“Mấy ngày nữa anh phải ra nước ngoài làm việc nên trước khi đi anh ghé thăm em một chút.”
Nói vậy nhưng ánh mắt anh lại liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan đứng sau Trình Úc.
Lâm An Lan nhíu mày, hơi khó hiểu.
Trình Úc đến gần mở cửa, cười nói: “Em và An An ra ngoài hẹn hò nên về hơi trễ.
Anh đến lúc nào? Chờ em lâu chưa?”
Lúc này Úc Hành mới thu tầm mắt lại nhìn sang Trình Úc: “Không, anh mới tới thôi.”
Anh nhìn Trình Úc một lúc lâu rồi nở nụ cười như có như không: “Anh cứ thắc mắc sao cả tháng nay em im lặng vậy, thì ra là đang yêu đương hẹn hò với mỹ nhân.”
Trình Úc nở nụ cười: “Gió vàng và sương ngọc gặp nhau thì thắng vô số tình cảm trong thiên hạ.”
(ý câu nói này nghĩa là hai người yêu nhau nhưng bị chia cách, nhưng nếu họ có thể dành cho nhau, thì cho dù thời gian có hạn cũng rất quý giá.
Chỉ một lần đoàn tụ đã hơn niềm hạnh phúc của cả thế giới.)
Úc Hành nghe câu nói đầy ý tứ này của Trình Úc thì cũng không làm khó anh nữa, gật đầu nhẹ giọng nói: “Đúng là giống với tính khí của em.”
Trình Úc thấy anh không định vạch trần mình nữa mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Lâm An Lan, ôm cậu vào nhà.
“Anh có chuyện muốn nói, anh tới thư phòng chờ em.” Úc Hành nói xong đi về phía thư phòng.
Trình Úc “Dạ” một tiếng, rồi mở mấy túi hàng hai người vừa mua về ra, bắt đầu cất đồ vào tủ lạnh.
Lâm An Lan vội vàng lấy đồ trên tay anh, nói: “Anh ra nói chuyện với anh hai đi, chỗ này có em dọn được rồi, đừng để anh hai chờ lâu.”
“Không sao.” Trình Úc an ủi cậu: “Anh ấy không tức giận đâu.”
Lâm An Lan thấy không giống như vậy, cậu nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Úc Hành thì không chắc chắn lắm, hỏi lại anh: “Hình như anh trai anh không thích em thì phải?”
“Sao có thể chứ?” Trình Úc biết Lâm An Lan sẽ có suy nghĩ như vậy nên bây giờ nghe cậu nói thì anh lại nói dối không chớp mắt: “Không phải anh ấy không thích em, anh ấy chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
“Anh nói rồi, là do trước khi em mất trí nhớ một tuần chúng ta mới quen nhau, hơn nữa còn không công khai nên người biết mối quan hệ của chúng ta không nhiều, bên em thì chỉ có Tưởng Húc biết, còn anh cũng chỉ nói cho anh trai biết.”
“Cho nên anh trai của anh cũng không biết chúng ta sống chung với nhau, nhưng anh ấy biết anh thích em và luôn theo đuổi em, nên khi nãy anh ấy mới cười nhạo anh hẹn hò, nói chuyện yêu đương với mỹ nhân.”
“Có lẽ anh ấy đoán được, chỉ là lần đầu tiên gặp em có hơi kinh ngạc nên mới nhìn em nhiều một chút.”
Lâm An Lan lại cảm thấy không phải như vậy.
Cậu nhớ lại ánh mắt lúc nãy Úc Hành nhìn mình không chỉ có kinh ngạc, mà còn có sự nghiêm túc.
Nhưng cậu cũng hiểu có lẽ là do Trình Úc theo đuổi mình quá gian khổ, Úc Hành lại là anh trai của Trình Úc nên cũng có thể anh đau lòng vì em trai mình.
“Anh có anh trai à?” Lâm An Lan tò mò hỏi.
“Anh họ.” Trình Úc giải thích: “Con trai của cậu anh.”
Lâm An Lan hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
“Ừ, nhưng quan hệ của anh và anh họ rất tốt nên em cứ yên tâm, anh ấy chắc chắn sẽ thích em.
Chỉ cần anh thích thì anh ấy luôn ủng hộ.”
Lâm An Lan gật đầu: “Vâng.”
Trình Úc giúp cậu cất đồ vào tủ lạnh, xong rồi mới cầm hai chai nước đi vào thư phòng.
Lâm An Lan nhìn anh đóng cửa lại rồi trở về phòng ngủ, nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Úc Hành ngồi trên ghế salon bằng gỗ trong thư phòng một lúc lâu mới thấy em họ mình chậm rãi bước vào.
Anh lạnh lùng hỏi: “Dỗ dành Lâm An Lan?”
Trình Úc gật đầu, đặt đồ uống xuống trước mặt anh, rồi ngồi xuống một bên khác của ghế salon, nói: “Anh dọa cậu ấy rồi.”
“Anh dọa cậu ta? Úc Hành cười một tiếng: “Là anh dọa cậu ta sợ, hay em doạ cho anh sợ? Tại sao Lâm An Lan lại ở đây? Cậu ta ở đây từ lúc nào, là vô tình hay cố ý?”
“Là em cho cậu ấy ở lại đây.” Trình Úc nhấp một ngụm nước, chậm rãi nói: “Anh suy nghĩ nhiều quá, Lâm An Lan bị mất trí nhớ, em lừa cậu ấy, nói em là bạn trai của cậu ấy để giữ cậu ấy lại đây.”
“Mất trí nhớ?” Úc Hành cười nhạo một tiếng: “Tiểu Úc, em đóng phim nhiều quá rồi à? Chuyện như vậy mà em cũng tin sao? Cậu ta sớm không mất trí, muộn không mất trí, lại nhằm đúng lúc này mất trí nhớ.
Cậu ta vừa mất trí nhớ thì Tưởng Húc đã nhịn không được tìm Trình Phong? Em có dám nói việc này không phải do Tưởng Húc sắp xếp không!”
“Không phải.” Trình Úc bình tĩnh nói.
“Em nói dối!” Úc Hành nhẫn tâm vạch trần: “Em là đang tự lừa mình dối người, em không muốn tin Lâm An Lan là do Tưởng Húc phái tới nên em hoàn toàn tin vào câu chuyện mất trí nhớ hoang đường này.”
Trình Úc mỉm cười dửng dưng như không, nói với Úc Hành: “Anh à, em tin hay không thì có gì khác nhau sao?”
Úc Hành cau mày.
Trình Úc bình tĩnh nói: “Không lẽ em tin thì em sẽ phải khiến cho cậu rời khỏi đây sao?”
“Em sẽ không làm vậy, em vẫn sẽ mở rộng vòng tay chào đón cậu ấy, thậm chí em còn cảm ơn Tưởng Húc đã cho em một cơ hội như vậy.
Vậy nên em có tin hay không thì cũng có gì khác nhau đâu?”
“Nhảm nhí!” Úc Hành tức giận nói: “Cho dù em có thích cậu ta thì cũng không thể không biết rõ đây thật sự là một cái bẫy mà nhảy vào như vậy!”
“Em không quan tâm.” Trình Úc đan hai tay vào nhau đặt trên chân: “Em thua cũng được, em cũng không cảm thấy mình sẽ mất cái gì, dù có liều mạng để đổi lấy Lâm An Lan thì cũng vui vẻ tình nguyện.”
“Em thật sự không lo lắng về Tưởng Húc?”
“Anh lo lắng sao?” Trình Úc hỏi ngược lại anh.
Úc Hành không nói gì.
Trình Úc cười nói: “Anh xem, không phải anh cũng không lo lắng sao?”
“Em thì có cái gì phải lo chứ? Cho dù Tưởng Húc có trèo cao đến đâu, chỉ cần em vẫn là Trình Úc thì em không lo lắng gì hết.”
“Trình Phong sẽ không chấp nhận con trai mình yêu một người đàn ông, không chỉ Trình Phong mà Trình Khiếu cũng sẽ không chấp nhận.” Úc Hành nói.
“Vậy thì có sao, không lẽ bây giờ mà em còn phải để ý ông ấy có thích hay không hả? Em đã qua cái thời khát vọng tình thương của cha rồi, nên ông ấy có chịu hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến em.”
“Tiểu Úc, nếu như em chỉ là muốn yêu đương với Lâm An Lan, hoặc chỉ là muốn sống chung với cậu ấy nhưng sẽ kết hôn với người khác, thì Tưởng Húc sẽ không tạo ra bất cứ uy hiếp gì đối với em hết.
Nhưng nếu em dự định sẽ cùng Lâm An Lan đi đến cuối đời, nếu em không có con riêng thì cho dù em là Trình Úc, thì Úc gia cũng không thể đảm bảo em sẽ nhận được tất cả những gì em xứng đáng có được từ Trình gia.”
“Nếu như Lâm An Lan nguyện ý ở bên em cả đời, thì đời này em chỉ kết hôn cùng cậu ấy.
Nếu cậu ấy muốn thì tụi em sẽ nhận con nuôi.
Nếu cậu ấy bằng lòng thì em sẽ nhận nuôi một đứa nhỏ, còn cậu ấy không muốn thì thôi.”
“Chuyện này là không thể.
Trình gia sẽ không cho phép em làm như thế.”
“Ông ta có cho phép hay không không nằm trong phạm vi suy tính của em.” Trình Úc lạnh lùng nói.
“Vậy nên anh không ủng hộ em và Lâm An Lna yêu nhau.”
“Anh trai, tốt nhất là anh nên ủng hộ em đi.” Trình Úc cười cười: “Nếu không thì em trai anh sẽ cô đơn đến cuối đời đó, anh không muốn chuyện này xảy ra mà đúng không.”
Úc Hành: …
Úc Hành thở dài.
“Em quá cứng đầu.” Úc Hành nói: “Em quá cố chấp với Lâm An Lan.
Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì với em.”
“Em biết.” Trình Úc nhìn anh: “Nhưng chuyện cũng đã như vậy, muốn sửa cũng không được, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.”
“Nhưng mà cũng tốt.” Trình Úc cười nói: “Gần đây em ở cùng với cậu ấy có cảm giác thế giới quanh em sáng sủa hẳn lên.
Anh, anh đã từng yêu đương bao giờ chưa? Anh nên thử yêu một lần, cảm giác đó thật sự vô cùng tuyệt vời.”
“Vậy chờ đến khi cậu ta khôi phục trí nhớ? Hay là chờ đến lúc Tưởng Húc lấy được thứ mà cậu ta muốn rồi rời khỏi em? Lúc đó thế giới của em còn sáng sủa được nữa không?”
Trình Úc cảm thấy quả thật việc này không tốt cho mình chút nào: “Anh có cần phải nói về mấy chuyện buồn như vậy trong lúc em đang vui vẻ không.”
“Hôm nay có rượu hôm nay say, không cần quan tâm ngày mai ai là ai.
Đây vốn dĩ là một miếng bánh to từ trên trời rơi xuống, làm sao có thể luôn cho rằng em nằm mơ được chứ?”
Trình Úc nhìn Úc Hành bằng đôi mắt sáng rực: “Đương nhiên em biết cuối cùng cậu ấy sẽ rời khỏi em, cũng biết lúc cậu ấy bước ra khỏi căn nhà này thì cậu ấy sẽ không còn thích em nữa.
Nhưng em không quan tâm, một giấc mộng dài cũng còn hơn là chưa từng có.
Hư tình giả ý vẫn tốt hơn là chưa từng gặp gỡ.
Em biết em đang làm gì mà, em có thể chịu đựng được.”
“Em thật sự có thể chịu đựng?”
“Đương nhiên.
Nên anh đừng nói mấy lời mất hứng như vậy nữa mà hãy ủng hộ em đi.
Dù sao thì chúng ta cũng biết, đây chỉ là phù dung chớm nở, giấc mơ không thể kéo dài, nên hãy để em trai anh được vui vẻ một thời gian đi.”
Úc Hành không nói nữa.
Một lúc sau anh mới nói: “Vậy anh chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.” Trình Úc cười nói.
Trò chuyện hơn một giờ Úc Hành mới đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lâm An Lan nghe thấy động tĩnh thì ra ngoài tiễn anh.
Trình Úc nhìn Úc Hành, Úc Hành không còn cách nào khác đành phải giải thích với Lâm An Lan: “Lúc trước anh không biết em với Tiểu Úc ở đây, thậm chí hai đứa còn sống chung nên có hơi ngạc nhiên.
Lúc nãy anh dọa em sợ đúng không?”
Lâm An Lan lắc đầu cười với anh: “Không có, em cũng chỉ hơi kinh ngạc thôi.”
“Lần này anh tới hơi gấp nên cũng không mang theo quà gì cho em, lần sau anh sẽ mang.” Úc Hành nói.
Nói xong, Úc Hành liếc mắt nhìn Trình Úc một cái, nhẹ giọng nói với Lâm An Lan: “Tiểu Úc rất thích em, hiện tại hai đứa cũng đang sống chung với nhau thì anh hi vọng hai em có thể hiểu nhau và sống với nhau thật tốt.”
Lâm An Lan gật đầu, “Vâng ạ.”
“Vậy anh đi trước.”
“Đi đường cẩn thận.” Trình Úc nói.
Úc Hành quay người, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc nhấn nút thang máy Úc Hành chợt nhớ Trình Úc nói với anh: “Lâm An Lan có em trông chừng rồi, anh không cần cứ dán mắt lên người cậu ấy như vậy đâu”, đành bất đắc dĩ thở dài.
Có lúc anh thật sự không hiểu, không ai trong gia đình họ si tình như vậy, ngay cả mẹ của Trình Úc lúc nhận ra con người đa tình và phong lưu của Trình Phong cũng đã chết tâm với ông.
Vậy sao Trình Úc lại ngoại lệ?
Cấp ba Trình Úc thích Lâm An Lan, hiện tại vẫn một mực thích Lâm An Lan, không thay đổi.
Ban đầu Úc Hành không xem trọng Lâm An Lan lắm, mãi đến tận năm đó sau khi tốt nghiệp Trình Úc không theo kế hoạch vào làm việc ở công ty mà bước vào giới giải trí, anh mới nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn anh tưởng nhiều.
Vì chuyện này mà anh và Trình Úc cãi nhau rất nhiều lần.
Trình Úc không hề hối hận, chỉ bình tĩnh nói: “Em sẽ làm tốt chuyện bản thân em nên làm, anh không cần lo lắng.
Còn về việc tình cảm của em với Lâm An Lan, tình yêu là gia vị không thể thiếu trong cuộc sống, anh không có người mình yêu, cũng chưa từng trải qua cảm giác đó nên anh mới có thể nói như vậy.
Nhưng em đang yêu, dù là yêu đơn phương thì cũng là tình yêu, em không thể sống thiếu cậu ấy nên dù thế nào em cũng phải ở bên cạnh cậu ấy.”
Úc Hành chưa từng yêu, anh cũng không biết tình yêu rốt cuộc có cái gì tốt, anh chỉ thấy Trình Úc thương tích đầy mình, yêu không được đáp lại mà vẫn cố chấp theo đuổi.
Anh không hiểu, tại sao phải là Lâm An Lan? Tại sao nhất định phải là Lâm An Lan?”
Nam nữ trên đời này nhiều như vậy, em trai anh ưu tú như thế, sao cứ một mực để ý đến Lâm An Lan?
Đã gần mười năm mà vẫn chưa rút ra được bài học sao?
Nhưng mà với Trình Úc thì có lẽ là không có.
Úc Hành không nghĩ ra, nhưng anh biết Trình Úc nói rất đúng.
Giấc mơ thì cuối cùng cũng phải tỉnh lại, cho nên anh cũng không ngại ủng hộ tình yêu trong giấc mơ của Trình Úc.
Tuy rằng em trai anh sở hữu cả tiền tài và quyền lực, nhưng vẫn luôn không vui.
Úc Hành đau lòng cho Trình Úc, chỉ mong Trình Úc có thể vui vẻ hơn một chút.
Dù cho đây có thể là uống rượu độc giải khát.