Cô cảm thấy môi của anh lành lạnh, nhưng lưỡi đang cố thử mở hàm rằng của cô ra, thật nóng, thật là nóng.
Mặc dù đã từng hôn qua các bạn nam ở học viện, nhưng chỉ là tò mò và nhẹ nhàng đụng vào mà thôi, không mang theo bất kỳ ham muốn gì.
Mà phương thức anh hôn cô, quả thật chính là cái loại hoạt động giữa người lớn với người lớn. Trong quan niệm của cô, lè lưỡi, đã xem như phương thức hôn rất hiếu sắc.
Diệp Kỳ Nặc không ngờ, môi của cô thế nhưng lại dâng lên ngọt ngào như vậy.
Anh cảm giác giống như trở về thời gian lúc mười tám tuổi, thời điểm cùng con gái hôn môi, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, tay chân như nhũn ra, kích động đến không cách nào áp chế.
“Da thịt của em thật sạch sẽ, không giống những cô gái bình thường trên mặt đã từng trang điểm.”
Anh mê muội mà dùng môi ở trên má cô, chóp mũi, mí mắt, hôn qua lại vuốt ve.
Anh ca ngợi, khiến cô nghe thấy lại không nhịn được cau mày.
“Tổng cộng anh đã hôn qua mấy cô gái rồi?”
Cô đẩy mặt của anh ra, trong giọng nói có chút ghen tức.
“Không nhiều lắm.” Anh vô tội nói, môi lưu luyến cảm giác trơn mịn thơm mềm của má cô.
Nhìn thấy đầu anh đang sáp lại, cô có chút tức giận mà đem đầu của anh đẩy ra.
“Không nhiêu lắm? Em mới không tin! Anh không giống với anh Cabo, từ đầu đến cuối chỉ nhận một mình chị gái em, hoàn toàn không nhìn thuận mắt những cô gái khác. Đẹp trai giống như anh, không cần theo đuổi người khác, người theo đuổi anh cũng có một hàng dài chờ anh chọn!”
Tưởng lừa cô anh là đàn ông thanh khiết?
Hừ, cô mới không thèm tin!
“Tin tưởng anh, thật là không nhiều lắm.” Anh giơ tay lên thề.
“Tổng cộng là bao nhiêu?” Cô liên tiếp hỏi tới.
“Ừm… Đại khái là năm.” Anh do dự đưa ra năm đầu ngón tay.
Anh rất lười, sẽ không bỏ quá nhiều tâm tư vào tình yêu, tất cả tâm sức đều đặt vào việc nghiên cứu thí nghiệm.
Nếu không phải các cô bạn gái cũ của anh đều chê anh lạnh nhạt với họ mà từng bước từng bước chạy mất, sau đó lại từng bước từng bước tự động có người bổ sung, thì số lần anh đổi bạn gái phải ít hơn mới đúng.
“Năm? ! Vậy mà anh còn nói không nhiều lắm?”
Trước kia cô nhìn thấy anh mang bạn gái về, cũng chỉ có hai người mà thôi.
Thì ra là còn có ba người nữa cô chưa từng gặp!
“Hay là sáu nhỉ?” Anh nghiêng đầu, đếm lại một lần nữa.
“Rốt cuộc là năm hay là sáu?” Cơn tức của cô sắp bị anh làm cho bùng nổ.
“Anh không xác định có nên tính cả em vào đó hay không.” Anh khổ não giải thích.
“Chuyện đó thì liên quan gì tới em?”
Cô nhất thời nghe không hiểu lời của anh, nhanh mồm quay lại chặn câu nói của anh.
“Nếu tính cả em, thì là sáu.”
Anh chuyên chú nhìn cô, trong mắt tỏa ra nhiệt độ, như muốn thiêu đốt cô.
Cô nghe vậy, hai gò má liền xuất hiện một chút sắc hồng, bờ môi không nhịn được bất giác giơ lên.
Lời ám chỉ của anh rất rõ ràng.
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Cô đỏ mặt, khẩu thị tâm phi trả lời.
“Như vậy, khi nào thì anh mới có thể chính thức tính cả em vào?” Anh giang tay ôm lấy vai cô.
“Giọng điệu của anh giống như muốn nạp vị tiểu thiếp thứ sáu vậy!” Cô làm bộ tức giận, nhưng ánh mắt lại cười đến sáng ngời.
“Anh thề hậu cung tưởng tượng vô căn cứ của anh, cũng chỉ chờ thu nạp một mình em.”
Anh dùng trán để lên trán cô, dùng âm lượng chỉ có cô mới nghe rõ nói.
“Không phải anh vẫn luôn cảm thấy tuổi của em quá nhỏ so với anh sao?”
“Anh từng nói như vậy sao?” Anh nhíu mày.
“Anh luôn nói em là vị thành niên, vị thành niên, coi em như một tiểu nha đầu!” Cô bĩu môi oán trách.
“Đúng rồi, em không nói anh cũng quên, em còn hơn một tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi.” Anh hơi bóp cổ tay nói.
“Vậy thì sao? Sao anh cứ bận tâm chuyện em “chưa tròn hai mươi tuổi” vậy?”
Cô rất không thích việc anh luôn nhắc nhở cô, chênh lệch giữa tuổi của hai người bọn họ.
“Chúng ta nên nhẫn nại một chút, chờ em tròn hai mươi tuổi chúng ta lại tiếp tục. Ít nhất chờ đến lúc em hai mươi tuổi, anh mới không bị cha em kiện tội dụ dỗ...”
“Tiểu tử thúi! Cậu đứng gần con gái ta như vậy để làm cái gì?”
Một tiếng gầm hung bạo từ sau lưng hai người bọn họ vang lên.
Hai người đang đứng bị dọa sợ tới mức nảy lên một chút, nhanh chóng tách nhau ra.
Xoay người nhìn lại, trên tay cha Từ đang cầm cây chổi, mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Nặc.
“Cậu có phải hay không định dụ dỗ con gái của ta? Ta muốn kiện ngươi! Ta muốn kiện ngươi tội dụ dỗ tiểu Mễ Tô nhà ta...” Cha Từ không ngừng giơ chân, giận đến sắp phát điên.
“Em xem đi. Anh đã nói chưa tròn hai mươi tuổi, vẫn là tuổi rất nguy hiểm.” Nhưng mà hình như anh đã động lòng, cũng không còn cái gọi là phải trải qua nguy hiểm nữa rồi.
Vì tình yêu, vinh nhục của mình đã tính là gì?
Từ Mễ Tô không thể làm gì khác hơn là nhìn anh một cái, cũng bắt đầu tán thành lời của anh.
Chưa đầy hai mươi tuổi, thật đúng là có một chút phiền phức.
“Chờ em một thời gian, đợi em thêm nửa tháng, em liền tròn hai mươi tuổi rồi.” Cô thẹn thùng nói nhỏ bên tai anh.
“Các ngươi cắn lỗ tai cái gì? Mễ Tô, tới đây cho cha!” Cha từ giận dữ dùng cây chổi gõ thật mạnh xuống đất.
“Ôi chao, lão già, ông nổi điên ở đây làm gì hả? Cầm cây chổi múa qua múa lại, nhỡ đánh trúng người thì phải làm sao?”
Mẹ Từ từ bên ngoài đi tới, đi ra sau lấy đi vũ khí trong tay ông.
“Cái tên tiểu tử thối này, cậu ta... cậu ta...”
Cha Từ giận đến phát run giơ ngón tay lên, thẳng tắp chỉ vào vẻ mặt vô tội của Diệp Kỳ Nặc ngồi bên cạnh Mễ Tô.
“Con chào bác Từ.” Anh khéo léo chào hỏi.
“Ôi chao! Cậu là... Kỳ Nặc?” Mẹ Từ xác định thân phận cậu con trai hàng xóm này.
“Là cháu.” Anh lịch sự gật đầu, khéo léo lộ ra nụ cười y hệt đứa trẻ với mẹ Từ.
“Cháu tới vừa đúng lúc, bác vừa mới hầm một nồi canh cho Đề Lạp uống, cháu giúp bác bưng về nhà đi!” Mẹ Từ hiền lành mà ngoắc ngoắc tay với anh, muốn anh đi qua.
“Vâng, cháu giúp bác mang về cho chị ấy.”
Vẻ mặt anh tự nhiên mà đứng dậy, đi theo mẹ Từ vào phòng bếp, thừa cơ thoát thân giữa cơn bão.
“Em cũng đi hỗ trợ!” Mễ Tô nháy mắt mấy cái, cũng mau chóng đóng lại cây đàn, nhảy lên chạy theo vào phòng bếp.
“Các ngươi... Các ngươi... Ôi! Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi --”
Trong phòng khách, chỉ còn lại người cha đáng thương sốt ruột bảo vệ con gái nhưng lại không có người ủng hộ, vẫn thở phì phò đấm ngực, thương tâm than thở -
Thật là con gái lớn không dùng được mà!