Buổi tối hôm đó, lão thái phu nhân đích thân đến Thịnh gia, khiến người làm trong nhà sợ hãi.
"Gọi phu nhân ra đây."
"Thưa thái phu nhân, bà chủ đã nghỉ rồi ạ."
"Không biết gọi dậy à?"
Ông Thịnh vội xuống, cúi người chào mẹ.
"Mẹ, đêm hôm thế này...!có chuyện gì khiến mẹ đến đây?"
Ánh mắt bà sắc lạnh.
"Con nghĩ ta không biết các người đã làm gì sau lưng ta sao?"
"Mẹ, ý mẹ là..."
"Dương Ngọc Viên đâu?"
"Ngọc Viên đang ngủ...!hôm nay em ấy mệt..."
"Ngủ? Mệt?" Bà cười nhạt.
"Cô ta đẩy Thịnh Khanh vào đường cùng, giờ làm ra vẻ hối hận thì con bé sống lại
dugc sao?"
Ông Thịnh cố xoa dịu.
"Mẹ, mình vào thư phòng nói chuyện..."
"Khỏi.
Ta nói cho con biết, đừng để Dương Ngọc Viên làm khổ A Thư của ta nữa."
Ông Thịnh im lặng, lòng ngồn ngang.
Lão thái phu nhân lạnh lùng: "Con là gia chủ, phải công bằng.
Nếu còn để cô ta quấy nhiễu, thì xách hành lý đi là vừa."
Bà rời đi, để lại ông Thịnh với nỗi hối hận về sự thờ ơ bao năm qua đối với đứa con gái bị gia đình ruồng bỏ.
Thịnh Thư quay về nhà cùng với Niên Tích Thành sau một ngày ở Lệ Thuỷ Viên.
Cô mệt mỏi đặt lưng lên giường,
Niên Tích Thành đi đến ngồi cạnh bên cô.
"Làm sao đấy?"
"Ăn no quá...có hơi chướng bụng"
Niên Tích Thành khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Thịnh Thư, xoa xoa một cách nhẹ nhàng.
"Ai bảo em ăn nhiều như vậy chứ?"
Thịnh Thư hơi đỏ mặt, đẩy tay anh ra
"Tại anh cứ gắp cho em liên tục, làm sao em từ chối được."
Đột nhiên Niên Tích Thành có cuộc gọi từ đối tác, anh đi ra ngoài nghe điện thoại còn cô thì vào phòng tắm.
Thịnh Thư ngâm mình trong bồn tắm, cô suy nghĩ về chuyện lúc sáng rồi lại thở dài.
Trong làn nước ấm áp của bồn tắm, Thịnh Thư cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi của cả ngày dần tan biến.
Cô nhắm mắt, để mặc cho hơi nước ấm và mùi hương nhẹ nhàng xoa dịu mọi căng thẳng.
Nhưng trong lòng vẫn không khỏi rối bời khi nghĩ về buổi sáng ở nhà - những ánh mắt, lời nói của mẹ cứ lảng vảng trong tầm trí.
Cô tự hỏi liệu quyết định quay về và gánh vác trách nhiệm gia tộc có phải là một lựa chọn đúng đẳn.
Dù được bà nội bồi dưỡng và đặt kỳ vọng, nhưng cảm giác áp lực và sự mâu thuẫn trong lòng cô ngày một lớn dần.
Những tiếng bước chân ngoài cửa vọng vào, có lẽ Niên Tích Thành đã kết thúc cuộc gọi.
Anh bước vào, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, giọng trầm ấm vang lên:
"Em ổn chứ? Đừng ngâm lâu quá, dễ lạnh đấy."
Thịnh Thư mỉm cười khẽ đáp lại:
"Em ra ngay đây."
Cô với lấy khăn tắm rồi chợt nhận ra...bản thân quên lấy đồ rồi.
Thôi xong rồi!
Cô vội quấn khăn tắm quanh người, muốn nhờ Niên Tích Thành lấy hộ quần áo nhưng tay đặt lên khóá cửa lại dừng lại.
Thịnh Thư đứng yên lặng một lúc, tim đập rộn ràng vì tình huống khó xử này.
Cô biết nếu mở cửa và nhờ Niên Tích Thành lấy hộ, chắc chẳn sẽ rất ngại.
Nhưng nếu không gọi, cô cũng chẳng biết phải làm sao.
Hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí, khe khẽ gọi:
"Niên Tích Thành.."
Không nghe thấy tiếng trả lời cô khẽ mở cửa nhìn ra ngoài, xung quanh căn phòng chẳng thấy anh đâu.
Cô vội vàng chạy ra tủ quần áo lấy đại một bộ nào đó rồi lại chạy vào trong phòng tắm.
Ai ngờ vào được phòng tắm an toàn rồi vì sàn quá trơn nên cô trượt té một cú đau điếng.
Thịnh Thư ngồi bệt xuống sàn, tay xoa xoa chỗ đau mà không biết nên khóc hay cười nhưng mà cô thật sự rất đau.
Chỗ nào cũng đau!
Cô chỉ biết rên rĩ, cái mắt cá chân của cô lại không ổn nữa rồi.
Thịnh Thư rưng rưng nước mắt, mũi cũng bắt đầu sụt sịt.
"Thư Thư, em sao thế?" Niên Tích Thành gọi với vào bên trong
"E-em bị té.."
Chưa kịp để cô hoàn hồn thì Niên Tích Thành mở cửa đi vào.
Thịnh Thư cứng đơ người.
Thịnh Thư giật mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn Niên Tích Thành bước vào phòng tắm.
Cô lúng túng kéo khăn tắm lên cao hơn, cố gắng giữ chút tự trọng còn sót lại, nhưng đôi mắt rưng rưng và vẻ đau đớn trên mặt lại khiến cô không thể che giấu.
Niên Tích Thành lập tức ngồi xuống cạnh cô, không chút ngại ngần nắm lấy mắt cá chân đang đỏ lên của cô.
Ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy lo lắng:
"Để anh xem...!Em đau lắm phải không?"
Niên Tích Thành nhẹ nhàng nâng mắt cá chân cô lên, nhìn kỹ rồi khẽ thở dài:
"Em phải cần thận hơn chứ, ngã đau thế này..."
Thịnh Thư khẽ gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi.
Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra với cô, Thịnh Thư không kiềm
nen noi nuta roi.
" Tích Thành"
Nhìn thấy cô khóc, anh vội vàng ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Dù Thịnh Thư mới là người té nhưng Niên Tích Thành cũng đau không kém.
Cô vợ anh cưng chiều như bảo bối, nâng niu trên tay còn sợ tan chảy vậy mà giờ khóc đến độ hai mắt đỏ hoe.
" Sao lại khóc? Ngày mai anh cho người tới lắp lại sàn nhà tắm nhé, em bị trượt té mấy lần rồi."
Thịnh Thư vùi mặt vào ngực Niên Tích Thành, nước mắt lặng lẽ rơi, cảm giác an toàn từ anh khiến cô không còn ngại ngùng mà để mặc cảm xúc trào dâng.
"Thư Thư...!là lỗi của anh, anh nên lắp lại sàn nhà sớm hơn để em không bị té.
Té đau lắm có đúng không? Anh bôi thuốc cho em nhé"
"Ưm, không đau" Cô khẽ lắc đầu
" Không đau sao lại khóc?"
Mọi chuyện xảy ra trong ngày đã quá sức chịu đựng của cô, từ những ánh mắt dò xét đến những trách nhiệm nặng nề.
Cô khẽ nắm lấy áo anh, giọng nghẹn ngào:
" Hôm nay nhiều chuyện quá..."
Niên Tích Thành siết chặt vòng tay, dịu dàng xoa đầu cô, giọng trầm ấm.
"Anh biết.
Mọi thứ dồn dập thế này, thật sự không dễ chịu chút nào."
Thịnh Thư nhắm mắt, tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp tim bình ổn của anh.
"Mười lăm năm qua em chịu khổ rồi.
Bây giờ em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ ...Lúc anh cầu hôn em anh đã nói rồi mà, anh sẽ che chở cho em"
Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy mình có thể buông bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ, có thể yếu đuối mà không sợ
hai.
"ปท..."
"Có anh rồi, em không phải sợ nữa."
Cô nghe thấy câu nói đó của anh thì được đà khóc to hơn nữa.
Cảm giác an toàn từ những lời nói của anh khiến
Thịnh Thư không còn nén được cảm xúc.
Cô nghẹn ngào nói:
" Anh tốt quá...!đừng dịu dàng với em như thế.
Em yêu anh mất..."
" Yêu anh sao? Vậy thì cứ yêu thôi...