Anh Yêu Em! Cô Nàng Lạnh Lùng

Hôm sau, khi mọi người đang ăn sáng vui vẻ Minh đi tới với cái vali to. Băng hỏi:
- Anh hai, chưa tới lúc về mà. Anh mang hành lí đi đâu vậy.
Minh chậm rãi ngồi xuống, nói:
- Anh phải qua Pháp. Có lẽ sẽ ở một thời gian dài.
Mọi người nhìn Minh. Riêng Thy, khi nghe Minh nói sẽ sang Pháp thì nhìn Minh bằng ánh mắt thoáng buồn. Minh cười - nụ cười gượng:
- Thôi nào, anh qua đó rồi về chứ có phải đi luôn đâu.
Rồi Minh nhìn Thy, ánh mắt lưu luyến:
- Thy, ra gặp anh một lát.
Thy lưỡng lự hồi lâu rồi cũng đi. Vũ và Thiên nhìn theo.
Ra tới đài phun nước, Thy nhìn thấy Minh đang cầm một sợi dây chuyền. Thy đi nhanh tới:
- Em tới rồi.
Thy lên tiếng. Minh cười:
- Không cần căng thẳng vậy đâu. Em ngồi xuống đi.
Hai người cùng ngồi xuống. Quả thật cả hai rất đẹp đôi. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ họ là một cặp, thế mà thần tình yêu lại không se duyên cho họ. Minh nhìn Thy, nói:
- Em có gì muốn hỏi anh sao.
Thy nhìn trời nói:
- Tại sao anh lại đột ngột sang Pháp.
Minh im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
- Anh phải sang giải quyết công việc với lại...anh..cần thời gian để suy nghĩ.
Cả hai rơi vào trạng thái im lặng. Cuối cùng, Minh đứng dậy đưa tay ra trước mặt Thy nói:
- Chúng ta sẽ là anh em tốt nhé, em gái.
Thy ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ nắm lấy tay Minh:
- Tất nhiên rồi, anh hai.
Cả hai cùng cười. Có lẽ quyết định của Minh là đúng. Chỉ cần Thy cười, Minh sẽ chịu mọi đau khổ, miễn là Thy luôn vui vẻ. Minh đưa cho Thy một sợi dây chuyền:
- Đây là quà chia tay của anh trai dành cho em gái.
Thy cầm lấy sợi dây. Thy cười:
- Cảm ơn anh.
Minh ôm chầm lấy Thy, giọng nghèn nghẹn:
- Hạnh phúc nhé, Anh Thy.
Thy không nói, chỉ gật đầu. Thy nói qua nước mắt:
- Khi nào về, hãy đem về cho em một người chị dâu nhé.
Minh giơ ngón cái lên:
- Chắc chắn rồi.
Minh nhìn đồng hồ, nói:
- Tới giờ đi rồi, em vào đi.
Thy ngạc nhiên:
- Phải để mọi người tiễn anh chứ.
Minh xoa đầu Thy:
- Anh phải ghé qua vài chỗ, em vào đi.
Rồi Thy quay đi. Chờ Thy đi khuất, Minh thọc tay vào túi:
- Thiên Vũ, cậu không cần nấp nữa đâu. Ra đi.
Thì ra nãy giờ tên Vũ đi theo Thy. Bị phát hiện, Vũ nhìn Minh:
- Sao anh biết tôi tới.
Minh bình thản, :
- Thấy nãy giờ rồi.
Minh quay sang Vũ, nghiêm túc:
- Thiên Vũ, tôi biết cậu còn yêu Thy và Thy vẫn thế. Chỉ là chưa đến lúc hai người quay về bên nhau thôi. Tôi sẽ rút lui, tôi sẽ chúc phúc cho Thy. Cậu hãy thay tôi mang lại hạnh phúc cho em ấy.
Vũ nói:
- Chắc chắn rồi.
Minh chợt nhớ ra gì đó:
- A! Hãy cấn thận với Phan Hoàng Thiên. Hắn ta có gì đó bí ẩn lắm.
Rồi Minh quay đi. Vũ đứng suy nghĩ lời Minh nói:
- Tại sao Minh lại kêu cẩn thận với tên Thiên, không lẽ hắn đang giấu gì đó.
Vũ vừa đi vừa nghĩ. Gần tới phòng, Vũ thấy Hòa chạy tới:
- Vũ! Thu dọn hành lí đi. Chúng ta về.
Vũ nhíu mày:
- Sao vậy.
Hòa vừa thu dọn vừa nói:
- Thy vừa nhận được điện thoại hình như ba mẹ cô ấy bị tai nạn.
Vũ ngạc nhiên:
- Sao lại vậy. Còn Thiên đâu.
Hòa nhún vai:
- Từ nãy tới giờ tao chẳng thấy nó đâu.
Mối nghi hoặc trong lòng Vũ lại dâng lên. Rốt cuộc hắn đang có bí mật gì.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi thì Thiên xuất hiện:
- Mọi người đi đâu vậy
Hòa nói:
- Nhà Thy xảy ra chuyện, chúng ta về.
Thiên nói:
- Xảy ra chuyện gì.
Hòa nhún vai:
- Chưa rõ. Tôi xếp đồ cho cậu rồi. Đi thôi.
Vũ đứng quan sát Thiên nãy giờ, quả thật tên này có gì đó mờ ám. Đi xuống xe, Vũ thấy Thy như người mất hồn. Hòa chất đồ lên xe xong rồi hô to:
- Xuất phát thôi.
Chiếc xe lăn bánh. Ngồi trên xe Thy không nói lời nào. Nểu như người khác chắc giờ đã khóc bù lu bù loa rồi nhưng Thy thì không. Trong mọi tình huống nó luôn bình tĩnh. Trong lòng Thy luôn cầu nguyện mọi chuyện tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui