Trình Úc chỉ vào Wechat của Tưởng Húc, nói với Lâm An Lan: “Anh từng nói với em là người này không thích anh đúng không, lúc chúng ta xác lập quan hệ, anh rất lo cậu ấy vẫn không thích anh và muốn chia rẽ chúng ta.
”
“Lúc đó em nói với anh, sẽ không có chuyện đó, nếu anh ta vẫn cố chấp như vậy, em sẽ không quan tâm đến anh ta nữa.
”
Trình Úc nhìn vào mắt Lâm An Lan, mặt không biến sắc tim không đập nói: “Em nói anh là bạn trai của em, bạn bè của em cũng nên tôn trọng anh, tôn trọng tình cảm của chúng ta.
Nếu như anh ta không tôn trọng anh, vậy em cũng không cần người bạn này nữa.
”
Trình Úc lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay: “Và em đã thật sự làm như vậy.
”
Anh đến gần Lâm An Lan, rõ ràng là chuyện không thể, vậy mà cũng bị anh nói đến tràn đầy tình cảm: “Anh vốn nghĩ rằng cậu ta làm bạn với em nhiều năm qua, em sẽ nghiêng về phía cậu ta hơn, không ngờ em lại nghiêng về anh.
”
Lâm An Lan nhìn tình cảm chân thành trong mắt anh, nghe anh kể đầu đuôi câu chuyện, bèn nâng mặt anh lên nói: “Nghĩ gì vậy, anh là bạn trai em, em đương nhiên sẽ theo anh.
Hơn nữa, em đã ở bên anh nhiều năm như vậy, hắn vẫn ghim anh như thế thì quả thật là không đúng rồi.
”
Trình Úc thấy bản thân mình như sắp bay lên, đời này có thể nghe được những lời nói đó từ chính miệng Lâm An Lan, nghe Lâm An Lan nói đi theo anh, nói Tưởng Húc làm sai.
Cho dù chuyện này Lâm An Lan có giả vờ đi nữa, là Tưởng Húc cố ý dùng kế này để làm anh tin tưởng Lâm An Lan, thì anh cũng nguyện ý.
Có thể được Lâm An Lan thiên vị một lần như thế, anh không quan tâm Tưởng Húc muốn từ Lâm An Lan lấy của anh thứ gì, anh cũng bằng lòng giao ra.
Trình Úc vòng tay ôm lấy Lâm An Lan, không ngừng hôn lên gò má của cậu.
Lâm An Lan bật cười, lần này lại thành An An, cũng chỉ là một cách xưng hô tạm thời thôi.
Trình Úc ôm cậu một lát, trả lại điện thoại di động cho cậu để cậu xem tin tức, bản thân anh thì giúp Lâm An Lan dọn quần áo.
Nhưng Lâm An Lan lại không quen được người khác giúp mình dọn đồ, cậu buông điện thoại di động xuống cùng anh dọn dẹp.
Lâm An Lan cứ vậy ở lại nhà của Trình Úc, Trình Úc chỉ yêu cầu cậu một việc: “Không được kéo Tong73 Húc ra khỏi danh sách đen, nếu cậu ta ta biết em bị mất trí nhớ, chắc chắn sẽ tìm cách chia rẽ tình cảm của chúng ta, anh hiểu cậu ta rất rõ.
”
Lâm An Lan không phản đối, kí ức của cậu bây giờ rất hỗn loạn, rất nhiều thứ cậu không biết, nên người khác lừa cậu cũng rất dễ dàng.
Cho nên hiện tại Lâm An Lan chỉ tin mỗi Trình Úc, bởi vì trong trí nhớ của cậu chỉ tồn tại duy nhất Trình Úc.
Trong kí ức trống rỗng và hỗn loạn của cậu, chỉ có thân phận của Trình Úc là rõ ràng và trong sáng nhất.
Cho nên chỉ có Trình Úc là đáng tin cậy.
Lâm An Lan nghĩ tới đây, có chút ỷ lại ôm lấy Trình Úc, cũng may cậu có một người đáng tin cậy như vậy bên cạnh, cậu nghĩ, nếu không phải một mình cậu tự tìm đến đây, thì mọi chuyện làm sao đơn giản giống như bây giờ.
Cậu ngẩng đầu hôn lên cằm Trình Úc một chút, Trình Úc hơi kinh ngạc.
Lâm An Lan không hiểu tại sao anh lại kinh ngạc, nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra, chỉ mới một ngày kể từ hôm qua cậu tìm tới Trình Úc, vậy mà cậu đã chủ động hôn đối phương!
Chắc chắn là bởi vì người bạn trai Trình Úc này của cậu động một chút là ôm ôm hôn hôn nên cậu tập mãi thành quen, bị lây bệnh rồi!
Bất quá, Lâm An Lan lại nghĩ, như vậy có lẽ cũng chứng minh bọn họ lả thật sự là người yêu.
Cho nên dù cậu có mất đi ký ức, thì cũng sẽ không cảm thấy đối phương xa lạ, không thể kiềm chế được sự thân mật giữa những người yêu nhau.
Lâm An Lan ngượng ngùng buông lỏng tay: “Em đi xem tủ lạnh có gì ăn không, em thấy hơi đói bụng.
”
Trình Úc vội vã đè vai cậu xuống không cho cậu đi: “Hôn anh lần nữa đi.
”
Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan chủ động hôn anh, anh thụ sủng nhược kinh, không nhịn được muốn được hôn nhiều hơn.
Lâm An Lan xấu hổ: “Em đói.
”
“Anh đi nấu cơm, hôn anh một cái nữa thôi.
”
Lâm An Lan trừng mắt nhìn Trình Úc, muốn để anh đi nhanh một chút.
Trình Úc thấy vậy cũng không làm khó cậu nữa: “Vậy để anh hôn một cái.
”
Nói xong, anh cúi xuống hôn giữa mi tâm Lâm An Lan.
Giống như không nỡ, vừa mới rời đi lại hôn cậu lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Ớt xanh xào thịt.
” Lâm An Lan nói.
“Được.
” Trình Úc ôm vai cậu đi đến tủ lạnh.
Lâm An Lan thấy anh ngẩn ra, vươn tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Nhìn gì mà ngẩn người ra vậy?”
Trình Úc vừa mới từ trong ký ức thoát ra, nhìn thấy người trước mặt thì khẽ cười nói: “Nhìn em đó, vợ của anh đẹp như vậy mà.
”
Lâm An Lan giúp anh gắp một đũa thịt bò: Nhanh ăn cơm đi.
”
Trình Úc gật đầu, chậm rãi bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Lâm An Lan phụ trách lau bàn, Trình Úc thì dọn dẹp nhà bếp, tiện thể đem thịt và thức ăn thừa cất vào tủ lạnh.
Anh thấy trong tủ lạnh còn mấy trái táo liền lấy ra mang vào nhà bếp rửa sạch.
Lúc gọt táo, Trình Úc nghe thấy chuông điện thoại di động của Lâm An Lan vang lên, cậu bắt máy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chương trình tạp kỹ gì?”
“Khi nào ghi hình?”
“Vậy cũng được, anh sắp xếp đi, gần đây em cũng không đóng phim nhiều, ghi hình cho chương trình tạp kỹ cũng được.
”
Động tác gọt táo của Trình Úc dừng một chút, anh nhìn quả táo trong tay mình, suy nghĩ một chút, rồi mới lấy dao gọt thành hình trăng lưỡi liềm.
Trình Úc để táo đã gọt vào một cái mâm rồi bưng ra ngoài.
Lâm An Lan nói chuyện điện thoại xong, thấy anh bưng táo ra liền cầm lấy một miếng đút cho anh.
Trình Úc nhai miếng táo trong miệng, hỏi cậu: “Em muốn ghi hình cho chương trình tạp kỹ à?”
Lâm An Lan gật đầu: “Chỉ là một chương trình tạp kỹ đơn giản thôi, du lịch, leo núi, chơi trò chơi, em vừa được mời tham dự, vừa khéo hiện tại em cũng không có nhận đóng cho bộ phim nào, nên cũng không muốn bỏ lỡ.
”
“Ra là vậy, nói không chừng đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau đó.
” Trình Úc làm như vô tình nói.
Lâm An Lan kinh ngạc: “Anh cũng quay chương trình tạp kỹ sao?”
“Có một cái.
Sáng nay lúc em chưa tỉnh, người đại diện đã gọi cho anh để nói chuyện, cậu ta vẫn còn đang do dự.
”
“Cũng là chương trình ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ sao?”
“Anh không rõ, người đại diện nói còn đang do dự, nên anh cũng không hỏi nhiều.
”
Trình Úc cầm một miếng táo đưa tới bên miệng Lâm An Lam, thử dò xét hỏi: “Nếu như đúng là chương trình này, thì em có đồng ý tham gia cùng với anh không?”
Lâm An Lan cắn một miếng, gật đầu nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi.
”
Cậu nhìn Trình Úc: “Nhưng mà trong lúc tham gia anh không được đối xử với em như lúc ở nhà, nếu không thì cả nước đều sẽ biết hai chúng ta đang hẹn hò mất.
”
Trình Úc bất giác thở phào nhẹ nhõm, cầm miếng táo trong tay từng chút đút vào miệng Lâm An Lan, vui vẻ nói: “Yên tâm đi, càng giống trống khua chiêng, bọn họ sẽ càng không tin.
”
“Vậy thì cũng không được quá lộ liễu.
”
Trình Úc gật đầu: “Được, anh sẽ nghe lời vợ.
”
“Trong chương trình không được gọi như vậy.
” Lâm An Lan nói xong lại bổ sung: “Cũng không được gọi bảo bối.
”
“Cho nên chỉ có thể gọi là An An thôi.
”
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc thở dài: “Anh đúng là thảm quá mà.
”
Lâm An Lan cười cầm một miếng táo trong mâm đựng trái cây đưa tới bên miệng anh: “Ăn táo đi.
”
Trình Úc ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên dùng sức, kéo cậu vào lồng ngực mình: “Anh ăn táo làm gì, ăn em thì được.
”
Nói xong, anh cúi đầu hôn Lâm An Lan.
Miệng Lâm An Lan toả ra mùi táo thơm ngát, Trình Úc hôn một lúc lâu, mãi đến lúc cảm giác mùi trái cây trong miệng cậu đều bị mình hút hết thì mới miễn cưỡng rời ra, cầm tay cậu đút miếng táo vào miệng xem như bồi thường.
Lâm An Lan dựa vào Trình Úc, chậm rãi ăn miếng táo trong tay anh.
Ăn xong miếng cuối cùng, cậu đùa dai cắn cắn ngón trỏ của Trình Úc.
Trình Úc cũng không tính toán với cậu, vẫn giữ tư thế này, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi cậu, vuốt đên khi môi cậu từ màu hồng nhạt chuyển thành màu đỏ sẫm, vô cùng quyến rũ.
Lâm An Lan biết rõ thủ đoạn của anh, cắn cắn ngón tay cái của anh để trả thù.
Không đau chút nào, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Trình Úc mặc cậu cắn, yêu thương hôn một cái lên đỉnh đầu cậu.
Lâm An Lan cùng anh náo loạn một lát liền buồn ngủ, cậu vùi trong lồng ngực anh ngủ ngon lành.
Trình Úc muốn ôm Lâm An Lan về phòng, nhưng lại sợ làm cậu tỉnh giấc, đành phải ôm cậu cùng nằm trên ghế salon.
Một tay anh ôm Lâm An Lan, tay còn lại gửi Wechat cho người đại diện.
Trình Úc: [Liên hệ với chương trình tạp kỹ ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’, tôi muốn tham gia.
]
Trình Úc: [Thù lao đóng phim không đáng kể, chú ý một chút đến những khách mời cũng tham gia ghi hình, nếu Lâm An Lan đăng ký thì cứ đăng ký cho tôi.
]
Trình Úc: [Có vấn đề gì thì gửi tin nhắn, không được gọi điện thoại, em ấy đang ngủ.
]
Tôn Mạnh: …
Tôn Mạnh đau đầu nhìn mấy dòng chữ này, chỉ cảm thấy tên này là nghệ sĩ không biết quý trọng thiên phú và tài năng của bản thân nhất mà hắn từng gặp.
Tôn Mạnh: [Đã đọc kịch bản của đạo diễn Trương chưa?]
Tôn Mạnh: [ Không đóng phim của đạo diễn Trương mà lại đi ghi hình tạp kỹ? Cậu muốn fans của cậu nhắn tin cho tôi mắng té tát sao?]
Tôn Mạnh: [Tôi giúp cậu liên hệ với người tổ chức ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’, nhưng cậu phải đọc qua kịch bản mà tôi đã gửi mail cho cậu, yêu cầu này không quá đáng chút nào đúng không?]
Trình Úc cảm thấy người đại diện này thật sự quá cứng đầu.
Trình Úc: [Biết rồi.
]
Tôn Mạnh: [Cậu thề đi.
]
Trình Úc: [….
Thề rồi, cậu nhanh đi liên hệ đi.
]
Tôn Mạnh lúc này mới bỏ qua cho Trình Úc, đi tìm hiểu ê kíp hậu trường của chương trình ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’.
Trình Úc thấy Lâm An Lan còn đang ngủ, anh chỉ đăng nhập vào mail của mình và đọc kịch bản mà Tôn Mạnh gửi cho anh.
Bộ phim có tên ‘Đám đông’, lấy từ câu nói “Tất cả chúng sinh đều bình thường, nhưng không tầm thường.
"
Bộ phim có ba nhân vật chính, hai nam một nữ, không dựng theo motip cũ hai người đàn ông cùng tranh nhau một cô gái, mà là một câu chuyện xen kẽ lẫn nhau, từng người trưởng thành lên.
Trong đó, nhân vật chính quan trọng nhất của bộ phim là nam chính số một--- Cố Thư Vũ.
Cố Thư Vũ vừa học giỏi, gia đình lại khá giả.
Cha mẹ của Cố Thư Vũ đều là giám đốc của công ty, nhà khá giàu, nhưng lại dành rất ít thời gian cho con cái.
Cố Thư Vũ hiểu cha mẹ muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu cũng hy vọng cha mẹ có thể dành nhiều thời gian ở bên cậu hơn.
Trong một lần bất ngờ, Cố Thư Vũ bị xã hội đen chặn đường cướp của, may mắn thay có một nam sinh đến kịp lúc giúp đỡ hắn, nam sinh đó là Cảnh Hoán.
Nhà Cảnh Hoán rất nghèo, từ nhỏ đã nghỉ học đi làm, Cố Thư Vũ muốn giúp cậu, nhưng Cảnh Hoán có tiền lương của chính mình, nên không chấp nhận sự giúp đỡ của Cố Thư Vũ.
Một lần tình cờ, người nhà của Cảnh Hoán bị bệnh, trong lúc hoang mang hoảng loạn Cảnh Hoán đã đến vay tiền Cố Thư Vũ.
Cố Thư Vũ cho cậu mượn tiền, từ đó hai người bắt đầu thân thiết.
Sau khi vào đại học, Cố Thư Vũ gặp Tôn Hân Hân, một người hoạt bát lại rộng rãi.
Hai người yêu nhau, nhưng khi tốt nghiệp đại học, hai người lại nổi lên xung đột, cuối cùng đành phải lựa chọn chia tay.
Năm năm sau, Cố Thư Vũ kết hôn, Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân cũng đến tham dự lễ cưới của cậu.
Bọn họ cùng nâng chén chúc mừng, lễ cưới kết thúc, mỗi người đi về một ngả.
Đến ngã tư đường, ba người đi về ba hướng khác nhau, đi vào đoàn người, trở thành những người bình thường nhất trong đám đông.
Nhưng Cố Vũ Thư không biết, Cảnh Hoán cũng yêu cậu, ở thời thiếu niên khô khan và ngột ngạt, Cố Thư Vũ chính là tia hy vọng để Cảnh Hoán không ngừng tiến lên phía trước.
Cảnh Hoán quá yêu người này, cũng chính vì vậy, cả đời này, cậu không thể nói ra tình cảm của mình.
Cố Thư Vũ chỉ xem cậu như một người bạn, cho nên cậu yên vị ở vị trí bạn bè của Cố Thư Vũ, nhìn Cố Thư Vũ yêu hết người này tới người khác, lặng lẽ dành cho cậu lời chúc phúc chân thành nhất.
Cảnh Hoán hy vọng người này được hạnh phúc, cũng như hy vọng mình cũng có thể sống tốt hơn.
Nhưng Cảnh Hoán không biết, Tôn Hân Hân cũng từng đau lòng vì cậu.
Cô cũng từng nghĩ tới việc giúp đỡ cậu, muốn cậu cảm nhận được hơi ấm trên người cô.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, Cảnh Hoán không cần hơi ấm của cô, cậu chỉ mở lòng mình với Cố Thư vũ, chỉ nhận sự giúp đỡ của Cố Thư Vũ.
Cô ý thức được nên đã để lại thời gian và không gian cho Cảnh Hoán và Cố Thư Vũ, hy vọng Cảnh Hoán có thể vui vẻ một chút, hy vọng tình bạn của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Vậy thì, có điều gì mà Tôn Hân Hân không biết hay không?
Đương nhiên là có, cô không biết khoản đầu tư đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp là của Cố T
hư Vũ.
Khi đó không ai xem trọng cô, nhưng cô vẫn không từ bỏ, mỗi ngày cô đều liên lạc với những công ty có thể hợp tác với mình, mỗi ngày đều tự nhủ phải kiên trì thêm một chút nữa.
Cố Thư Vũ biết ước mơ của cô, cậu hi vọng cô sẽ luôn mạnh mẽ và tự tin, cho nên cậu đã nhờ đến một người bạn học cũ, dùng danh nghĩa của cậu đầu tư vào hạng mục của Tôn Hân Hân.
Sau đó cậu nhìn thấy cô gái mình từng yêu bởi vì chuyện này mà cười đến ngoác cả mang tai, nhìn cô tự tin trưởng thành đón ánh mặt trời chói chang.
Bọn họ đều rất bình thường, nhưng đối với đối phương thì bọn họ đều rất không bình thường.
Lúc bọn họ đi vào đoàn người, trở thành một thành viên của đám đông.
Vậy đây có lẽ là cái gọi là cuộc sống.
Trình Úc lặng lẽ đọc tóm tắt kịch bản trong điện thoại di động, sau đó đọc tiểu sử nhân vật.
Anh xem rất tỉ mỉ, sau đó nhắn Wechat cho Tôn Mạnh: [Đạo diễn Trương muốn cho tôi thử vai nào?]
Tôn Mạnh thấy anh thật sự đã đọc kịch bản, vội vã trả lời: [Đuông nhiên là Cố Thư Vũ, ông ấy cảm thấy khí chất của cậu rất tốt, rất thích hợp với Cố Thư Vũ.
]
Trình Úc cũng đoán như vậy, nhưng anh lại không muốn diễn vai Cố Thư Vũ, anh nhìn Lâm An Lan đang ngủ yên trong lồng ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, không kiềm lòng được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái.
Anh si ngốc nhìn cậu, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Anh cầm điện thoại di động lên trả lời Tôn Mạnh: [Tôi có thể đi thử vai, nhưng không phải Cố Thư Vũ, mà là Cảnh Hoán.
]
Trình Úc: [Nếu như Lâm An Lan đồng ý diễn vai Cố Thư Vũ, thì tôi sẽ diễn vai Cảnh Hoán, nếu cậu ấy không muốn, thì tôi cũng không đóng bộ phim này.
]
Tôn Mạnh: …
Tôn Mạnh: [Tôi gọi điện thoại cho cậu được không?]
Trình Úc: [Không được, em ấy đang ngủ.
]
Tôn Mạnh: …