Thịnh Thư một mình đến nhà chính Niên gia.
Một tâm phúc của Tần Hồng Loan chạy vào báo tin cho bà ta.
Bà ta thì thầm
“ Phu nhân, thiếu phu nhân đến rồi nhưng mà…thiếu gia lại không đi cùng”
“ Ha, kết hôn vội vàng khó tránh tìm cảm lạnh nhạt.
Được rồi, đi thôi…”
Tần Hồng Loan đứng lên vẻ mặt bình tĩnh đi đến phòng khách.
Các người thím và cô đều có mặt ở đây từ sớm muốn xem kịch hay mẹ chồng nàng dâu.
Thịnh Thư bước vào nhà, người làm dẫn đường cho cô.
Vừa bước vào, cô đã cảm nhận được không khí căng thẳng lặng lẽ lan tỏa.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, như muốn dò xét, đánh giá từng cử chỉ, hành động.
Tần Hồng Loan đứng dậy, nét mặt bà ta vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sắc lạnh.
Bà tiến tới trước mặt Thịnh Thư, giọng nói đầy ngụ ý.
“A Thư xem ra con đã quen với việc tự lập rồi, không cần Tích Thành đi cùng cũng vẫn tự mình đến được.”
Thịnh Thư mỉm cười nhạt, cúi chào theo đúng lễ nghi nhưng ánh mắt cô không hề yếu đuối.
“Con nghĩ việc đến thăm nhà chồng là bổn phận của con, không cần phải dựa vào ai.”
Tần Hồng Loan nhướng mày, nụ cười mỉm của bà ta càng thêm sắc sảo.
“Đúng vậy, tự lập là tốt, nhưng trong nhà này, có những quy tắc mà thiếu phu nhân cần phải nhớ.
Mang trà lên đi” bà ta quay sang nói với người làm.
Cũng là ngày đầu tiên thế này, Thịnh Khanh dâng trà cho Tần Hồng Loan.
Người làm dâng lên một chén trà nóng và đầy.
Cô chịu nóng dâng lên cho bà ta nhưng bà ta cố tình làm ngơ cứ để cho cô cuối đầu khó xử.
Bàn tay đã bỏng rát vì trà nóng cho đến khi không chịu nỗi, Thịnh Khanh làm rơi chén trà xuống.
Bà ta bật cười hả hê, vừa làm xấu mặt con dâu vừa khẳng định quyền lực của mình.
Bây giờ bà ta cũng định giở lại chiêu đó.
Người làm mang một khây trà lên
“ Con dâu mời mẹ uống trà”
Tần Hồng Loan ngồi im không động đậy, các bà thím cũng bắt đầu cười thầm.
Thịnh Thư đứng đó cầm chén trà nóng trên tay, cô biết na ta đang có kế hoạch gì.
“ Đổi trà” cô quay sang nhìn về phía người làm
“ Con làm gì vậy?” Tần Hồng Loan lên tiếng
“ Mẹ, trà nguội rồi để con đích thân đi lấy trà khác cho mẹ.
Trà này không ngon đâu”
Cô quay đi vào nhà bếp bỏ lại không mặt khó coi của Tần Hồng Loan và các bà thím ở lại phía sau.
Khi cô quay trở lại phòng khách, Thịnh Thư không quên khẽ nở một nụ cười tự tin.
“Đây là trà mới, mẹ.
Hy vọng mẹ sẽ thích” cô nói, trao chén trà cho Tần Hồng Loan với vẻ mặt tươi tắn.
Tần Hồng Loan nhìn chén trà trong tay mình, nhưng không hề có ý định uống.
Bà ta chỉ đơn thuần đặt nó xuống bàn, ánh mắt chất chứa sự không vừa lòng.
“ Các thím cũng muốn uống trà, con mang trà lên cho các thím rồi ngồi xuống chúng ta nói chuyện”
Cô nhìn qua phía người làm ra hiệu họ mang trà lên, ánh mắt của Tần Hồng Loan và người em gái của bà ta nhìn nhau đầy mưu tính.
“ Con ngoan, để ta giới thiệu cho con, đây là thím ba, còn đây là thím tư.”
Thịnh Thư gật đầu chào hai người.
Niên Tích Thành đã kể cho cô, mấy người họ hàng Niên gia chẳng ai tốt đẹp, mấy bà thím lúc nhỏ đã từng bạc đãi anh và em gái.
Họ chưa từng nuôi anh ngày nào nên trước khi đi, anh đã dặn cô không cần nể mặt họ.
“ Còn bên này là em gái của ta, con gọi là dì”
“ Ây yo, ta cứ tưởng cháu dâu thứ sẽ như thế nào, ai ngờ cũng không khác Thịnh Khanh là mấy”
Thịnh Thư khẽ nhếch môi khi nghe câu châm chọc của dì Tần Hồng Loan, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản.
Cô nhẹ nhàng cúi chào, tỏ ra lễ độ:
“Dạ, cảm ơn dì đã quan tâm.
Mỗi người có cá tính riêng, con nghĩ rằng con dâu nhà họ Niên không cần phải giống ai để chứng tỏ điều gì.”
Ánh mắt của dì lập tức trở nên sắc bén hơn, nhưng không có phản ứng mạnh mẽ.
Tần Hồng Loan nhìn qua cô em gái, cười nhạt:
“Con bé này không chỉ thông minh mà còn khéo miệng, phải không các thím?”
Những bà thím khác mỉm cười ngấm ngầm, ánh mắt soi mói lướt qua Thịnh Thư.
Họ chờ đợi xem cô gái trẻ này sẽ đối phó ra sao với những mưu mô trong nhà chính Niên gia.
Em gái của Tần Hồng Loan, Tần Hạ Nhan muốn ra oai phủ đầu, một hơi uống hết chén trà.
“ Nghe nói hai con đã ra ở riêng rồi…”
“ Từ nay về sau con là con dâu của Niên gia rồi, tốt nhất là để mẹ chồng dạy con vài lễ nghi, quy tắc làm dâu, không nên chuyển ra ngoài sống quá sớm.”
Cô mĩm cười ánh mắt hướng thẳng về Tần Hạ Nhan
“ Dạ, con lớn lên bên cạnh bà nội ở Thịnh trạch, được nuôi dưỡng và dạy dỗ rất tốt không cần ai dạy thêm nữa đâu”
Lời nói của cô như một mũi tên nhắm thẳng vào lòng tự ái của Tần Hạ Nhan, bà ta đập bàn đứng lên, tay chỉ vào mặt cô quát lớn.
“ Con dâu ngày đầu đã dám trả treo như thế trước mặt các trưởng bối.”
Tần Hồng Loan cố làm ra vẻ nhân từ mà vội vàng đi đến khuyên ngăn.
“ Trời ơi, em làm loạn vậy là sao chứ?”
“ Chị, chị không được để con dâu lên mặt với mình.
Dám trả treo với dì của chồng, cô đến cái móng chân của Thịnh Thục Lan cũng không bằng”
“ Thôi đi thôi đi” Tần Hồng Loan nói
“ Dì nói vậy là không phải rồi, con chỉ là làm theo lời của Tích Thành mà thôi.
Anh ấy nói muốn ra ở riêng từ sớm để vợ chồng có không gian riêng, nếu con ở lại Niên gia này một mình…thì khi nào ba và mẹ mới có cháu ẵm bồng đây” Thịnh Thư nói với giọng khá chế diễu, cô đứng lên cầm khay trà mang vào bếp.
Nhìn thấy cô chướng mắt, Tần Hạ Nhan đã không kiên nễ ai mà trực tiếp cấm lấy tách trà ném về phía cô, cũng may mà ném trật nên cô không bị thương.
“ Cô cậy vào ai mà dám lên mặt kên kiệu với ta?”
“ Cậy vào tôi!” Niên Tích Thành xuất hiện ở phía cửa lớn.
Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng hơn khi Niên Tích Thành bước vào.
Cả phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng vang của bước chân anh.
Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua từng người, dừng lại trên Tần Hạ Nhan, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Niên Tích Thành không nói gì, chỉ tiến thẳng tới chỗ Thịnh Thư, đôi mắt dịu lại khi nhìn thấy cô.
Anh nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng, nhưng đầy ý nghĩa bảo vệ, rồi quay lại đối diện với mọi người, giọng nói mạnh mẽ vang lên:
“ Về thôi, A Thư”
Ánh mắt anh giận dữ nhìn về phía hai chị em nhà họ Tần.
Ánh mắt của anh không hề giấu đi sự tức giận.
Tần Hồng Loan mỉm cười nhạt, nhưng rõ ràng cũng không thoải mái trước tình huống này.
Bà ta cố giữ giọng điệu ôn hòa, nhưng đầy ngụ ý:
“Tích Thành, mẹ nghĩ con đã hiểu lầm.
Dì con chỉ muốn dạy bảo Thịnh Thư vài điều để con bé hiểu rõ hơn về cách sống trong nhà này thôi.”
“ Nhà…? Nhà nào vậy? Tôi không biết luôn đó”
“ Tích Thành, con nói vậy là sao?”
“ Đây đâu phải nhà của cô ấy? Đây cũng không phải là nhà của dì.
Muốn dạy bảo thì dì đây có thể về nhà mà dạy bảo con dâu của mình”
Anh quay qua nhìn cô
“ Về thôi, em còn chưa ăn sáng”
“ Ừm” cô mĩm cười nhìn anh rồi nhìn mấy người nhà họ Niên
“ Chúc mẹ, dì, và các thím một ngày tốt lành, con đi về” cô tươi cười như đang chọc tức mọi người.
Cả phòng khách chìm vào sự im lặng ngột ngạt khi Thịnh Thư và Niên Tích Thành bước ra khỏi nhà chính Niên gia.
Những người còn lại trong phòng nhìn theo bóng dáng họ với đủ loại cảm xúc: tức giận, khó chịu, và không ít phần ngỡ ngàng.
...----------------....