Thịnh Thư quay về Thịnh gia sau khi dùng bữa sáng xong.
Vừa bước vào nhà, cô đã thấy bà Thịnh ngồi uống trà trong phòng khách, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo lướt qua cô.
Thịnh Thư khẽ cúi đầu, lễ phép chào.
“Mẹ.”
“Con về nhà làm gì thế?”
“Con về lấy chút đồ.
Con xin phép.” Cô cố gắng giữ nét mặt tự nhiên nhất có thể rồi rời đi, không vòng vo mà đi thẳng đến phòng của Thịnh Khanh.
Mở cửa bước vào, cô một lần nữa ngửi thấy một mùi hương rất thơm sộc thẳng lên mũi.
Nhưng lần này, mùi hương này có vẻ đã khác đi một chút.
Nó không chỉ nồng nàn mà còn mang một âm hưởng bí ẩn, khiến lòng cô dấy lên những nghi ngờ không ngừng.
Cô đi vào căn phòng tìm kiếm chỗ phát ra mùi hương, vừa mở tủ quần áo ra thì Thịnh Thư đã biết ngay.
Bên trong có rất nhiều túi thơm được bày biện ngay ngắn.
Cô ngửi những bộ quần áo trong tủ; bộ nào cũng nồng nặc hương hoa ly.
Một sự rùng mình thoáng qua khi nhớ đến tình trạng sức khỏe của Thịnh Khanh.
Cô biết hoa ly không có độc với người bình thường, nhưng Thịnh Khanh lại bị bệnh hen suyễn nhẹ, hương hoa này không tốt một chút nào.
Vậy tại sao trong phòng cô ấy lại có nhiều túi thơm như thế?
Cô nhớ lại những gì Niên Tích Thành nói, mẹ anh bị hại bởi hoa Trúc Đào còn em gái anh thì bị hại bởi hoa Chuông nhưng anh không nói cho cô biết họ đã bị hại bằng hoa như thế nào.
Nếu như Thịnh Khanh bị hại bằng hương hoa Ly này thì hung thủ chắc chắn là Tần Hạ Nhan.
Cô bước ra khỏi căn phòng, mùi hoa Ly giờ đây trở nên vô cùng ám ảnh đối với Thịnh Thư.
Cô rời khỏi Thịnh gia với tâm trạng bất định, lái xe đến tập đoàn tìm Niên Tích Thành mà lòng cô không yên nỗi.
Bước vào tập đoàn Niên thị cô đi thẳng đến quầy lễ tân.
“ Phòng giám đốc điều hành ở đâu?”
“ Xin hỏi cô có hẹn trước với giám đốc không ạ?”
“ Không”
“ Vậy cô phải chờ khá lâu đó ạ, giám đốc của chúng tôi đang họp”
“ Nói với Niên Tích Thành là vợ anh ấy tới”
Cô nhân viên đến đây thì tái xanh mặt vội vàng gọi cho trợ lý của Niên Tích Thành.
“ Dạ…dạ mời thiếu phu nhân đến tầng 7 rẽ phải cuối hành lang ạ”
Nhìn thấy cô đnag đi đến, trợ lý Châu của anh vội vã chạy đến đón tiếp.
“ Phu nhân, phu nhân à hiện tại giám đốc đang họp, mời cô vào phòng uống trà”
“ Tôi không đến đây để uống trà, tôi đến đây để gặp giám đốc của mấy người”
“ Dạ dạ, tôi sẽ đi báo lại với giám đốc”
Niên Tích Thành nghe trợ lý miêu tả thì vô cùng thích thú.
Sáng trước khi đi làm còn vui vẻ chào anh giờ thì tìm đến đây, hừng hực lửa, vẻ mặt hằm hằm.
Anh chưa bao giờ thấy cô như thế nên vội vàng bỏ cuộc họp chạy về.
Vừa mở cửa đi vào đã thấy cô đang ngồi bắt chéo chân trên sofa.
“ Thư Thư”
“ Ừ”
Niên Tích Thành dịu dàng đi đến chỗ của cô rồi ngồi xuống bên cạnh nhìn cô với ánh mắt yêu chiều.
“ Sao? Nhớ anh à?”
“ Mơ đi”
“ Vậy ngọn gió nào đưa em đến đây?”
“Em muốn nói chuyện với anh” Thịnh Thư nghiêm túc nhìn anh.
Cô sợ nếu tra hỏi về mẹ và em gái thì anh sẽ lại nhớ về những kí ức không mấy tốt đẹp đó nên cô hỏi về Tần gia.
“ Tần gia đó…tại sao lại gả con gái cho Niên gia…anh có biết không?”
“ Là vì để nối dõi tông đường, không có tình yêu giữa hai người.
Em hỏi vậy làm gì?”
“ Em chỉ muốn tìm hiểu một chút”
Cả hai im lặng nhìn nhau, anh mĩm cười đưa tay vén tóc của cô ra phía sau tai
“ Em đến để hỏi chuyện đó thôi sao?”
“Trên đường đi vốn muốn hỏi anh rất nhiều nhưng đến đây lại quên hết”
Anh bật cười rồi chỉnh lại áo cho cô.
Nãy giờ anh đã chú ý, áo sơ mi mà cô đang mặt có hơi rộng, một bên bị trễ xuống làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần của cô.
“ Cẩn thận chứ, ai thấy thì sao?”
Thịnh Thư ngại ngùng mà vội vàng di chuyển ra xa, anh đột nhiên chạm vào người cô khiến cô đỏ mặt.
“ Em ngại cái gì chứ…”
“ Kh-không, không ngại”
Anh lao đến đè cô xuống, Thịnh Thư không kịp phản ứng, khi cô hoàn hồn đã bị Niên Tích Thành ghì chặt từ lâu.
“ T-thả em ra, anh làn gì vậy?”
“ Anh vốn muốn để em từ từ chấp nhận anh, nhưng mà…em dễ thương quá.
Anh không chịu nỗi”
Bây giờ Thịnh Thư chỉ biết trách bản thân mình ngu, tự nhiên lại tự chui đầu vào rọ.
Cô đến đây không khác gì dâng bản thân mình cho Niên Tích Thành hết.
Giờ vùng vẫy cũng như không
“ Đừng, em không muốn”
“ Anh biết em không muốn”
Anh cúi xuống chiếm lấy đôi môi của cô.
Thịnh Thư cố vùng vẫy cũng không bì lại sức của Niên Tích Thành.
Cô cứ như thế mà bị anh cướp mất nụ hôn đầu tiên.
“ Ưm…” Cô đánh vào vai anh mong anh tha cho mình như không hề hấn gì.
Trải nghiệm lần đầu được hôn bỗng khiến Thịnh Thư trở nên hứng thú.
Cô dừng lại việc chống cự vì biết việc này vô ích, chi bằng hưởng thụ một chút.
Dù gì thì chồng coi cũng rất đẹp trai.
Thịnh Thư choàng tay qua cổ Niên Tích Thành kéo anh lại gần, một tay thì luồng vào tóc của anh.
Nụ hôn của hai người kéo dài đến tận gần hai phút, đến khi Thịnh Thư hết chịu nỗi cắn anh thì anh mới buông cô ra.
Thịnh Thư thở hỗn hển.
Niên Tích Thành không thể giấu nụ cười của mình đi được.
Son của cô đã lem sang môi của anh rồi.
Nhìn Thịnh Thư thở không ra hơi anh càng vui vẻ.
“ Sao hả? Thích không?”
“ Thích cái con khỉ!”
...----------------....