Anh yêu em rất nhiều

Chương 47
.
Cô ngẩn ra, lại lập tức cười nói: “Vâng.” Thật ra cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, bên cạnh Tử Diễn, không phải là loại tình cảm oanh liệt, cũng không thể xem là ngọt ngào, giống như ngay từ đầu, tất cả đều là tự nhiên, bản thân cũng cảm thấy như một thói quen.
Lâm Tử Diễn gọi điện thoại xong trở về, thấy cả hai người cười yếu ớt nhìn nhau, hỏi một câu: “Hai người đang nói gì vậy?”
Dư Thâm Tĩnh cười thản nhiên, “À, đang nói chuyện tôi về nhà như thế nào.”
“Tôi đưa cô trở về, coi như trả ơn, một bữa cơm và lộ trình đưa về hoàn toàn miễn phí, thế nào?”
“Tống tiểu thư ở đâu?” Dư Thâm Tĩnh nhìn về phía Nhất Hạnh.
“Phía đông.”
“Tôi ở phía tây, Tử Diễn cũng ở phía tây thì phải, xem nào, trước tiên đưa Tống tiểu thư về nhà, rồi đưa tôi về, nếu không lộ trình rất vòng vo, thế nào?”
“Tống tiểu thư, cô thấy thế nào?” Lại hỏi Nhất Hạnh.
Cô không có ý kiến gì, thật sự nếu không như vậy thì hơi rắc rối, huống chi mấy ngày nay anh đã quá bận rộn, nghĩ rằng bớt đi một đoạn đường thì anh có thể được nghĩ ngơi sớm, nên gật đầu.
Lúc ngồi vào xe, cô cũng không nói chuyện gì, nhưng ngẫu nhiên Dư Thâm Tĩnh và anh lại có chủ đề để trò truyện.
“Chuyện lần này xin cảm ơn Cục trưởng La, lần khác rãnh rỗi, nhật định mời Cục trưởng La đi ăn cơm, đương nhiên, cũng cảm ơn Dư tiểu thư.”
Trong không gian xe kín mít vang lên thanh âm của Dư Thâm Tĩnh, “Không khách khí, đương nhiên là có thể giúp được thì tôi sẽ giúp.”
“À, đúng rồi, hôm trước cậu cũng nhắc tới, nói là hôm nào rãnh, cậu ấy còn muốn bàn luận thế cờ với anh.”
“Ồ, việc này có gì đâu, hôm nào cũng được, chỉ cần Cục trưởng La rãnh, tôi nhất định đến, chỉ có điều mọi người đều biết thế cờ của Cục trưởng La thâm sâu, tôi nào dám múa búa trước cửa Lỗ Ban.”
“Cậu cũng chỉ luyện từ nghiệp dư, lúc trước mới tiếp xúc còn cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng không biết sao, càng sa vào càng nghiện, cũng vào hội chơi cờ, hô hào mọi người đánh cờ với cậu ấy.
…..
Nhất Hạnh nghe xong mới hiểu ra, hóa ra lúc trước Tử Diễn nói có người hỗ trợ, đó chính là cậu của Dư Thâm Tĩnh, Cục trưởng La, khó trách anh nói còn nợ Dư Thâm Tĩnh.
Xuống xe, anh cũng không có nhiều thời gian dừng lại, trên xe cũng còn có Dư Thâm Tĩnh, cho nên cô chỉ nói một câu “sớm về để còn nghỉ ngơi” rồi mở cửa ra khỏi xe.
Chủ nhật cô ra ngoài, lúc đi qua một quán trà, xa xa truyền đến giọng nói quen thuộc, bởi vì không nghe rõ, nên chần chừ một lát, mới đi tới trước mặt người nọ, hóa ra là Lí Lê.
Cô và Lí Lê đã lâu không gặp, khó được trùng hợp gặp mặt trên đường như vậy. Bên cạnh Lí Lê còn có một cô gái, xem ra vẫn còn nhỏ, cô bé này tinh thần phấn chất sôi nổi, tính cách cũng thoải mái, thấy Nhất Hạnh cũng theo lời Lí Lê chào hỏi Nhất Hạnh.
Ba người đi cùng nhau một đoạn, bên cạnh có quán trà, nên mọi người đi vào, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm.
Mùi hương trà lượn lờ, hương thơm tỏa ra bốn phía, đại sảnh của quán trà u nhã, ánh sáng chan hòa, bố trí cổ kính.
Bồi bàn bưng trà lên, Lí Lê rất khát nên cấm lấy một chén trà đất nung uống ngay một hớp lớn, uống xong bị nóng đến lè lưỡi, khiến cho Nhất Hạnh và cô bé đều mỉm cười.
Lấy khăn tay lau miệng, Lí Lê mới nói, “Chị Nhất Hạnh, mấy hôm trước là sinh nhật Cục trưởng La, sao chị không đi cùng Bát ca?”
Mấy hôm trước? Sinh nhật Cục trưởng La? Nhất Hạnh buồn bực, chuyện này cô cũng không biết thì làm sao mà đi? Nên lắc đầu: “Tôi không biết.”
Lí Lê thở dài, có vẻ hối hận: “Tứ ca nói Bát ca cũng sẽ đi, em còn nghĩ nhất định anh ấy sẽ mang theo chị, cho nên em mới đi với Tứ ca, ngờ đâu chị không tới, haiz, nếu biết trước chị không đi, em cũng không đi, những người khác em không biết, nên rất chán, sau này nhất định không đi tiệc rượu hội họp với Tứ ca nữa, ngoài uống rượu ra vẫn chỉ có uống rượu, chẳng có gì hay ho cả.”
Uống một ngụm trà lại nhìn Nhất Hạnh hỏi: “Chị Nhất Hạnh, sao chị lại không biết, Bát ca cũng đi, nhưng về sau lại không biết chạy đi đâu?”
Nói xong bỗng nhiên nghẹn lời, như là ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn lại thấy thần sắc Nhất Hạnh thay đổi, liền bỏ chén trà ra, nắm lấy khăn tay, mãi vẫn chưa nói thêm gì.
“À, Tử Diễn cũng biết tôi không thích những nơi nhiều người như vậy, vả lại hôm đó tôi cũng có việc, nếu có biết cũng không đi được.” Nhất Hạnh cười cười, lại hỏi: “Nhưng chắc cũng có phái nữ khác chứ, cô không nói chuyện giết thời gian với họ sao?”
“Có, nhưng không nhiều, em không thích nói chuyện với người lạ, mà mấy người này không phải vợ của viên chức cũng là tiểu thư nhà giàu, một đám người tự cao tự đại, tự coi mình là nữ vương, em lười nói chuyện với bọn họ.” Nói xong lại bày ra một cái mặt quỹ, “Hừ” một tiếng, chọc mọi người cười một trận.
“Còn có một cô gái nhìn rất được, nghe nói là thân thích của Cục trưởng, lạnh như băng bắc cực, từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện với Bát ca, dáng vẻ rất đáng ghét, nghĩ tới mình xinh đẹp thì tự cho mình giỏi.” Ngừng một chút, giọng lại càng trở nên căm phẫn, “Chị Nhất Hạnh, lần sau chị nhất định phải nhớ, nên dán nhãn chủ quyền lên Bát ca, đi đâu chị cũng có thể biết, Bát ca là người của chị, người khác muốn cướp cũng không được.”
Nhất Hạnh đờ người, nghe Lí Lê miêu tả, cô biết ngay người đó nhất định là Dư Thâm Tĩnh, nhưng không đoán được hóa ra Dư Thâm Tĩnh thật sự có ý như vậy. Thật ra ngay từ lần đầu gặp mặt, Nhất Hạnh đã cảm thấy Dư Thâm Tĩnh nhìn mình với ánh mắt lạ, cho dù lần trước khi cùng nhau ăn cơm cô ta nói tình cảm của cô và Tử Diễn tốt, nhưng khi nghĩ lại, có cảm giác như cô ta chỉ thử mà thôi. Hóa ra, cô còn tưởng là do tính cách nên cô ta có vẻ lạnh lùng như vậy, nhưng đêm đó lúc ở trong xe, cô cũng thoáng nhìn ta những nụ cười của cô ta, nay lại nghe Lí Lê nói vậy, lại càng hiểu ra được thêm vài phần.
Lí Lê nói hàm ý, nếu không nhìn ra tâm tư của Dư Thâm Tĩnh đã không nói câu cuối. Nhất Hạnh lên tiếng trả lời, tuy rằng trong lòng trầm xuống, sắc mặt vẫn bình thường, “Ừm, lần sau tôi gặp Tử Diễn, sẽ dán nhãn cho anh ấy.”
Nói xong nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, trà thấm vào vị giác, tỏa ra vị chát, mãi vẫn không tan vị, uống một ngụm đã không thể uống tiếp được nữa.
Không thể nói rõ cảm xúc hiện tại trong lòng, vừa hỗn loạn lại bình tĩnh, xem ra, Dư Thâm Tĩnh có thể coi tình địch, một tình địch có gia thế tài mạo.
Lúc chưa ở bên cạnh Tử Diễn, ngẫu nhiên nghe người ta nói anh ta người lăng nhăng, cũng từng trêu đùa anh: “Sau này ai làm bạn gái của anh nhất định là rất mệt, bởi vì có nhiều tình địch.” Nhớ rõ lúc đó anh nhìn cô đăm chiêu, phụng phịu nói: “Ai nói với em anh nhiều bạn gái.” Sau đó lại rất nhanh vui đùa mà nói: “Nếu em là bạn gái của anh, anh cam đoan một tình địch em cũng không có.” Đương nhiên là cô không tin, cười anh nói xạo.
Cô cũng tự hiểu, cho dù hiện tại ở bên cạnh anh, cô cũng biết thật ra là bản thân mình trèo cao tới anh. Lấy thân phận của anh, làm gì tìm không được chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, vây quanh anh không thiếu người có năng lực lại có nhan sắc, ai cũng tốt hơn so với cô, cho dù anh tránh né, cũng khó miễn cưỡng người khác chủ động yêu thích anh.
Lúc mới nghe thì hơi lo lắng kinh ngạc, nhưng suy nghĩ lại, cũng hiểu được chuyện xuất hiện tình địch là chuyện bình thường. Trên đường về nhà, lòng lại bình tĩnh lên rất nhiều, không có gì cần khẩn trương, bối rối, cũng chỉ là một cô gái thích anh mà thôi, không phải cô chưa từng trải qua chuyện này, binh đến tướng chặn, nước đến đất đấu, huống chi hiện tại Dư Thâm Tĩnh cũng chỉ có biểu hiện tốt với anh, cũng không thể nói lên điều gì rõ ràng, đương nhiên cô sẽ không xúc động ngay lập tức chất vấn. Đương nhiên, quan trọng hơn là, phản nên tin tưởng anh.
Bình thường khi liên hệ gặp mặt, đều do anh gọi cho cô hoặc trực tiếp tới đón cô, cho nên lúc tan tầm cô cũng không có ý thức chủ động liên hệ với anh, lúc Lí Xu hỏi cô: “Sao gần đây Lâm công tử nhà cậu không thường gọi điện thoại tới hỏi thăm nữa.”, Nhất Hạnh mới phát hiện cũng đã một tuần kể từ sau bữa cơm lần trước. Dạo trước là do anh có việc, cho nên ít gặp nhau, lần trước cùng ăn cơm, nghe anh nói chuyện của công đã có kết quả, theo lý thuyết, anh cũng có thời gian rãnh hơn, nghe Lí Xu nhắc vậy, cũng có chút buồn bực.
Quảng cáo của Dư Thâm Tĩnh đã vào phần hậu kì, từ lần gặp Lí Lê, biết được tâm tư của Dư Thâm Tĩnh, Nhất Hạnh liền tận lực tránh gặp gỡ cô ta. Đối với tâm tư của Dư Thâm Tĩnh, Nhất Hạnh vốn không để tâm, nay đã biết, nếu hai người gặp nhau sẽ khoảng khắc trong truyền thuyết “đối mặt tình địch, oán giận ngập tràn”, nên khi biết tỏ mọi việc, trong lúc tiếp xúc lẫn nhau khó tránh khỏi tâm lý không tốt, Nhất Hạnh thà rằng không nhìn thấy, cũng không muốn gặp mặt rồi lại khó xử.
Phần quảng cáo rất thành công, ngày kết thúc công việc, ngoài dự liệu, Dư Thâm Tĩnh mời khác, hẹn đạo diễn và tô nhân viên công tác cùng nhau liên hoan, lúc tan tầm trợ lý tới nhắn tin cho Nhất Hạnh, nói là Dư tiểu thư mời cơm. Không phải Nhất Hạnh không phải sợ hãi gì, chỉ không nghĩ tới Dư Thâm Tĩnh lại mời cả mình, nhưng cô nghĩ thật sự không cần, cuối cùng từ chối một cách nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau đi làm, thần sắc Lí Xu có vẻ nghi hoặc, nói là tối hôm qua lúc kết thúc cuộc tụ họp Dư Thâm Tĩnh lên một chiếc xe thể thao rời đi, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Nhất Hạnh. Rõ ràng là đang thử, cô mơ hồ hiểu được, nên mới ngẩng đầu lên chờ Lí Xu nói tiếp.
Lí Xu thấy rốt cục cô cũng ngẩng đầu lên, mới nói thêm, “Hình như là xe của Lâm công tử nhà cậu.”
Cô ngừng lại chút, nhìn chằm chằm vào Lí Xu, lâu sau mới nói: “À, Dư Thâm Tĩnh là bạn của Tử Diễn, có thể là vừa mới gặp.”
Lí Xu vỗ vỗ vai Nhất Hạnh, “Ai, mình cũng nghĩ vậy, Lâm công tử nhà cậu yêu cậu sâu đậm như thế, sao có thể lăng nhăng.”
Trên mặt cô cười cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, lúc tan tầm cõi lòng vô cùng bất an, ức chế không được sự mẫn cảm, muốn gọi điện hỏi anh, nhưng lại không biết mở miệng nói thế nào, cũng không thể hỏi quan hệ giữa anh và Dư Thâm Tĩnh là gì, nhưng hai người bên cạnh nhau điều tối thiểu cần có là cần phải tin tưởng, cô không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn chuyện, huống chi Dư Thâm Tĩnh cũng chỉ là ngồi trên xe của anh mà thôi.
Còn chưa đến nhà ga giao thông công cộng, di động lại vang lên, lấy ra thì thấy là anh, vội vàng nghe máy.
“Em ở đâu?”
“Cách nhà ga không xa.”
“À, em đi thẳng tới Thẩm Hoài, chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh còn một số việc, không thể tới đón em, lát nữa anh tới.”
Cô nhanh chóng nói “Được.”, cũng không nhiều lời ngắt máy đi Thẩm Hoài.
 
Chương 48
.
Thẩm Hoài là một phu khố có nhiều cửa hiệu lâu đời, kinh doanh các món cháo, hương vị xưa nay nổi tiếng đặc sắc. Mỗi ngày lưu lượng khách tới đây rất đông, trong quá luôn có những bộ bàn ghế bằng gỗ, trang trí cũng theo phong cách mang hương vị xưa cũ.
Gặp mặt, trong lòng Nhất Hạnh mới đột nhiên giật mình, mới một tuần không gặp, trên mặt anh nét mệt mỏi không hề giảm đi, ngược lại còn thêm tiều tuy, trong lòng mơ hồ nôn nóng, sao còn có thể tỏ ra phấn chấn được đây. Trong lòng cô nghi hoặc, không phải nói là chuyện công ty đã không có gì đang ngại sao, phải có thời gian nghỉ ngơi hơn chứ?
Lúc gọi cháo, cô mới hỏi, “Tử Diễn, gần đây anh vẫn bận lắm sao?”
Nghe vậy, anh cười cười, “Bình thường.” Nhìn lướt qua thực đơn, lại nhìn cô chăm chú, đến mức khiến cho cô không tự nhiên, theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn chính mình, không thấy gì không thích hợp cả, “Sao vậy?”
“Sao em lại nhẫn tâm thế chứ?”
“Hả… Em làm sao chứ?” Cô càng cảm thấy mơ hồ, sao lại nói cô nhẫn tâm cơ chứ?
“Để anh một mình lâu như vậy, em cũng không thèm gọi điện thoại hỏi han quan tâm anh…” Cũng không biết anh nhìn về phía nào, tựa như đang nhìn cô, lại giống như là không phải. Ngón tay anh day day thái dương, nhíu mày, đột nhiên thở dài, chỉ về phía vị trí ngực trái của cô: “Nơi đó có anh không vậy?”
Vẻ mặt nặng nề, giọng điệu rầu rĩ thê lương, sau đó chỉ lẳng lặng nhìn cô. Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng chấn động, biểu tình vừa nghi hoặc lại kinh ngạc, trong mắt ngập nước, nhất thời cô không biết trả lời như thế nào, im lặng trầm mặc, trái tim cứ nhảy mạnh lên từng nhịp.
“Sao vẫn ngốc như vậy, anh đùa thôi.” Người phục vụ mang cháo lên, bát cháo bốc lên mùi hương hải sản, làn khói trắng nhẹ nhàng trôi qua, cô vẫn ngồi yên, bộ dạng vẫn như người lạc trong sương mù.
Anh vươn tay huých nhẹ cô: “Mau ăn, nuôi em béo đâu có dễ.”
Điện thoại của anh vang lên liên tục, giống như là đang nghe hội báo, bởi vì hơn phân nửa thời gian anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng “Ừ.” Một tiếng, nhưng khi ngắt máy thần sắc lại càng trầm mặc. Anh chỉ ăn hơn phân nửa bát cháo, đã buông muỗng, cất điện thoại đi, anh không cầm lại muỗng, chỉ ngồi tựa vào ghế, nhìn cô từ tốn ăn cháo.
Cô sờ thành bát cháo của anh: “Đã nguội rồi, hay là kêu chén khác, được không?”
“Không cần, anh không ăn, em ăn luôn đi.”
Nhất Hạnh ngập ngừng, “Nhưng em ăn không nổi.” Cô đã ăn gần hai bát, mà anh lại không ăn gì, cố tình bắt cô anh hai bát, mà một bát cháo ở đây rất nhiều, hai bát đủ để ăn no cả ngày, anh lại còn nhìn chằm chằm cô ăn, khiến cô không cảm thấy tự nhiên.
Anh bất động, cũng không trả lời, giống như là thất thần, Nhất Hạnh buông muỗng.
“Sao lại không ăn?” Anh nhìn xuống bát cháo trước mặt cô hỏi.
Nhất Hạnh lắc đầu, lông mi nhăn lại: “Em không chịu nổi.”
Rốt cục anh mỉm cười, chỉ rất nhẹ, lộ ra ở bên khóe miệng, đứng dậy kéo cô đi: “Vậy thôi, anh đưa em về.”
Lúc ở trong xe, anh chỉ tập trung láo, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng lúc trước, cô bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, hành vi và cử chỉ của anh không bình thường, khiến cô suy đoán, cũng chỉ có hai khả năng, một là công ty vẫn có chuyện, hai là bệnh bao tử lại tái phát. Đột nhiên nhớ tới lúc cả hai ăn cháo, chẳng lẽ thật sự là không thoải mái, giống như lần trước bà nội anh nói, anh sẽ không đem chuyện không vui của mình nói cho người khác biết, cho nên dù không thoải mái anh cũng không hề nói.
Vụng trộm đánh giá anh vài lần, tầm mắt bị anh bắt được, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đau bụng à?” Xê dịch cơ thể lại gần anh, nhìn chằm chú sườn mặt, nhất định phải tìm chút dấu vết trên mặt anh.
“Không có, anh khỏe, người có vấn đề là em đó, sau này không được ăn bậy bạ, có biết không?” Sao lại đổi lại thành anh dạy dỗ côm giọng điệu còn nghiêm túc vậy.
“Em đã khỏi lâu rồi.” thay đổi tư thế ngồi, vừa rồi ăn khá nhiều cháo, bụng hơi tức, ngồi cũng không thoải mái, may là không cố ăn hết cháo, nếu không đêm nay cô khó mà ngủ ngon.
“Lần trước em đi bệnh viện, gọi điện thoại cho anh họ của anh à?”
Cô cảm thấy kỳ lạ, sao bỗng nhiên anh lại hỏi cô vấn đề không đầu không đuôi này: “Không có.” Trên thực tế, cô cũng không biết hôm đó làm sao Hứa Diệc Dương lại có thế xuất hiện, cũng không hỏi Lí Xu, chỉ cho là trùng hợp mà gặp.
Không chú ý tới ánh mắt anh hiện lên một tia giằng co trong khoảnh khắc rồi biến mất.
Xe dừng lại dưới lầu, anh cũng đi xuống xe, “Anh đưa em đi.”
Rốt cục hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh, sao lại kì lạ như vậy, cô vừa định hỏi, đã bị anh ôm đi về phía hàng hiên, cánh tay như có như không vòng qua hông cô.
Chờ lúc tới hàng hiên, lại không đi, nơi này ánh đèn mờ nhạt, khung cảnh thanh vắng.  Cô quay đầu lại, phát hiện anh đang nhìn cô, vẻ mặt khó tả, giống như cả hai người đang cách nhau cả ngàn tầng sa, phải cố gắng lắm mới phân biệt được hơi thở rốt cục là của ai đang phả ra.
Cô hơi hốt hoảng, định nói gì, anh đã mở miệng trước: “Ngày kia anh đi công tác, đã lâu bà nội không gặp em, nếu em rảnh thì thay anh đến với bà.”
“Ừm, giải quyết chuyện công ty anh à?”
“Không có gì trở ngại, được rồi, em đi lên lầu đi, anh đi đây.” Thấy cô vẫn đứng lại, liền thúc dục, “Nhanh lên lầu đi.” Dứt lời vẫn đứng nhìn cô đi lên mới xoay  người rời đi.
Lúc trở về, anh tăng tốc xe, cửa thủy tinh mở hơn phân nửa, gió xuân xe lạnh, không khí lạnh lẽo ban đêm ùa vào, mang theo cái lạnh ẩm ướt không thể phớt lờ.
Đã nhiều ngày mọi chuyện có vẻ phức tạp, ngay cả tâm tình của anh cũng trở nên nôn nóng. Liên tục vài tuần lễ, phải tìm người hỗ trợ, kết thức được việc tiếp cận, việc nhỏ không đáng lại liên tiếp phát sinh, tuy đã có phương án đề phòng nhưng vẫn mất tác dụng, chỉ còn dựa vào tính kế hiện tại, lấy tốc độ ngắn nhất thiết kế phương án mới hoàn toàn. Chuyện để lộ thông tin bên trong chưa rõ thật giả, cho tới bây giờ vẫn chưa điều tra được, phương án mới không thể biên soạn ở công ty. Mà chỉ một mình anh, chỉ sợ là thời gian quá ít.
Phía trước đèn đỏ, anh giảm tốc dộ, chậm rãi dừng lại, áp phích quảng cáo trên tòa cao ốc trước mặt lột vào tầm mắt, anh liếc nhìn, là quảng cáo nhẫn kim cương, hoa tường vi màu hồng nhạt làm bối cảnh, đóa hoa nhiều tầng lớp ôm lấy nụ hoa, nơi trung tâm ấy cất chứa chiếc nhẫn, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc trong áp phích sáng lên bên chiếc nhẫn, ánh sáng tràn ngập.
Mấy ngày trước đây, cũng tại nơi này, cũng vào khoảng thời gian này, nhưng trên xe không có cô.
Dư Thâm Tĩnh đã hỏi anh: “Mới vừa rồi quên hỏi thăm Tống tiểu thư, lần trước tôi gặp cô ấy ở bệnh viên, bở vì vội vàng nên không vào thăm được, không biết Tống tiểu thư đã khỏe lại chưa?”
“Không có việc gì, cô ấy ăn uống không chú ý, nay đã tốt rồi.”
“À, hóa ra là như vậy, hôm đó tôi thấy Tống tiểu thư cứ luôn dựa vào lòng tổng giám đốc Hứa, sắc mặt tái nhợt, có vẻ rất nghiêm trọng, tổng giám đốc Hứa ôm cô ấy đi thẳng vào phòng bệnh. Bình thường tôi không thường gặp Tống tiểu thư ở công ty, cũng không có cơ hội hỏi, buổi tốt nay lại không hiểu sao lại quên mất…”
Anh thoáng chốc trầm mặc cả nửa ngày, hôm ấy anh mượn điện thoại của cô gọi cho thư ký Trương, nhật ký cuộc gọi có hiện lên tên của Hứa Diệc Dương, anh còn nhớ rất rõ. Lúc ấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao cô cũng làm ở Ích Dương, có liên quan cũng là chuyện bình thường, nghe lời Dư Thâm Tĩnh nói xong, mới hiểu mọi chuyện không như mình đã tưởng.
Đã trải qua mấy ngày quá mệt nhọc, lúc đó anh có chút nóng giận, lần cô bị ngộ độc thức ăn, anh vội vàng tới bệnh viện, mới biết mình là người cuối cùng biết chuyện.
Khóe môi nhếch thành nụ cười giễu, thế này là sao, cho dù thân mật với anh, cho dù đã đính hôn, lúc bị thương hay nguy hiểm người đầu tiên cô nghĩ tới cũng không phải là anh.
Sau đó lại phóng xe trở về nhà trọ, suy nghĩ rối rắm cũng giảm, trong lòng bình ổn lạ, bởi vì rất để ý mọi chuyện, nên không sợ một chuyện nhỏ đó có thể khiến cho tâm tư bản thân bị đảo lộn.
Dạo gần đây quá nhiều việc, việc đó cũng phai nhạt theo thời gian, nhớ ra cả hai người cũng đã không gặp nhau gần tám ngày, vì thế gọi điện hẹn cô tới Thẩm Hoài ăn cơm.
Lúc ăn cháo anh chỉ nói đùa lung tung mấy câu, nhưng biểu tình của cô lại như bị chạm vào chỗ đau, chờ đợi mãi, cô vẫn chỉ im lặng. Cho nên lúc ở trên xe anh nhịn không được mà hỏi, nhưng lại không nghĩ tới cô lại nói không có.
Mấy ngày qua áp lực quá lớn, một câu nói “Không có” của cô khiến anh cảm thấy họa vô đơn chí. Đi trên con đường yên tĩnh vào nhà họ Lâm, bóng đêm phía trước mờ mịt, đèn đường không thể chiếu phủ mọi thứ, bên trong xe lại lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng anh lại lấy tay chà chà lên tóc, câu nói “Không có” cứ quanh quẩn mãi trong đầu mãi không tiêu tan.
Ngày Nhất Hạnh tới nhà họ Lâm là ngày thứ ba Lâm Tử Diễn đi công tác.
Thời tiết tháng 3 rất tốt, trong vườn hoa nhà họ Lâm đã có vài bông hoa mai khai nhụy, cành cây khẳng khiu, tuy ít lá, nhưng cũng không có cảm giác đơn điệu, từng chùm hoa một điểm vào khung cảnh sắc trắng, vàng, hồng nhạt, quả thật là cảnh xuân vô hạn.
Trên ban công lầu hai biệt thự có mấy chiếc ghế nằm, ánh mặt trời mềm nhẹ, gió xuân ấm áp, Nhất Hạnh chào hỏi dì Ngô rồi đi lên lầu, bước trên cầu thang đã nghe thấy có tiếng cười.
Bà nội Tử Diễn đang ngồi trên ghế nằm, thấy Nhất Hạnh thì cười hiền lành: “Nhất Hạnh, con tới rồi, lại đây ngồi với bà một lát, lâu rồi con không đến, bà ở đây có một mình không có ai nói chuyện phiếm, thật sự là buồn chán.”
Đi vào mới phát hiện một người đang ngồi bên một cái ghế khác, bóng dáng quen thuộc, lại nghe bà nội nói với người đó: “Bình thường cũng không đến thăm bà, sao hôm nay lại đều đến thế này.”
Hứa Diệc Dương ngẩng đầu nhìn về phía Nhất Hạnh, ánh mắt hai người giao nhau, biểu tình cứng ngắc, không ngờ lại gặp nhau ở nhà họ Lâm.
“Nhất Hạnh, đây là cháu nội bà, anh họ của Tử Diễn, hai đứa từng gặp nhau rồi, lại đây ngồi đi.”
Chỉ còn đúng một chiếc ghế đối diện chỗ anh, Nhất Hạnh hơi chần chứ, theo thường tình thì phải chào hỏi, nhưng cũng không phải là đang ở công ty, không thể kêu Hứa tổng, đành nhìn Hứa Diệc Dương gọi: “Chào anh.” Sau đó tới trước mặt anh ngồi.
Người già thường hai cô đơn, khó có được hai người trẻ tuổi bầu bạn như hôm nay, bà Lâm rất vui vẻ, nói nhiều chuyện đứt quãng, ngẫu nhiên Nhất Hạnh cũng nói thêm vài câu, chỉ có Hứa Diệc Dương từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, chỉ nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng tầm mắt anh rời đi, rơi xuống phía những chùm hoa mai đang nở rộ.
Mãi nói đến quên cả chuyện phải uống thuốc. Bà Lâm muốn đứng lên, Hứa Diệc Dương đã sớm đứng dậy trước: “Bà ngoại, để con bưng lên cho, hai người cứ tán gẫu tiếp.”
Lúc đứng dậy, tầm mắt xẹt qua bàn tay trái đặt trên đùi Nhất Hạnh, ánh mắt âm trầm. Chờ lúc Hứa Diệc Dương bưng thuốc Đông y lên, Nhất Hạnh mới giật mình phát hiện vừa rồi tầm mắt anh dừng lại ở nơi nào, là cái nhẫn trên tay trái cô, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng tay trái lại không tự giác mà rụt lại.
Ăn cơm trưa, lại ngồi trong phòng khách một lát, bà Lâm mới đồng ý cho Nhất Hạnh về, nhân lúc Hứa Diệc Dương cũng có việc phải rời đi, bà Lâm liền dặn dò: “Nhất Hạnh, để cho Diệc Dương đưa con về đi.” Cô không từ chối, gật đầu, chào tạm biệt rồi đi ra cửa với Hứa Diệc Dương, lên xe một lúc lâu cũng không nói gì.
Nặng nề một lát mới nhớ tới ngày trước gặp Diệp Hàm ở bệnh viện, liền hỏi một câu: “Dạo trước em có gặp Diệp Hàm ở bệnh viện, cô ấy không khỏe sao?”
Hứa Diệc Dương có vẻ đang kiềm hãm, nửa ngày mới lên tiếng: “Cô ấy đi Mĩ, đã lâu anh không gặp cô ấy.”
Mãi cho đến lúc xuống xe, anh mới lên tiếng lần nữa, ánh mắt sâu như biển: “Em khỏe lại chưa?”
“Vâng, đã khỏe lại rồi.” Tóc mái trên trán khẽ bay loạn, cô thuận tay vén lại, cười nhẹ: “Lần trước cám ơn anh.”
“Không có gì.”

“Vậy, em lên đây, tạm biệt.”
“Ừ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui