Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, nhân viên nhìn hắn đều cúi đầu chào lịch sự, hình như hắn hay vào đây lắm thì phải.
-Chào Hạ Tổng, Trần Tổng đang đợi ngài ở bên kia. Quản lý nhà hàng cung kính.
Cô khá bất ngờ trước sự cung kính của những người ở đây, hình như hắn bên ngoài cũng rất có thế lực thì phải.
-Xin lỗi Trần Tổng, tôi đến trễ. Hắn khách sáo đưa tay ra bắt tay Trần Tổng.
-Không sao. Hai người ngồi đi, ta cũng vừa mới đến. Trần Tổng vui vẻ.
Ánh mắt Trần Tổng nãy giờ không rời khỏi Tử Nghi làm hắn khó chịu, không lẽ ông ta có ý đồ với cô gái này sao. Hắn tằng hắng một tiếng rồi nói với giọng khinh thường:
-Hình như Trần Tổng có hứng thú với nhân viên của tôi? Câu nói của hắn làm Tử Nghi giật mình.
-Ồ, không, tất nhiên là không rồi. Ta chỉ là thấy cô ấy giống với một người bạn thời trẻ của ta mà thôi.
-Giống một người bạn? Hắn tỏ vẻ không tin.
-Thật ra cũng không hẳn là bạn, cô ấy là mối tình đầu của ta. Trần Tổng giải thích.
-Ồ, vậy chắc cô ấy phải rất đặc biệt đúng không Trần Tổng? Nghi tò mò.
-Ừ, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng. Khi đó chúng ta chỉ là sinh viên, ta không đủ trưởng thành để trân trọng cô ấy….Ông trầm giọng.
-Vậy ông có còn liên lạc với cô ấy không?
-Không, sau khi tốt nghiệp, cô ấy không còn ở đây nữa. Ta đã tìm mọi cách để liên lạc nhưng không được, nghe nói cô ấy đã lập gia đình và sống rất hạnh phúc.
-……. Nghi im lặng, không biết nói gì vào lúc này.
-Giá mà thời gian quay trở lại, ta sẽ không bao giờ để mất cô ấy. Cho đến bây giờ, ta vẫn nhớ như in khuôn mặt, nụ cười của cô ấy, vì thế lần đầu tiên nhìn thấy cô, hình bóng cô ấy lại tràn về, Tử Nghi à, thật ra cô rất giống cô ấy…
-Thật vậy hả Trần Tổng? Tử Nghi thắc mắc.
-Đúng vậy, rất giống. À, ta luôn mang theo tấm hình cô ấy bên mình, cô xem thử ta nói đúng không? Trần Tổng lấy trong ví ra một tấm hình cũ kỷ trắng đen đưa cho cô.
-Ơ,…đây chẳng phải là mẹ sao? Cô ấp úng, không lẽ lại có sự trùng hợp vậy sao?
-Sao? Con nói Ngọc Uyển là mẹ con? Trần Tổng không khỏi kinh ngạc.
-Vâng, chính là mẹ con, Trương Ngọc Uyển. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào tấm hình.
Đình Thiên khá ngạc nhiên, nhưng cũng an tâm đôi chút vì biết Trần Tổng không có ý đồ xấu đối với cô.
-Vậy mẹ con, bà ấy vẫn sống tốt chứ?
-Mẹ con….. mẹ con đã mất cách đây 16 năm rồi, khi con 7 tuổi. Nghi nghẹn giọng.
Trên mặt Trần Tổng thoáng chút buồn, không khí yên tĩnh đến lạ.
-Thôi bỏ qua chuyện cũ đi, bây giờ chẳng phải chúng ta rất tốt sao. Trần Tổng, chúng ta cùng cạn ly cho sự trùng hợp ngày hôm nay nào. Đình Thiên phá vỡ bầu không khí.
-Đúng đúng, Tử Nghi, con đừng buồn nữa, chúng ta cùng nâng ly nào.
-Dạ vâng Trần Tổng. Cô gượng cười.
-Đừng gọi ta là Trần Tổng này nọ nữa, từ bây giờ con cứ gọi ta là chú Trần được rồi. Trần Tổng vui vẻ.
-Dạ, chú Trần. Cô mỉm cười.
-Nào mình cùng nâng ly.