_Mặc cô ta đi Khải à - Tường Vy nũng nịu nói
_Cô về đi - Hắn lạnh nhạt nói, tim hắn, giờ đau lắm, nhưng do nó đau nên hắn đau hay do hắn đau vì những gì hắn làm?
_Không phải chúng ta đang tốt đẹp sao? Cô ta đã làm anh thành ra thế này sao lại phải vì cô ta mà trở nên thế này chứ - Tường Vy tức giận nói
_Biến, tôi làm gì cần cô dạy sao? Xem như tôi xin lỗi chuyện đêm mấy hôm trước - Hắn lạnh nhạt nói
_Vậy còn mấy đêm nay? - Tường Vy nhếch mép
_Mấy đêm nay tôi có đụng cô sao? - Hắn khẽ lạnh lùng nói
_Anh.... - Tường Vy giận đỏ mặt
_Dù tôi làm nhưng tôi đau hơn cô ấy nhiều - Hắn khẽ nói
_Nhưng... - Tường Vy bặm môi nói
_Về đi, đừng để tôi dùng biện pháp mạnh - Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta
_Đô tồi - Tường Vy tức giận rồi đi luôn, đêm đó, cô ta đưa hắn về, hắn không biết sao ngủ tỉnh bơ, cả một cái đụng chạm cũng không có, thế nên cô ta đành bày trận như đã làm, thế rồi nghĩ mấy ngày sau sẽ có gì đó, ai ngờ mỗi lần hắn vừa định là lại tức giận dừng lại rồi đuổi cô ta về, quả là tức quá mà
Sau khi Tường Vy về, Hắn bực mình, đứng ngồi không yên, nhào đầu vào làm việc, đến tối, không biết sao bất giác nhớ nó nên phát điên lên, nhớ đến giọt nước mắt đó, là đau lòng sao? Thất vọng sao? Nhưng đáng lý người nên đau lòng, nên thất vọng là hắn mới đúng chứ, vò đầu bức tai, cuối cùng chẳng biết do ma xúi hay tim xúi, cầm áo khoác lên tiến thẳng nên xe hơi mà chạy, chạy về hướng vô định, nhưng con đường này, quen lắm, tay cứ cầm lái mà chạy cứ như quen thuộc từ lâu rồi, nhưng đầu thì vẫn đang nghĩ mông lung, thực chất chưa hề để ý được là mình đang đi đâu, dần dần, một toà lâu đài hiện lên, ngoài trời mưa từ lúc nào cũng không hay, cứ thế mà cho xe đừng trước cổng lớn của lâu đài Hoàng Gia Anh, bước ra khỏi xe, mặc trời mưa, cứ thế, cứ thế mà đứng dựa vào cửa xe hơi của mình, từng đợi, từng đợt mưa trôi qua, mưa rồi lại tạnh, tạnh rồi lại mưa, cứ thế mà của chục đợt mưa đã xối lên người hắn, lạnh sao? Hắn không biết lạnh, đau sao? Đau thể xác sao bằng tinh thần? Cũng chẳng biết sao, đợi mưa này cứ thế mà kéo dài
~*Bụp*~
Hắn ngã xuống đất, mệt mỏi, đau đớn, nước mắt lặng lẽ cứ thế mà tuôn, thật chẳng biết đâu là nước mắt và đâu là mưa, tim nhói lên từng hồi, tự hỏi trái tim này liệu có phải của mình không? Tự nghĩ, mình đã chết rồi sao? Chết cũng tốt, chết thì hắn cũng không cần phải đau đớn nữa, không cần phải dối lòng nữa, không cần nhìn thấy những gì không muốn thấy, liệu chết, có phải là con đường tốt nhất khiến người ta quên đi mọi thứ, nhưng lạ quâ, hắn cảm nhận được hơi ấm, hơi ấm mà chỉ có một người mới có thể mang lại cho hắn, dù trời lạnh, người kia cũng lạnh, nhưng tim hắn đã ấm hơn nhiều, ấm đến nỗi cả nụ cười cũng hé, hắn mong có thể dựa vào cơ thể này mãi, không lo nghĩ gì nữa, cứ thế mà dựa vào, tại sao mọi việc lại thành ra thế này? Hắn tự cảm thấy mình tồi tệ hơn, hắn tự nghĩ nó phản bội mình, nhưng chứng cứ chỉ là lời nói kia, còn hắn thì sao? Bằng chứng hắn phản bội nó, rõ ràng hơn bao giờ hết. Tình yêu hắn dành cho nó, nó có thể nghi ngờ nhưng hắn chắc chắn là thật, còn nó? Tình yêu nó dành cho hắn liệu có như hắn dành cho nó không? Sao đau quá, nỗi đau không thể nói được gì cả, chỉ mong thời gian có thể dừng lại, dừng lại để hắn mãi mãi có thể yên bình bên hơi ấm này, có cái gì đó rất mềm và ấm áp, hắn yên giấc chìm vào giấc ngủ, được một lát, có cái gì đó ẩm ẩm chảy lên gương mặt hắn, sau đó thì hơi ấm quen thuộc biến mất hút, khẽ giật mình tỉnh giấc, hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường màu tím, không cần nhìn cũng biết đó là giường nó, vậy nó đâu?
Cứ thế, hắn lao ra khỏi căn phòng to lớn đó, chạy khắp nơi, ánh mắt cứ thế mà đảo liên hồi, hình bóng đó, đúng thế, hắn đang tìm kiếm cái hình bóng mà mình hằng mong nhớ, hắn muốn hỏi rõ, hắn không tin, không tin nó phản bội hắn, là KHÔNG TIN đó, trong giấc mơ, hắn bỗng dưng nhớ lại giọt nước mắt đó, giọt nước mắt mà ánh mắt nó, hắn đã nhìn rõ, là đau đớn, thất vọng, xen lẫn buông xuôi, không được, nếu thật sự không phải như thế, nhất định, hắn không để nó rời xa mình lần nữa
_Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, em đang ở đâu hả? Ra đây mau cho tôi - Hắn cứ thế mà hét lớn giữa bầu trời rộng lớn, rộng lớn đến nỗi khiến hắn sợ hãi, sợ hãi cái hình bóng đó sẽ một lần nữa biến mất khỏi mắt nhìn của hắn, ngày đó gần đến rồi, nó phản bội hắn hay gì cũng được, hắn chịu hết, chỉ cần sống bình an là đủ rồi, chỉ cần thế thôi, nếu nó có thể sống vui vẻ, chỉ cần thế thôi thì dù nó muốn làm gì cung được, làm hắn đau cũng được, hắn nghĩ thông rồi, vì một khi không có nó, nó rời khỏi tầm mắt của mình, là hắn, hắn biết chính xác là bản thân mình cũng không thể nào sống nổi, thà cứ thế mà từ xa dõi theo nó, ít nhất trái tim hắn còn biết đập là thế nào, cứ như vậy, hắn chịu đựng tất, nhưng xin một điều, đừng xa hắn
_Aaaaa... - Tim hắn đập dồn dập, trụ một chân xuống đất, một chân đứng, tay ôm ngực - Tuyết..Tuyết Nhi..Anh biết lỗi rồi, đừng...xa anh mà.. Aaa - Hắn đau đớn gục xuống, lấy tay chống dưới đất...
Tại Sân Thượng Cao Nhất Của Toà Lâu Đài
Một người con gái mái tóc tím than, ánh mắt hướng xuống khu vườn lâu đài, hình bóng người nào đó gục xuống, nước mắt, từng giọt, từng giọt cứ thế mà lăn dài, đau đớn làm sao tả nỗi đây?
_Anh à, hạnh phúc nhé, em xin lỗi, có lẽ...em đi sớm một chút, sẽ tốt hơn - Nước mắt cứ thế mà chảy, mắt khẽ nhắm lại, dấu ấn trở nên sáng rực, hiện dấu ấn đã bị chia ra làm hai, máu từ đó cũng chảy từng giọt từng giọt
_Xin lỗi vì làm anh đau, nhưng chỉ lần này nữa thôi, anh sẽ không cần phải đau đớn nữa đâu - Nó khẽ cười nhẹ, nụ cười này, là nụ cười nó hay cười riêng cho TFBOYS, cuối cùng, nụ cười này cũng hiện hữu, nhưng là dành cho hắn chứ không phải ai khác
Dần dần, cơ thể bắt đầu bay lên không trung, ánh sáng giờ đây không chỉ ở dấu ấn đính máu kia mà là phát ra từ khắp cơ thể, mắt bắt đầu chuyển sang màu tím, tóc từ chỉ có một ít tím than xen lẫn đen dần giờ dần trở nên tim hẳn, mái tóc được buộc lại một chụm, áo từ màu xanh chuyển hoàn toàn thành trắng tinh khôi, đôi chân trở thành chân trần và tay thì được buộc sợi dây ruy-băng màu tím xen kẻ nhau lên đến đầu gối, tay thì đến khuỷ tay, trên cổ, sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá biến mất mà thay vào đó là sợi dây hình trái tim màu tím, trông vừa nhu hoà nhưng lại hoà lẫn với màu trắng buốt, mọi thứ đều dần thay đổi, chỉ có gương mặt là vẫn như cũ mà thay vào đó đôi mắt nâu buồn được đổi bằng đôi mắt tím than đầy mê hoặc
Một chàng trai mái tóc xanh dương huyền ảo hào huyện cùng màu đen hoà hợp với nhau, khuôn mặt đẹp hơn cả trong tranh vẽ hoặc tượng tạc, nụ cười đáng yêu hé mở, ánh mắt yêu chiều nhìn người con gái trước mặt sau đó khẽ bất mãn lắc đầu và....
~~Lát sau tại phòng khách
_Thằng bé sao rồi? - Mẹ nó tức nữ hoàng Anh lo lắng hỏi
_Thưa nữ hoàng, cậu ấy không biết sao nhưng tim đập rất dữ dội, mặc dù cơ thể khoẻ mạnh nhưng lại không tài nào điều chỉnh được nhịp tim - Vị bác sĩ lo lắng nói
_Sao chứ? Được rồi, ông cứ chăm sóc thằng bé đi, lui ra - Nữ hoàng Anh khẽ lắc đầu chán nản nói
_Vâng - Vị bác sĩ hiền hậu lui ra, tình trạng cậu bé này là lần đầu ông gặp phải
_Mà thằng con tôi bị sao thế? - Ba hắn lo lắng nói
_Tôi cũng không biết, người hầu trong lâu đài nói lúc đang dọn dẹp thì thấy cậu bé nằm dài trên sân vườn nên hoảng hối đưa vào nhà và gọi bác sĩ - Ba nó day day hai trán nói
_Haizz, nhưng lạ cái là làm sao thằng Khải nó vào được? Trừ khi có người từ trong có chức vụ đưa vào - Mẹ nó khẽ thắc mắc nói
_Sao cơ? Có camera? - Ba nó như nảy ra ý nghĩ nói
_Đúng rồi bạn già, xem camera xem - Ba hắn nhảy cẫng lên nói
_Đúng ha, cho người lấy camera từ cổng hôm qua đến hôm nay trong cả lâu đài từ cổng đến vườn cho tôi - Mẹ nó nhanh chóng ra lệnh
_Vâng - Cô người hầu nhanh chóng đi lấy về xem
_Trời ạ, thằng con tôi dầm mưa 4 tiếng hơn - Ba hắn hốt hoảng nói
_Con mình kìa, vậy là Tuyết Nhi nó dưa thằng Khải vào - Mẹ nó khẽ nói
_Trời đất, hai đứa này điên sao? Còn con bé Tuyết Nhi nữa, không đưa thằng Khải vào mà còn ngồi cùng nó, trời đất quỷ thần ơi - Ba hắn lo lắng nói
_Đưa vào rồi đưa vào rồi - Ba nó chỉ chỉ vào màn hình nói - Được rồi, xem như đã rõ
_Thật là.... - Mẹ nó lắc đầu nói, sao con bà lại sóng gió thế kia
_Cứ để thằng Khải dậy hỏi xem sao - Ba hắn nói
_Ừ, giờ bọn mình già rồi mà còn chưa yên - Ba nó lắc đầu phiền não nói
_Haha, chuyện bọn trẻ để bọn nó giải quyết thôi, chúng ta cứ hỗ trợ theo hướng tích cực là được - Ba hắn vui vẻ nỏi
_Ừ, mà bên tôi có máy điều trị mới, có cần tôi cho người đem thiết bị đó sang Mỹ cho chị Đình không? - Mẹ nó khẽ hỏi (Đình là mẹ ruột Hắn)
_Được đó, cám ơn hai người - Ba hắn nhìn ba mẹ nó cảm tạ, chuyện vợ chồng ông thế nào, hai người này rõ nhất
_Bạn bè mấy chục năm mà ơn nghĩa gì ở đây, ra đánh cờ với tôi - Ba nó rủ rê
_Haha, đi đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn - Mẹ nó cười hiền nói
_Được, bọn tôi đi đây - Ba hắn cười lớn cùng ba nó ra đánh cờ tướng