Anh Yêu Em, Cô Bé À!


-Bác gọi con sang có việc gì không bác? Khả Du lễ phép.
-Ta muốn bàn chuyện của con với thằng Hiếu đó mà, hai đứa cũng trưởng thành cả rồi, ta muốn nó kết hôn với con sớm một xíu. Bà Vương ôn tồn.
-Anh Hiếu ảnh có người thương rồi bác ạ, ảnh chỉ xem con là bạn bè thôi. Cô buồn buồn.
-Nó chỉ nhất thời si mê con nhỏ đó thôi, nếu nó suy nghĩ kỹ trở lại sẽ khác con à. Chỉ có con mới hợp với thằng Hiếu nhà bác mà thôi.
-Nhưng anh ấy không có tình cảm với con, làm sao tụi con có thể lấy nhau được cơ chứ.
-Chưa có chứ không phải là không có, bây giờ nó bị con nhỏ kia mê hoặc nên nó không biết gì thôi. Con phải tự mình giành lấy tình yêu của mình chứ.
-Nhưng Tử Nghi là bạn thân của con, con không thể làm gì có lỗi với cô ấy được.
-Du nè, con có thương thằng Hiếu không?
-Dạ con… con thương anh ấy nhiều lắm, chính vì thế con mới đau khổ và dằn vặt như thế này.

-Con thương nó thì con hãy giúp nó thoát khỏi con bé Tử Nghi gì đó, con yêu thì phải cố gắng nắm lấy cơ hội của mình. Nếu nó cưới con, con đường của hai đứa cũng sẽ rộng mở. Con cũng muốn thấy thằng Hiếu thực hiện được ước mơ của mình mà phải không? Vả lại, ngoài con ra, ta không chấp nhận người khác làm con dâu của ta. Bà Vương dứt khoát.
-Nhưng còn Tử Nghi……
-Con đừng nghĩ ngợi nhiều, nghe bác. Rồi cô ta cũng sẽ hiểu và không trách con đâu.
-Vậy…nhưng bằng cách nào hả bác?
-Ngày mai là tiệc khai trương bên đó, con cố gắng chuốc cho nó say không biết gì, sau đó đưa nó về nhà. Chuyện còn lại hãy để ta lo.
-Nhưng, con thật sự không đành lòng nhìn Tử Nghi đau khổ, con ước gì mình không yêu anh Hiếu để không phải khó xử như vậy. Cô bật khóc.
-Không sao, Khả Du à, con phải nghe ta. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
-Con cần có thời gian suy nghĩ. Con về đây ạ.
-Nhớ lời ta nói đó.
Trên đường về nhà, Khả Du không ngừng suy nghĩ về đề nghị của bà Vương. Cô có nên làm như vậy không? Đánh đổi tình bạn liệu có thể có được tình yêu? Cô vì yêu mà chấp nhận giở thủ đoạn này sao? Xin lỗi Nghi à, tớ thật sự xin lỗi.
………
Tại nhà Tử Nghi…..
-Heo còi à, cho anh xin lỗi chuyện hôm trước nha. Anh sai rồi.
-Không.
-Năn nỉ mà. Anh hứa không tái phạm nữa.-Không.
-Em không tha lỗi cho anh là anh cắn lưỡi tự tử đó nha.

-Anh đúng là hết thuốc chữa, chuyện gì cũng giỡn được, tha cho anh đó.
-Người yêu anh đúng là dễ thương nhất, cho anh hôn một cái nào. Mặt anh nham nhỡ kinh khủng.
-Đánh cho bây giờ. Để yên cho người ta xem ti vi coi.
Anh quay qua hôn vào má cô một cái, rồi quàng tay ôm cô. Mặc dù trong lòng anh rất ấm, nhưng sao cô không có chút yên bình. Cô có nên nói chuyện hôm nay cho anh biết không? Cô có nên rời xa anh không?
-Suy nghĩ gì mà buồn thế em yêu?
-Anh nè, ví dụ thôi nha, nếu hai người yêu nhau, nhưng bố mẹ của họ cấm cản vì cô ấy không xứng với anh ấy, anh sẽ làm thế nào?
-Tình yêu làm gì có chuyện xứng với không xứng, chỉ cần hai người yêu nhau là được rồi.
-Nhưng nếu người đó vận mệnh xấu, sẽ mang lại nguy hiểm cho anh ấy thì sao?
-Ngốc, thời buổi nào mà vẫn còn tin đến chuyện đó nữa hả? Nói xong anh cúi xuống hôn vào trán cô. Sao hôm nay em lại hỏi mấy chuyện này thế? Có chuyện gì sao?
-Không có, lúc chiều em đọc báo thấy nên hỏi thôi. Như vậy là nếu anh là người đó, anh sẽ bào vệ tình yêu của mình phải không?
-Tất nhiên rồi, nếu chỉ vì gia đình cấm cản mà từ bỏ, thì người đó không xứng để có được hạnh phúc.

Cô choàng hai tay qua ôm anh, cô cảm thấy an toàn khi nghe anh nói như vậy. Anh không từ bỏ, vì vậy cô cũng không được từ bỏ, nghĩ vậy cô thấy an tâm phần nào.
-À, có thật là ngày mai em không muốn đi đến chỗ ba Khả Du không?
-Dạ, em không thích những chỗ như vậy, anh cũng biết mà. Anh nói với Du là chân em còn đau không đi được nha.
-Ừ, tối xong tiệc anh ghé nhé, chờ anh đó.
-Dạ.
……
� lại chuyện lúc chiều, ông thấy con bé cũng ngoan ngoãn thật, nếu có cháu dâu như vậy thì tốt quá. Nghĩ vậy bất giác ông mỉm cười rồi bước vào phòng ăn.
…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận