Anime Dị Giới Lữ Hành Gia


Lâu đài của gia tộc Cameron,

Yến hội hôm nay được tổ chức ngoài trời, dù là đã chập tối, nhưng xung quanh lại treo lấy vô số chụp đèn ma pháp làm cho cả khu vườn rộng lớn phải sáng lên rực rỡ.


Xa hoa và lãng phí là những gì Alan có thể cảm thụ rõ rệt.
Chi phí để tổ chức một bữa tiệc như thế này cũng đủ để bao no cho toàn thể dân nghèo tại thành Berytus trong vòng một năm.


Mùi thức ăn và rượu lan tỏa trong không khí, tiếng nhạc du dương làm cho tâm hồn không tự chủ được nổi lên vài phần hưng phấn.


“Biểu diễn so với ta kém xa.
” Alan trong lòng nói thầm.
Kỹ năng âm nhạc thêm cảm quan siêu phàm, đủ để cho hắn vứt xa nhạc công bình thường mấy con phố.


Tiện tay cầm một ly rượu từ một người hầu, Alan chậm rãi vừa đi dạo vừa quan sát.


Các tiểu thư trẻ tuổi tụ tập trò chuyện, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ.
Những vị quý phụ quyến rũ hấp dẫn một nhóm đàn ông vây quanh, thi nhau lấy lòng.
Còn có từng cặp đôi nam nữ nắm tay khiêu vũ dưới ánh đèn lập lòe đủ loại màu sắc.


Tại một nơi toàn tuấn nam mỹ nữ như bữa dạ tiệc này, dung mạo Alan tuy xuất chúng nhưng cũng không có bao nhiêu nổi bật.


“A, xin thứ lỗi...


Alan hơi quay đầu, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đụng phải là một thiếu nữ với trang phục hầu gái, đáng chú ý là nàng có mái tóc màu đen hiếm thấy tương tự với hắn, trên tay còn đang cầm một khay điểm tâm.


Trang phục nữ bộc ở thế giới này hoàn toàn khác với thời hiện đại, không có váy ngắn đi cùng vớ hay ti miệt cái gì, tính ra vẫn khá bảo thủ, trên đầu còn đội một chiếc mũ chụp lấy tóc.
Nhưng dù vậy, thiếu nữ dung mạo và dáng người vẫn được hiển lộ không bỏ sót.


“Tiểu thư mỹ lệ, ta có thể hay không vinh hạnh biết được tên của ngươi?” Alan hơi khom người, đồng thời nở một nụ cười tự cho là mê người.


Nhưng tiếc là chiêu trò này bây giờ lại không có gì trứng dùng, ít nhất đối với trước mắt thiếu nữ là như thế.



“Thật là xui xẻo, sao lại đụng phải một tên thiếu gia ăn chơi.
” Maya oán thầm, trên tráng gân xanh hơi hiện lên.
Nàng đã có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn ráng nặn ra một cái mỉm cười lịch sự.


“Vị đại nhân này, có thể nhường đường một chút sao...
ta đang rất bận.


“Ách...” Khuôn mặt cứng lại, nam tước trẻ tuổi trong lòng lại là một trận lúng túng, thân thể không tự chủ được mà nép sang một bên.


“Cảm tạ!” Thiếu nữ lập tức nhanh chóng rời khỏi, liếc cũng không liếc hắn một cái.


Đưa mắt nhìn hầu gái tóc đen đi xa, Alan đột nhiên cảm thấy tim của mình có chút đau.


“Bây giờ nữ bộc đều làm giá như vậy...


Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm, lần đầu tiên tán gái thất bại khiến cho tên lãng tử này cảm thấy thật buồn rầu.


“Nét mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà ta mong đợi đây, một cuộc hẹn hò bí mật sau bữa tiệc đây...
hoàn toàn không có.


“Không hổ là bá tước gia tộc, dung mạo như vậy đi làm hầu gái để sai vặt.
Thật sự m* nó quá lãng phí! Gặp ta, đảm bảo cho nàng hàng ngày bận rộn đến xuống giường đều không làm được.
” Alan hơi nghiến răng, tiếp đó lại nghiêm túc suy xét:

“Nếu không xin bá tước Cameron nhường lại vị hầu gái kia cho ta, yêu cầu nho nhỏ này...
đổi lấy nhập đội không quá đáng đi?”

Hắn trước giờ đúng là chưa có lấy một cái hầu gái thiếp thân, làm quý tộc đúng là có hơi mất mặt a.
Từ nhỏ quần áo đều phải tự mặc lấy, chứ đừng nói tới việc có người tới một đợt phục vụ hương diễm, tỷ như...
tắm rửa?

Ngươi nói Chris, chỉ tiểu loli vụng về thích nữ giả nam trang kia? Bán manh hay làm chút chuyện lặt vặt còn được, bảo nàng chuyển chức làm hầu gái chăm sóc cho bản thân...
lạy trời, đến muối và đường lúc nhờ lấy hộ trong bữa ăn mà còn nhầm lẫn, giữ lại bên người đơn độc là muốn tìm ngược sao.



“Còn Roseline...
Ngạch, ta làm sao lại quên mất nàng, thêm nữa sắp tới Veronica hình như sẽ còn dẫn theo một đống thiếu nữ xinh đẹp về tới lãnh địa?”

Nghĩ một chút đến nào đó tình cảnh ‘sài đao’ trong tương lai, Alan chợt cảm thấy trên người vài bộ phận mát lạnh một trận, cái gì ảo tưởng linh tinh lập tức tan biến.


“Nam tước Lawrence, ngươi đã đến.
” Vài tiếng bước chân dần dần tới gần.


Tiếp cận Alan trước hết là một nữ nhân trẻ trung nhưng thành thục, là trưởng nữ của bá tước Cameron, Bianca.


Mái tóc dài không được buộc lên như mọi khi, mà đã thả xuống xõa vai, đôi môi được tô son đỏ mọng, bộ váy đầm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn làm người khó mà dời đi ánh mắt.
Hôm nay tạo hình của nàng quả thật khiến cho nhịp tim Alan cũng thoáng nhảy lên vài cái.


Và Bianca cũng không phải là đi một mình.


“Đây là em họ của ta, Claire.
” Bianca liếc mắt nhìn sang bên cạnh mình thiếu nữ.


“Hân hạnh được gặp ngươi, nam tước đại nhân.
” Thiếu nữ khẽ nhấc váy hành lễ, trên khuôn mặt hiển lộ một đám rặng mây đỏ.


“Tiểu thư xinh đẹp, vinh hạnh là của ta mới đúng.
” Đối với nữ hài tử, Alan luôn rất biết cách cư xử.


So với Bianca, Claire có vẻ khá non nớt, tuy dáng ngoài cũng không thể bắt bẻ, thanh thuần đáng yêu, nhưng tiếc là vẫn so với vị hầu gái lúc nãy còn kém một bậc.
Thật sự là không làm Alan dậy nổi quá nhiều hứng thú.
Cũng dễ hiểu, dư vị từ những trận vui vẻ liên tiếp gần đây khiến cho nam tước đại nhân khẩu vị lên cao nữa rồi.


“Tuy nhiên, trong bữa tiệc có mỹ nữ bồi bạn cũng là làm cho người vui vẻ, đỡ hơn so với vài tên độc thân cẩu a.
” Nhận thấy được ánh mắt quen thuộc của vài tên bạn cũ cách đó không xa, Alan cảm khái.



“Này Brayden...
sao ta có cảm giác, Alan đã cách chúng ta rất xa...
rất xa.
” Nhìn lại có vài thiếu nữ khác cũng bắt đầu tụ tập lại bên cạnh nam tước trẻ tuổi, Will nhỏ giọng lầm bầm.


“Ngô, kệ hắn, nữ nhân nào có như đồ ăn hấp dẫn.
” Brayden hơi chua chát nói, tay thì không ngừng tắc hết miếng thịt này tới miếng thịt khác vào miệng, dường như căm phẫn khiến cho hắn càng có động lực muốn ăn.


Không khí của bữa tiệc dần dần làm cho lòng người ấm lên.
Trò chuyện cùng Claire và nhiều vị thiếu nữ quý tộc khiến cho tâm trạng từ trong bị đả kích của Alan khôi phục được phần nào.
Hắn biết chỉ cần mình hơi tỏ ý một chút là tối nay chắc chắn sẽ có một ban đêm vui sướng.


“Xem ra ta vẫn còn rất có mị lực sao.
Lúc nãy vị hầu gái kia chẳng lẽ đã có người trong lòng? Ta đây dự định có hay không tính là NTR?” Alan có chút hoài nghi, nhưng trong lòng lại bắt đầu xuất hiện một trận nho nhỏ kích động đã lâu chưa từng có.


Vài tiếng xôn xao đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tiếng nhạc cũng ăn ý mà ngừng lại.


Bá tước Cameron đã bước tới khán đài tại trung tâm, tay cầm một cốc rượu hơi giơ lên.


“Chư vị, để chúng ta nâng cốc a, vì sự thịnh vượng của Halmiton.
Tương lai, chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp!” Tựa như cỗ vũ cho mọi người cũng như chính mình, bá tước Cameron cao giọng lên tiếng.


“Vì Halmiton!!!”

“Cạn ly!!!”

Nhìn cảnh khách khứa nâng cốc chúc mừng, vị bá tước này lại trong lòng khẽ thở dài.


“Hy vọng viện quân...
mau sớm tới.


Nói thật, về cuộc chiến sắp tới.
Tuy đã làm mọi chuẩn bị trong khả năng, nhưng bá tước Cameron cũng không thể nào bớt lo lắng, gia tộc Musgrave vết xe đổ còn ngay tại phía trước.


“Bá tước đại nhân! Cẩn thận!!!” Một vị kỵ sĩ đang đứng canh gác bỗng nhiên gào thét.


Bữa tiệc đang nhộn nhịp vui vẻ bắt đầu lâm vào hỗn loạn.


“Chuyện gì xảy ra??”


“Có thích khách!”

Không cần có người nhắc nhở, bá tước Cameron cũng đã cảm giác được một cỗ ma lực khá kinh người đột nhiên xuất hiện, cách mình còn là vô cùng gần.


“Aaaa!” Vài tiếng kêu thảm vang lên.


Chỉ trong giây lát, hai tên Ma Pháp Kỵ Sĩ thủ hộ dưới khán đài đã bị hạ gục.


“Thú nhân?”

Nhanh chóng quan sát sắp tới gần mình nam tử.
Mặc trên người một bộ người làm, bề ngoài khá giống nhân loại, nhưng nhìn kỹ thì thấy râu ria hơi rậm rạp, nhất là đôi tai có chút dị dạng, đây là đặc trưng của...
hầu tộc!

Ánh mắt Bá tước Cameron hiện lên vài tia tàn khốc.


“Không biết tự lượng sức!”

Thậm chí không cần niệm chú ngữ, một quả cầu ma lực khổng lồ chưa tới một giây đã cấp tốc được hình thành, gào thét lao về phía tên thú nhân đang xông tới, khiến hắn né tránh cũng không thể làm được.


Một tiếng nổ vang lên.


Bất đắc dĩ đón đỡn lấy công kích, Iker bị hất lùi lại cả chục mét, trên quần áo đã nhiều chỗ bị tàn phá, da thịt hai cánh tay cũng bị tróc ra, máu tươi thấm đẫm quần áo.


“Đến cả tới gần cũng không làm được...
” Tên thú nhân này cười khổ, sức mạnh của bá tước Cameron đúng là không phải một mình hắn có thể lay chuyển.


Hơn nữa, Iker biết rõ kết tiếp nghênh đón mình sẽ là một tình cảnh thế nào.


Sự thật là đã có người so với bá tước phản ứng còn sớm hơn nhiều.
Một kỵ sĩ mặc khôi giáp sáng bóng từ phía ngoài cấp tốc lao vào, xung kích khi di chuyển tốc độ cao khiến mọi thứ tới gần bị nát vụn.


“Chết!” Tay không chút lưu tình vung xuống, ma lực tụ tập làm lưỡi kiếm đỏ ngòm như máu, cặp mắt Logan lúc này tràn đầy sát khí.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận