Anh Xã Hay Ghen [lichaeng]

Cô cả một đêm thức trắng bên giường ngủ của anh, suy nghĩ nhiều khiến bản thân càng trở lên mệt mỏi. Anh bị đau dạ dày do liên tục uống chất cồn nặng trong tình trạng không có tinh bột bổ sung. Niêm mạc tổn thương dẫn đến đau đớn đột ngột như vừa rồi, nhìn người con trai trên giường ngủ say đến không biết gì kia khẽ thở dài ảo não.

Cứ thế thẫn thờ đến rạng sáng, cô chống tay ngồi dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo định xuống bếp nấu cho anh một nồi cháo. Do ngồi quá lâu khiến hai chân cô tê cứng cùng nhức mỏi. Nhăn chặt mày bước từng bước nhỏ ra khỏi phòng. Chuẩn bị đồ ăn sáng cùng mấy liều thuốc cô mua sẵn để trên bàn, thì điện thoại cô đổ chuông liên hồi âm thanh lanh lảnh xé rách cả một khoảng không im lặng.

Là số của mẹ, không hiểu sao lòng cô bỗng nổi lên một luồng bất an hai mắt không tự chủ nóng rát lên từng hồi. Nhanh tay bấm nghe của cuộc gọi của mẹ, giọng hơi run rẩy.

- Con...con nghe ạ !!

- Chaeyoung...huhu con...con mau thu xếp về...về Úc đi. Jihoon nó bị tai nạn rồi con ơi...cả người nó toàn là máu. Mẹ chống đỡ không nổi huhuuuh....

Cô mù mờ không còn nghe thấy mọi thứ xung quanh nữa, từng lời nói của mẹ như nhát dao sắc nhọn đâm mạnh vào tim cô. Đau đớn đến nỗi cổ họng dần nghẹn đắng lại, rầm rì không cất nổi tiếng, phát ra những tiếng nấc thê lương. Không thể nào anh hai của cô, sao có thể chứ ? Không...không phải đâu. Cái này không phải quá đau đớn rồi sao ?


Sáng hôm sau, anh vùi đầu vào gối mềm ấm áp uể oải mở mắt. Ánh nắng vàng mang theo cỗ hương bị khoan khoái chảy vào khắp căn phòng, anh vò đầu ngồi dậy suy nghĩ một chút như nhớ ra chuyện gì tức tốc chạy ra ngoài phòng khách. Nhưng đáng tiếc thân ảnh người con gái anh đợi chờ mấy hôm không hề xuất hiện trong căn hộ, chỉ thấy sơ lược xung quanh đều được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Minh chứng rõ ràng hôm qua anh không say quá mà sinh ảo giác.

Cô thật sự đến đây và đã nhìn thấy trọn vẹn bộ dạng nhếch nhác trong men say của anh. Anh lắc đầu ngao ngán, lấy điện thoại gọi cho cô. Nhưng liên lạc mấy cuộc điện thoại đều không thấy ai bắt máy cả rồi sau đó là không kết nối được.

Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều chỉ cho rằng máy cô hết pin một chốc nữa gọi điện lại cũng không sao.

Bước ra khỏi phòng tắm cả cơ thể chìm ngập trong hương bạc hà dễ chịu cũng khiến tâm tình của anh tốt lên vài phần. Nhìn qua điện thoại cũng không một cuộc gọi nhỡ nào cũng thấy hơi hoài nghi một chút. Nhưng rồi cũng nhanh chóng ra khỏi nhà đến gala của mình giải quyết nốt công việc, thực ra gala của anh mấy hôm nay gặp chuyện anh em trong chỗ làm không biết có tranh cãi gì đã đánh nhau đến thương nặng phải vào bệnh viện. Cả hai đều là người thân cận bên cạnh hắn đồng loạt xin nghỉ làm bởi không muốn nhìn mặt đối phương. Khuyên giải hoà hoãn thế nào cũng không có ý định rút đơn khiến anh vô cùng đau đầu.

Bận rộn cả một ngày trời, tối anh trở về nhà, lấy điện thoại ra nhìn một hồi cũng chẳng khá hơn là bao.

Người yêu anh hiện tại đã mất tích cả một ngày trời, không một cuộc gọi hay một tin nhắn. Trong lòng thực sốt ruột, liền tra danh bạ gọi vào số điện thoại của Hyeri nhanh chóng bên tai truyền đến một giọng nữ trong trẻo.

- Alo ạ !

- Hyeri anh là Lisa đây. Hôm nay em có gặp Chaeyoung không ?

- Em không anh ơi, em cùng Jennie vừa lên lại thành phố để bắt đầu lịch học vào ngày mai. Tụi em chưa có gặp ra nó.

- Ừ. Cảm ơn em !!!


Cô đã không còn nhớ nổi mình bước ra khỏi nhà anh thế nào, một mình đơn côi làm thủ tục sang Úc ra sao.

Mọi thứ xảy ra quá chóng vánh khiến cô mơ hồ không nhận thức mọi thứ đang quay vòng xung quanh mình. Tất cả đều một mảng hỗn độn mang theo tâm tình đau lòng và cả tuyệt vọng của cô trộn lẫn. Đứng bên cửa sổ của một phòng bệnh VIP, trong đó một cậu trai trẻ cả người đều cắm ống truyền cùng những dải băng trắng quấn gần như toàn cơ thể. Lồng ngực thở ra những hơi thở yếu ớt và nặng nhọc. Người bệnh đó không ai khác chính là anh trai cô - Jihoon, anh bị một thanh sắt từ tầng hai rơi xuống đập mạnh vào cơ thể trong quá trình giám sát thi công của một cơ sở hạ tầng thuộc tỉnh Syndey.

Ảnh hưởng nghiêm trọng tới 60% sức khỏe tổng thể đặc biệt trên chân trái bị nứt xương sâu có khả năng sẽ để lại đi chứng sau này  chưa dừng lại ở đó xương sườn của anh gãy thành những mảnh nhỏ có dấu hiệu đâm nhẹ vào buông phổi cần phải mất một thời gian dài để điều trị. Sau khi nghe bệnh án của Jihoon, cô hoàn toàn không chống đỡ nổi cơ thể đổ ập dưới sàn bệnh viện lạnh lẽo, nước mắt đua nhau rơi xuống chảy đầy khuôn mặt.

Tiếng nấc đau đớn khe khẽ truyền ra từ góc cầu thang, cố kìm gắng đến cả khuôn mặt của cô đỏ bừng, đau xót đến tê tâm liệt phế. Có thể bộ dạng bây giờ của cô khổ sở đến mức khiến người xung quanh cũng cảm thấy đau lòng chỉ chậm rãi lắc đầu thương xót, cô gái nhỏ mặc một bộ quần áo đen rộng rãi quỳ thụp xuống sàn lấy bệnh án lên che khuôn mặt dàn dụa nước mắt của mình, nấc lên từng chập.

- Sao...sao có huhuhu thể chứ. Anh ơi...em....em phải làm thế nào đây.

Ba mẹ của cô suy sụp đến mất ăn mất ngủ, mẹ cô liên tục ngất sỉu khiến cơ thể và tâm lí bị chấn động mạnh được đưa đến phòng dưỡng sức nghỉ ngơi và truyền nước. Sau một ngày một đêm thức trắng mới có một giấc ngủ ngắn chập chờn trong nỗi lo âu và sợ hãi. Ba cô thì trầm mặc cả một ngày trời ngoài dãy ghế trước cửa phòng bệnh, cô biết thực ra ông rất khổ sở rất thương tâm nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh để chống đỡ cho tình thế hiện tại, vỗ về tinh thân bất ổn định của người vợ và đứa con gái yêu dấu của mình.

Jihoon là niềm tin vững chắc trong sự nghiệp của ông, không như những đứa trẻ bằng tuổi khác, từ nhỏ Jihoon luôn dành tình cảm lớn nhất cho ba mình và anh hoàn toàn thích công việc xây dựng mô hình kinh doanh chuỗi khách sạn của ba. Nên toàn tâm toàn ý học hành đoàng hoàng để có thể thành công như hiện tại.

Nhưng hiện tại niềm tin tưởng, niềm hãnh diện và tự hào của ông đang nằm trên giường bệnh trắng kia dãy dụa từng cơn đau đớn. Người đàn ông ấy lấy hai tay bưng lấy khuôn mặt già nua của mình, từng giọt nước mắt mặn chát chảy qua kẽ tay "Ba xin lỗi, chỉ có thể bất lực nhìn con trải qua sinh tử như thế này" cô nhìn thấy ba mình bóng lưng đổ rạp phía sau ghế vẻ mặt mang đầy đau xót và khổ sở khiến một lần nữa mọi cố gắng chấn an của cô hoàn toàn vỡ vụn, nước mắt nhanh chóng như vỡ đê tràn trề khắp khuôn mặt, cả cơ thể đều đau đớn giống như có ai đó đang cầm chặt con dao sắc nhọn tuyệt tình cứa từng nhát vừa sâu vừa nặng vào lục phũ ngũ tạng của cô trực tiếp làm các mạch máu trong cơ thể đều vỡ tan chảy đầm đìa máu khiến cô đau đến cùng cực đau đến không dám hít thở mạnh chỉ sợ lơ là một chút thôi có thể lấy luôn cả cái mạng nhỏ bé này. Cô xoay người khẽ cất từng bước chân run rẩy loạng choạng của mình rời đi.













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận