồn cười hỏi: “Hình như mày không thích cô ấy?”
Tôi tiếp tục hừ một tiếng.
An Triết cười hì hì xoa nhẹ đầu của tôi: “Đừng trẻ con thế. Tần tiểu thư cũng không tệ mà”
Dám nói cô ta không tệ à?
Tôi giận thật rồi nha, không nói gì, tiếp tục hừ một tiếng.
“Được rồi” An Triết dỗ dành tôi như dỗ trẻ con: “Tí nữa ra chào một câu, người ta dù sao cũng là khách”
Tôi bay đến giá sách, nói như đinh đóng cột: “Không”
Đôi mày rậm của hắn nhíu lại bực mình.
“Mày khó chịu cái gì?” Hắn cũng có vẻ không vui: “Người ta chỉ đến mượn sách thôi…”
Mượn sách? Cái cớ cũ rích như vậy mà cô ta cũng dám dùng, đúng là không sợ làm trò cười cho người khác.

“Đó là kiếm cớ làm quen với anh” Tôi không chút lưu tình bật lại hắn: “Có ngốc mới không nhận ra”
“Phan Phan!” Nét mặt An Triết trầm xuống.
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của hắn, ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt hắn âm u, hắn thật sự giận tôi sao?
Bóng dáng màu hồng đột nhiên xuất hiện ở cửa thư phòng, Tần Khải Vy cười híp mắt đi vào: “Sách vở của anh nhiều thật đấy”
An Triết đưa quyển sách trong tay cho cô ta: “Không biết có phải bản cô cần hay không?”
Tần Khải Vy khoa trương tán thưởng: “So với bản tôi muốn tìm bản này tốt hơn nhiều. Thật sự là vô cùng cám ơn anh, An tổng”
An Triết cười: “Đừng khách khí như vậy, gọi tôi là An Triết là được”
Tần Khải Vy kín đáo nhìn hắn: “Vậy tôi không khách khí nữa, An Triết”
Hắn luôn mồm nói với cô ta, nhưng ngay cả nhìn tôi một cái cũng không, hắn giận thật sao, hắn vì cô ta mà giận tôi sao?
Tôi cảm giác hốc mắt cay cay, nghiêng đầu không chút do dự bay qua cánh cửa sổ đang mở ra khỏi thư phòng
Gió cuối thu lạnh lẽo, nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi. Dường như tôi nghe thấy tiếng gọi lo lắng của An Triết, nhưng tôi không buồn đáp lại.
Bây giờ tôi muốn bay đến một nơi thật xa, trốn vào một chỗ không người. Không muốn gặp ai hết!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận