Chap 13: Hoang mang.
– Lucy86 –
Bóng tối đang thể hiện vị trí thượng phong của mình khi lần lượt phủ lên vạn vật một màu đen huyền bí.. Nhưng ở ngay đây, ngay lúc này, màn đêm dường như bất lực trước ánh sáng phát ra từ thiên thần..
- Jackson! – Nó gọi tên anh trong vô thức, chẳng mảy may để ý đến âm lượng mình dường như bị khuếch đại trong không gian hạn hẹp của cái ngõ nhỏ vắng người.
Đôi mắt màu biển xanh lấp lánh những hạt lân tinh, đôi môi nở một nụ cười khiến Nó cảm thấy bình yên quá đỗi và một giọng nói ấm áp cất lên khiến cho trái tim Nó gần như lỗi nhịp:
- Cuối cùng thì anh cũng gặp được em! Mừng em đã về, cô bé!
- Em xin lỗi vì đã không gọi điện cho anh… Anh chờ em lâu chưa? Nó nhìn anh và cảm nhận thấy trái tim mình đang nhảy múa.
- Anh cũng vừa mới tới – Thiên thần mỉm cười đáp lại – Uhm… Anh định rủ em đi ăn kem nhưng mà nhìn em có vẻ mệt mỏi thế này chắc là phải hoãn lại rồi..- Jackson lại tiếp tục nói.
Hu hu hu… Nó than thở trong lòng.. Cái cơ hội ngàn năm có một này Nó hoàn toàn không muốn từ bỏ…Nhưng mà..Thật tình là cơ thể của Nó đã bị cái gã Mr P đáng ghét kia hành hạ tới mức bây giờ Nó chỉ còn thiết tha với đống chăn ấm đệm êm trong nhà và sẵn sàng bỏ qua những ly kem thơm ngọt.
- Em xin lỗi! – Nó cúi đầu nói lý nhí, không ngừng vần vò đôi guốc màu đen đang cầm trên tay.
- Không có gì đâu… Có lẽ là hôm nay anh không gặp may cho lắm .. – Jackson vẫn đều đều nói bằng chất giọng ấm nóng - Vậy em nghỉ đi.. Có gì mai gặp ở công ty nhé!
Nó ngước đôi mắt dài nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt, đón nhận tia nhìn long lanh chất chứa sự u buồn của đáy biển và cảm thấy trong lòng mình trào lên một cảm giác tội lỗi. Nó không thể chịu được cái ý nghĩ rằng mình đã làm cho thiên thần buồn… Có thể Nó bướng bỉnh và vô tâm nhưng với những người thân yêu thì Nó luôn luôn muốn dành cho họ những điều tốt đẹp nhất.
- Có thể em sẽ không đi được cùng anh hôm nay. Nhưng mà… - Nó ngập ngừng nuốt nước bọt. Dù sao thì Nó cũng đã quyết tâm thế nên Nó hít một hơi thật sâu, nắm chặt đôi guốc trên tay và tiếp tục nói - Nếu anh không chê thì… Em mời anh vào phòng em chơi một lát.
- Uhm – Jackson đứng thẳng người khiến cho Nó phải ngước cổ lên mới có thể nhìn thấy gương mặt của anh đột nhiên bừng sáng bởi nụ cười. Tim Nó lại thót lên một cái khi đôi mắt xanh trở nên long lanh và rực rỡ như mặt biển trong mùa hè ngập nắng . Anh tiếp tục nói với vẻ hớn hở không giấu nổi:
- Tuyệt vời! Anh rất vui… Cảm ơn em.
Nó mỉm cười hồn nhiên… Có thiên thần ở bên thế này thì.. Bóng đêm đừng hòng chạm vào không gian bình yên của Nó.
Tối hôm đó, trong căn phòng chật chội, có hai con người vui vẻ chia sẻ cùng nhau, thỉnh thoảng trêu đùa, đôi khi nghiêm túc có lúc thì oánh nhau chí chóe như trẻ con… Nếu ai đó nhìn vào thể nào cũng nghĩ đó là vợ chồng mới cưới..
Jackson về đã lâu mà Nó vẫn còn đang ở trong tâm trạng lâng lâng vui sướng.. Ngày hôm nay.. Dù mệt mỏi … Nhưng Nó cũng đã được đền bù xứng đáng… Những ý nghĩ lộn xộn miên man, Nó mỉm cười và chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết..
Sáng Sài Gòn hối hả và tấp nập xe cộ ồn ào, đến cả tia nắng cũng nhốn nháo đi tìm khoảng tối. Nó thong thả bước trên lối đi từ chỗ gửi xe tới Công ty, mỉm cười chào hai người coi xe bây giờ đã thành thân thiết. Lướt qua bục lễ tân, nói vài câu qua loa với chị Bích Hân rồi ung dung bước chân vào thang máy.. Tự nhiên,Nó cảm thấy cuộc sống thật bình yên.
Cả buổi sáng Nó cắm mặt vào đống tài liệu và hoa mắt với những con số. Dự án đang đi vào những giai đoạn then chốt và mớ hóa đơn,chứng từ sổ sách cứ tới tấp phóng về phía Nó như những mũi lao khiến cho Nó không khỏi bối rối và mệt mỏi. Làm mấy động tác thể dục để thư giãn gân cốt, Nó vô tình ngước nhìn lên bàn làm việc phía trước và bỗng chốc thần người.
Ngài tổng giám đốc ngồi lặng yên chăm chú xem xét tờ giấy đang cầm trên tay, mái tóc dài rủ xuống xiên xiên, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi quyến rũ thể hiện thần thái cao sang quyền quý.. Tự nhiên trong đầu Nó bật ra một câu hỏi: “Không biết giữa hắn và Jackson thì ai đẹp hơn ai?” rồi lập tức gạt ngay cái suy nghĩ vớ vẩn ấy với một cái tặc lưỡi tự nhủ: “Thiên thần bao giờ chẳng được yêu quý hơn ác quỷ..”
- Tôi không phải là bức tượng vô tri nên không thể không có cảm giác gì khi cứ bị người ta nhìn chăm chú như thế, Ms N ạ! – Ngài tổng giám đốc bất chợt cất tiếng nói âm u nhưng đôi mắt thì vẫn chăm chú quan sát tờ giấy phía trước mặt.
Hơ… Bây giờ thì Nó có thể đưa ra kết luận khẳng định là hắn có mắt ở khắp mọi nơi trên cơ thể.
- Ơ… Dạ - Nó ấp úng – Em đang định hỏi xếp một việc nhưng thấy xếp có vẻ bận rộn nên em… (Cũng may là Nó đã được đội phản ứng nhanh rèn luyện)
- Có chuyện gì em cứ hỏi đi. Trả lời được tôi sẽ giúp.
- À! Hôm nay em vừa nhận được hóa đơn thanh toán này, em thấy không được ổn lắm… Anh xem giùm em..
Cứ thế, hắn và Nó trao đổi với nhau những vấn đề công việc còn ngoài những lúc đó ra là khoảng thế giới riêng của hai người. Giác quan nhạy bén của con gái không ngừng nhấp nháy thông điệp cảnh báo “Nguy hiểm” khi nhận thấy tâm trạng của Mr P hôm nay dường như không được tốt và cách duy nhất là phải tránh xa Vampire ra cả thước.
- Em biết không? Hôm qua cu Bin vừa thay răng cửa và để bảo vệ cái nickname hotboy của mình, cu cậu nhất quyết không hé môi cười lấy một lần cho dù cả nhà xúm vào làm đủ trò hề chọc ghẹo - Chị Thủy kể cho Nó nghe truyện thằng con trai khi cả hai đang ngồi ở căng tin vào buổi trưa.
- Vậy hả chị? Cu Bin dễ thương quá! Hôm nào chị cho bé đến nhà em đi.. Em rất muốn gặp thằng nhóc.
- Ừ! Để hôm nào rảnh chị sẽ chở Bin qua chỗ em chơi nghen. Cu cậu mà thấy em chắc sẽ vui lắm đấy. Nó rất muốn gặp cô Linh để cảm ơn về những món đồ chơi mà em mua cho thằng bé.
- Hì hì hì… Có gì đâu chị - Nó cười nhăn nhở - Không biết đến bao giờ em mới được như chị ha?
- Cái đó thì khó gì.. - Chị mỉm cười rồi đột nhiên ra bộ bí mật nhỏ giọng hỏi. - Chuyện của em với Jackson sao rồi? Có tiến triển gì không?
- Có.. Có chuyện gì đâu – Nó ấp úng trả lời, cảm thấy mặt mình hơi nóng – Em với anh ấy chỉ là.. Là bạn thôi mà.
- Đừng hòng mà giấu chị nhá! - Chị Thủy vừa bĩu môi vừa liếc Nó một cái bén gót – Chị chỉ cần nhìn qua là biết Jackson có ý với em rồi. Em phải nhanh tay lên, đừng có bỏ qua cơ hội. Trong công ty này khối cô xin chết đấy.
-………………
Im lặng. Nó chỉ cười.
- Nghe lời chị đi. Sắp tới 31 tháng 10 rồi công ty mình năm nào cũng tổ chức lễ hội hóa trang trong ngày lễ Halloween.. Có cơ hội rồi đấy. – Chị Thủy vẫn kiên nhẫn nói.
- …………
Tiếp tục lặng im và Nó vẫn chỉ khẽ cười.
- Em cứ tin lời chị đi, đảm bảo chắc chắn thành công. Dù sao chị cũng có hơn mười mấy năm chinh chiến trên mặt trận tình yêu nên nhiều kinh nghiệm lắm. Kưng yên tâm đi. Có chị tư vấn thì trăm trận trăm thắng.
- Cái này… - Mãi rồi Nó cũng ngập ngừng lên tiếng - Để em suy nghĩ đã ..
- Nghĩ cái gì mà nghĩ.. Chàng đang tới kia kìa. Chị phải đi trước đây. Có gì nói chuyện sau nha. - Chị nháy mắt một cái rồi vội vã rời khỏi bàn và bỏ lại Nó một mình với những tâm trạng hỗn loạn.
- Chào em! – Thiên thần vừa nói vừa nở nụ cười quen thuộc – Hôm qua em ngủ có ngon không?
- Dạ. Rất ngon ( nhờ anh cả đấy- Nó vu vơ nghĩ rồi bật cười) cảm ơn anh ạ!
- Sao lại cảm ơn anh? Thiên thần hỏi lại với giọng ngạc nhiên.
- Thì vì oánh nhau với anh khiến em mệt quá nên ngủ mới ngon ạ! – Nó nhăn nhở trả lời nhưng trong lòng thì lại lẩm bẩm câu nói: “Cảm ơn Anh, Thiên thần vì đã luôn ngọt ngào trong những giấc mơ của em”
- He he he.. Có gì đâu.. Anh là chàng ngoại quốc tốt bụng mà.. Chuyện nhỏ như thế thì thấm tháp gì. - Jackson vừa cười, vừa nói rồi hồn nhiên cho một muỗng cơm lên miệng và nhai nhiệt tình.
- Dạ vâng ạ! Nó le lưỡi đáp và cũng tự thưởng cho mình một thìa canh to bự.
Mắt Nó thu hình người đàn ông tỏa nắng trước mặt và sâu trong cái Não bộ nhỏ bé của Nó cũng không ngừng cầu khấn: “Ngọc Hoàng ơi… Nếu người linh thiêng thật… Làm ơn cho thời gian ngừng lại ngay phút giây này…. Làm ơn..”
Khi chia tay Jackson ở hành lang, Nó chợt nhớ đến những lời nói vừa nãy của chị Thủy.. Tự nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ điên rồ cho ngày Halloween tới…
Khẽ lắc đầu để gạt đi cái kế hoạch không tưởng, Nó vội vã tìm cách tạm quên bằng cách tập trung vào núi công việc đang đợi chờ.
Kim đồng hồ nhích tới con số 5 - Giờ tan sở - Nó vẫn chìm trong mối quan tâm với sổ sách và màn hình máy tính.
Bịch .. Một tiếng động bất chợt vang lên kéo Nó ra khỏi vũ điệu hoang dã của những con số. Nó vội vã đưa mắt nhìn một cái túi nhỏ xinh đang nằm yên vị trên mặt bàn, khẽ ngước cái mặt bánh bao rồi nhíu mày khẽ hỏi kẻ vừa tạo ra tiếng động:
- Cái gì đây ạ?
Ngài Mr P gương mặt như sát thủ cất giọng lạnh tanh:
- Em đang cố tình giả vờ quên hay là ngoài chân ngắn ra em còn sở hữu trí nhớ ngắn hạn vậy? Có thể em không thích những món đồ tôi mua cho nhưng ít ra cũng nên nhận lấy một cách lịch sự chứ.
Hơ.. Chết rồi – Nó khẽ giật mình - Giờ mới nhận ra đây là cái túi đựng những món đồ nhỏ xinh ngài Mr P đã mua cho Nó ngày hôm qua. Chắc lúc ra về, do vội vã mà Nó đã bỏ quên trên xe :(
- Em.. Em xin lỗi xếp. Em.. Tại em có nhiều việc phải lo nghĩ nên.. – Nó ấp úng rồi nhanh chóng lấy lại tác phong nhanh nhẹn - Những món đồ của xếp mua cho em thật sự rất đẹp và em rất thích (tự tay Nó chọn thì tất nhiên là hợp với con mắt của Nó rồi ^_^) Xếp đúng là số độc đinh ạ - Nó vừa nói vừa giơ một ngón tay cái lên còn đôi mắt thì cố chớp chớp ra chiều con gái nhà lành ngây thơ trong sáng.
- Nói thật với lòng mình đi. Tôi chúa ghét người nói dối. Nếu thật sự thích thì sẽ không để món quà vất vưởng trên xe và hí hửng bỏ đi như thế - Ngài Mr P vẫn lạnh lùng nói.
Quái lạ.. Nó không khỏi tự hỏi rồi lại tự trả lời: “ Hôm nay chắc là vì xấu trời dẫn đến tâm trạng xấu hoặc có khi Ngài bị em gấu nào đó đá cho một phát cũng nên”.. Đúng là chơi với vua như chơi với hổ mà..
- Đâu có, em thích thật mà – Nó cố gắng tỏ ra chân thật hết mức – Trừ những bông hoa vào dịp lễ tết hay quà tặng vào ngày sinh nhật ra thì đây là món quà đầu tiên em được nhận từ một người con trai đấy. Nó lại tiếp tục chớp mắt ra vẻ cảm động lắm (dù sao thì đây cũng là sự thật khiến Nó đau buồn)
Có cái gì đó thay đổi rất nhanh trên gương mặt Mr P. Đôi môi hơi hé rộng, đôi mắt màu mật ong bừng sáng long lanh… Dường như vẻ lạnh lùng vừa nãy đã biến đi đâu xa lắm. Ngài cất tiếng hỏi và hai đồng tử màu nâu lấp lánh ánh cười:
- Em nói thật chứ? Có thật tôi là người con trai đầu tiên tặng quà cho em?
- Dạ? – Nó hơi bất ngờ tự hỏi: “Là người đầu tiên thì sao chứ? Đừng có nói là ngài muốn tôi làm gì đó cho ngài nhá ” nhưng vẫn gật đầu trả lời với thái độ ngoan nhất có thể - Vâng ạ! Xếp là người đầu tiên ạ!
- Uhm.. Tốt – Ngài khẽ mỉm cười. Tự nhiên đầu Nó liên tưởng tới hình ảnh tảng băng lạnh lẽo đã bị tan ra và phát quang dưới ánh nắng mặt trời khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải chói mắt.
Chẳng mảy may để tâm đến đôi mắt đang trợn tròn như muốn thốt ra câu hỏi: “Cái gì tốt? tốt ở điểm nào?” của Nó, Mr P vẫn thản nhiên nói tiếp:
- Chuyện lần này tôi sẽ bỏ qua..Nhưng không có lần sau đâu nhé! Tôi rất ghét cảm giác mình bị bỏ rơi vì một người khác. – Ngài vừa nói vừa quay lưng bước đi rất nhanh về phía cánh cửa…
Mr P đã đi được một lúc rồi mà Nó vẫn đứng yên tại đó, mồm há hốc vì những thông tin vừa mới được nghe.. Có lẽ nào.. Hôm qua..Ngài đã nhìn thấy Nó và Jackson ở bên nhau? Rồi cả cái thái độ vừa lúc nãy nữa…Có lẽ nào…Ngài đang .. Ghen?
Vừa mới nghĩ tới đó thôi là Nó lập tức lắc đầu. Nó vốn chẳng có nhan sắc, chẳng phải con nhà giàu và cũng chẳng có gì đặc biệt thì làm sao có thể chứ?
Ngài giận.. Chẳng qua là do Ngài không quen với cái thái độ thờ ơ của Nó thôi.. Ai chả điên lên khi món quà của mình bị bỏ rơi không thương tiếc…
Nó ra về với tâm trạng hỗn độn và mệt mỏi bởi quá nhiều câu hỏi chất chứa trong đầu. Bóng tối kéo xuống thật mau phủ lên cái tấm thân nhỏ bé của Nó..
Hỗn loạn và hoang mang…
Nó chẳng biết rồi con tim mình sẽ chọn nơi đâu hay sẽ còn đi hoang bao lâu nữa?