Anh Yêu Cô Ấy Em Yêu Anh


Trương Bối Vy tức giận nhưng không có chỗ nào trút lên.

Cô quay sang nhìn thư ký của Tam Thần, nắm lấy cổ áo của anh ta:
“Nói cho tôi biết, cô ta đến đây lúc nào? Hai người đó đã làm gì?”
Là thư ký, bản thân anh biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên.

Cho nên anh chỉ cúi đầu im lặng.
Trương Bối Vy không nghe câu trả lời liền đánh liên tục vào mặt thư ký.
“Chát…”
Thư ký không hề phản kháng ngược lại còn an ủi:
“Cô Trương bớt giận!”
“Chát…”
Trương Bối Vy không những không nương tay mà ngày một mạnh hơn, nhiều hơn.
Vì biết Tam Thần yêu cô ta nên thư ký mới nhẫn nhịn.

Nhưng rõ ràng càng nhịn, cô ta càng lấn tới.

Có phải Tam Thần chiều ả đến hỏng rồi không?
Biết làm sao khi cả nhà thư ký dựa vào đồng lương của anh mà sống? Cô ta không sợ sẽ có một ngày bản thân cũng bị đánh như vậy sao? Không đâu, ngày nào Tam Thần còn yêu cô ta, sẽ không có ngày cô ta chịu ấm ức.

Hay nói đúng hơn, Tam Thần là chỗ dựa vững chắc cho Trương Bối Vy.

Và chỗ dựa này, không ai có quyền được cướp!
Trương Bối Vy đánh đến bật móng tay giả mới chịu dừng lại.
“Khốn kiếp!”
Cô ta cầm túi xách đùng đùng rời khỏi công ty của Tam gia.

Cô ta ra đến cửa liền lấy điện thoại gọi cho một người.

Rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy:
“Bảo bối nhỏ, ai chọc giận em à?”
“Đừng nói nhiều.

Đến đây nhanh lên!”
Chẳng mấy chốc chiếc xe đến đón cô ta, là một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn.
Leo lên xe, người đàn ông chớm người qua thắt dây an toàn cho Bối Vy:
“Bảo bối, chúng ta đi đâu?”
“Khách sạn!”
Người đàn ông cười cười: “Được!”

Đi vào tầng hầm khách sạn, người đàn ông dùng tấm thẻ đen ấn thang máy.

Thang ưu tiên đưa bọn họ đến tầng cao nhất.

Mà tầng này chỉ có người đàn ông mới được vào vì khách sạn này là của hắn.
"Ting"
Thang máy vừa mở, Trương Bối Vy nắm cà vạt người đàn ông kéo hắn vào trong phòng.

Cô ta hành động giống như đắt một con chó hơn là người yêu.

Mà người đàn ông kia cũng cam tâm tình nguyện.
Hai người quấn lấy nhau.

Cửa vừa mở đã hôn nhau tới tấp.
Trương Bối Vy hôn xong rồi đẩy người đàn ông lên giường.

Sau đó vung tay một cái:
“Chát.”
Vẫn chưa hả giận.

Cô ta vung tay lần nữa.
“Chát"
Cái tát rất mạnh khiến miệng của hắn chảy máu.

Dù bị đánh nhưng thái độ của hắn lại giống như thoả mãn.

Hắn chầm chậm đưa đầu lưỡi liếm lấy vệt máu đỏ vừa tuôn ra.
“Em đánh đủ chưa?”
“Còn chưa!”, Trương Bối Vy xoa xoa cổ tay.
Trương Bối Vy vung thêm vài cái.

Người đàn ông không hề tức giận, hắn hỏi:
“Đã đánh đủ chưa?”
Cô ta vùng vằng sau đó ngồi xuống mép giường:
“Rồi!”
“Ưm… Vậy tới lượt anh!”
Người đàn ông đó nhào đến, đem quần áo trên người Trương Bối Vy lột sạch.
Hai thân thể trần truồng điên cuồng quấn lấy nhau.

Tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ kịch liệt vang lên.
Nếu khách sạn không cách âm tốt, có thể tiếng xấu hổ đó đã truyền khắp dẫy hành lang.

Mà bọn họ có mở cửa càng không sợ có người phát hiện.
Vì đây không phải là lần đầu Trương Bối Vy đến, hơn nữa, tầng này chỉ dành riêng cho cuộc vui của bọn họ.

Ai dám lên là tự tìm chết.
Hai người triền miên rất lâu đến khi thoả mãn, người đàn ông ôm Trương Bối Vy vào lòng.

Hắn hỏi cô:
“Tam Thần chọc giận em?”
“Đừng nhắc! Hắn ta vì con đàn bà mới cưới kia mà bỏ em lại.”
“Em ghen?”
Trương Bối Vy đưa tay chạm lên môi người đàn ông.

Khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười khinh miệt.
Hắn đưa tay nắm lấy tay cô ả:
“Em quen hắn lâu như vậy mà không cho hắn chạm vào.

Nếu hắn biết em trèo lên giường của tôi liệu hắn còn muốn em?”
“Hắn sẽ không yêu ai khác ngoài em!”, Bối Vy khẳng định.
“Em chắc chắn? Đàn ông mà, không thể yêu mãi một người mà đặc biệt là người đó không cho hắn thoả mãn như em.

Chi bằng…”
Trương Bối Vy nhìn người đàn ông như đặt câu hỏi.

Hắn cười cười túm lấy eo Bối Vy.

Bắt cô ta ngồi ở trên người hắn.

Đưa thứ gân guốc vào trong người cô ta mà liên tục ra vào.”
“Ưm…”
“Em đừng chờ hắn bỏ em rồi mới hối hận.

Như vậy kế hoạch của chúng ta không thực hiện được!”
“Ưm… Vậy anh nói xem nên làm thế nào hả Tam Phát?”
Tam Phát kịch liệt ra vào, hắn muốn phóng thứ dịch nhầy màu trắng vào người cô ta:
“Chi bằng em mang thai con của tôi.

Sau đó tìm cơ hội để Tam Thần chịu trách nhiệm.

Haha.

Đến khi hắn phát hiện người hắn yêu và con đều không phải của hắn.

Hắn sẽ thế nào nhỉ?”
Trương Bối Vy uốn éo trên người Tam Phát.
“Anh đúng là độc ác mà.

Ưm…Thế còn vợ của hắn? Nếu cô ta cũng mang thai thì sao?”
“Vậy thì em không hiểu rồi.

Đàn ông yêu ai sẽ giữ con của người đó.

Em nhanh chóng lợi dụng lúc hắn còn yêu em mà tiến hành đi!”
Người đàn ông bấu chặt tay vào eo của Trương Bối Vy.

Sau đó, gương mặt hắn cực kỳ thỏa mãn.
“Anh tưởng em là heo sao? Muốn mang thai liền mang thai?”
Tam Phát xoay người đem Trương Bối Vy nằm dưới thân:
“Vậy thì chúng ta làm nhiều một chút…”
“Ưm… Buông em ra!”

Ở bệnh viện, Tam Thần đứng ngồi không yên.

Hắn đang giằng xé giữa hai người phụ nữ.

Dù có gọi cho Trương Bối Vy bao nhiêu cuộc, cô ta cũng không bắt máy.
Tam Thần thì không nhẫn tâm để Huỳnh Tiểu Phương ở bệnh viện một mình.

Doo hắn gây tổn thương cô.

Hắn là đàn ông nên việc chịu trách nhiệm là đương nhiên.
Tam Thần vò tóc của mình rồi hét lên:
‘Á… Chết tiệt!”
Cuối cùng hắn gọi điện thoại cho thư ký, bên kia vừa bắt máy hắn đã nói:
“Nhanh đến bệnh viện.

Tôi phải đi tìm Bối Vy giải thích với cô ấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui