Hằng năm cứ đúng ngày này, trên dưới Niên gia sẽ tụ họp lại để tổ chức đám giỗ cho Niên đại lão thái thái, cũng là bà nội của Niên Tích Thành.
Thịnh Thư cùng với Niên Tích Thành đi vào bên trong sảnh lớn của Niên gia.
Nơi này hôm nay rất náo nhiệt, con cháu của năm chi tụ tập lại ăn uống.
Ngay khi nhìn thấy Niên Tích Thành mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.
“ Ô...chị dâu” Niên Thiên Di lên tiếng
" Tích Thành đến rồi thì chi trưởng cũng đông đủ.
Hãy bắt đầu ngồi vào bàn ăn thôi.” Tần Hồng Loan lên tiếng
Niên Tích Thành liếc mắt nhìn bà ta rồi quay sang nhìn Thịnh Thư
“ Đi theo anh, không sao đâu”
Niên Tích Thành nắm lấy tay cô từ từ dìu Thịnh Thư đến chỗ ngồi.
Cô biết hôm nay Tần Hồng Loan không dám nói móc nói mỉa nữa bởi vì Niên Tích Thành đã chính thức mua lại Tần thị, sắp sát nhập vào tập đoàn Nova của anh rồi.
Anh thương tình mà giữ lại đội nghiên cứu cũ kể cả cha của Tần Hồng Loan nên bà ta hôm nay phải kính cẩn!
Ông Niên nâng ly cũng là lúc mọi người động đũa
“ Hôm nay, không chỉ là ngày giỗ của đại lão thái thái mà còn là dịp để gia tộc chúng ta tụ họp, cùng tưởng nhớ công ơn của bà, người đã vun đắp cho Niên gia ngày hôm nay.
Cầu mong thế hệ sau sẽ giữ vững truyền thống và đoàn kết, cùng nhau phát triển.”
Thịnh Thư ngồi cạnh bên Niên Tích Thành mà cũng cảm thấy ngột ngạt, cô ăn không nổi với những ánh mắt cứ liên tục xỉa xói mình.
“ Em đó...hôm nay định làm gì mà phải đến đây?” Anh thì thầm
“ Em muốn xem vẻ mặt hại người không thành của bà ta”
Niên Tích Thành phì cười
“ Tiểu hồ ly”
" Anh thì khác gì em? Anh là...hồ ly tinh”
Anh và cô phì cười, Tần Hồng Loan chợt tắt nụ cười trên môi.
Hại người không thành, bây giờ còn phải kính cẩn nghiêng mình với con riêng của chồng.
Bà ta không chịu được!
‘Nói gì thì nói, anh giữ lại mấy người cũ của Niên thị làm gì?”
“ Dù gì anh cũng mang ơn họ”
Cô chau mày
Mang ơn gì? Lại còn..”
Niên Tích Thành ghé vào tai cô nói nhỏ với giọng ngọt ngào
“ Nếu bà ta không mang anh về đây thì âo anh gặp được em?”
Nghe được câu nói đó cô phì cười rồi tinh nghịch đánh vào vai anh
“ Hồ ly tinh, cáo già chín đuôi”
“ Dạ, dạ.
Anh là...cáo già của em”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, từng người từng người rời khỏi bàn ăn mà chuyển ra ngoài phòng khách nói chuyện.
Niên Tích Thành và Thịnh Thư thì vẫn ở lại bàn ăn vì ông Niên đang hỏi thăm hai người.
“Nhìn hai đứa như thế này ta rất vui.
“ Vâng” Thịnh Thư tiếp tục ăn
“ Niên gia chi trưởng bây giờ chỉ còn mình Tích Thành, hai đứa phải nhanh chóng có con đó”
“Vâng”
Ông Niên đứng lên
“ Tích Thành theo ta ra ngoài nói chuyện”
Niên Tích Thành nhìn Thịnh Thư.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ gật đâu.
“ Em ngồi yên đây nhé, anh đi một lát”
“Ừm”
Nhìn bóng lưng anh rời đi cô khó xử không biết làm thế nào.
Thịnh Thư chưa muốn có con lúc này, cô còn trẻ, muốn phát triển sự nghiệp hơn nữa độ tuổi đẹp nhất để sinh con là 25, cô mới 23.
Thịnh Thư chăm chú ăn phần của mình, đột nhiên có một người đàn ông đi đến bên cạnh ngồi kế cô.
"Chị dâu”
Thịnh Thư giật mình quay sang nhìn.
Là một người đàn ông lịch thiệp, khá chững chạc.
"À...ừ"
“ Em là Niên Tư Đằng.
Con trai thứ hai của chi hai Niên gia”
“ Chào cậu” Thịnh Thư bỏ nĩa xuống định đứng lên thì bị anh ta kéo ngồi xuống.
"
'Chị ngồi đó đi, để tôi ngắm người vợ hụt của mình cho thật lâu”
Thịnh Thư khế ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ bối rối khi nghe câu nói bất ngờ ấy.
Nhưng ngay lập tức, cô lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nhìn Niên Tư Đằng, một chút nghiêm nghị trong ánh mắt.
“Cậu nói vậy là sao?” Cô hỏi, giọng nói vừa đủ nghe, không hề tỏ ra khó chịu nhưng rõ ràng cô không dễ dàng để ai đùa cợt quá trớn.
Niên Tư Đằng nhếch môi cười, ánh mắt sắc sảo thoáng vẻ tinh nghịch.
“À, chẳng lẽ Tích Thành chưa kể gì với chị dâu sao?” Anh nghiêng người, hạ thấp giọng như muốn tạo thêm chút kịch tính
“Trước đây, chính tôi mới là người được chọn để kết hôn với chị.
Nhưng vì Niên Tích Thành làm căng quá nên chị mới gả cho anh ta”
Thịnh Thư thoáng chút bất ngờ, nhưng cô giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Thật vậy sao?” Cô hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ khó đoán.
“Vậy thì đúng là duyên phận đã đưa tôi và Tích Thành gặp nhau.
Có lẽ người làm chị dâu của cậu cũng phải là một người may mắn”
Niên Tư Đắng cười lớn, ngả người ra sau, vẻ mặt có chút bông đùa nhưng ẩn sau là sự tiếc nuối thoáng qua.
“Chị thật biết cách nói chuyện, đúng là người phụ nữ làm người khác khó lòng quên được.
Tích Thành quả thật là may mắn”
Đúng lúc ấy, Niên Tích Thành đặt tay lên vai Thịnh Thư từ phía sau.
“ Thư Thư.”
“ Ồ, ra là vợ hụt của tôi tên là Thư Thư
Niên Tích Thành nghiến chặt hàm, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.
Dù anh đã cố giữ bình tĩnh, nhưng thái độ trêu chọc của Niên Tư Đằng đã vượt quá giới hạn, đặc biệt khi nhắc đến Thịnh Thư như một “vợ hụt”.
Cảm giác bực bội dâng lên.
"Cẩn thận cái miệng của cậu”
“ Ô, anh làm gì mà căng vậy? Em không ăn thịt cô gái này đâu, dù cô ấy cũng rất xinh đẹp...giống như một chú thỏ vậy”
Sắc mặt Niên Tích Thành lạnh đi rõ rệt, đôi mắt anh tối sầm lại khi nghe câu nói đùa trơ trẽn của Niên Tư Đằng.
Niên Tư Đằng chỉ nhướn mày, nở nụ cười nửa miệng, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Nghe câu ví von này, Thịnh Thư thoáng cứng người lại, cảm thấy sự thiếu tôn trọng trong lời nói của Niên Tư Đằng.
Cô liếc nhìn Niên Tích Thành, thấy đổi mắt anh như sục sôi, đôi bàn tay vẫn siết chặt lấy tay cô, truyền đến cảm giác bảo vệ và quyết liệt.
“Cậu không cần phải tỏ ra thân mật như vậy với vợ tôi” Niên Tích Thành đáp, giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng.
“ Nếu không phải hôm nay là ngày giỗ của bà nội và có quá nhiều người ở đây thì coi chừng cái mạng của cậu”
Không khí quanh bàn dường như căng thẳng đến mức người xung quanh cũng bắt đầu chú ý.
Một số họ hàng Niên gia khẽ lắc đầu, thấy rõ thái độ thách thức của Niên Tư Đằng nhưng cũng không dám xen vào vì sự uy quyền của Niên Tích Thành.
Nhìn thấy không khí có vẻ khó chịu, Thịnh Thư nhẹ nhàng siết tay Niên Tích Thành như muốn trấn an anh.
Anh, chúng ta về.
Em no rồi”
"Di!"
Cả hai đứng dậy, khiến những người xung quanh dõi theo với vẻ tò mò xen lẫn kinh ngạc.
Trong khi nhiều người cố giả vờ như không để ý, một vài người khác không giấu nổi ánh mắt dò xét, nhưng Niên Tích Thành không để tâm đến họ.
Chỉ một cái liếc lạnh lùng từ anh đủ khiến đám họ hàng lập tức im bặt, không ai dám nói thêm lời nào.
Niên Tích Thành nhẹ nhàng dìu Thịnh Thư bước ra ngoài sảnh, tay anh vẫn nắm chặt tay cô.
Khi cả hai ra tới cửa chính, gió đêm phả vào mặt mang theo chút se lạnh, nhưng trong lòng Thịnh Thư lại ấm áp lạ thường.
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hướng về người đàn ông bên cạnh.
Ôm em đi”
“Thôi”
Anh đỡ cô lên xe rồi đi đến ghế chính.
Thịnh Thư biết Niên Tích Thành ghen rồi, ghen rồi!
“ Sao vậy?”
“ Lần sau đừng giao du với những tên đàn ông khác nữa, Thịnh Thư.”
“ Em biết rồi, cảm ơn chồng đã cứu em nha” cô đặt một nụ hôn lên má anh nhưng dường như nó không giúp Niên Tích Thành hạ hoả.