Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời

Khi Annabelle mặc áo để đi dự đám cưới cô bạn thân, nàng bị kích động không thua gì Hortie. Mẹ nàng đã gọi người thợ may đến để may áo cho nàng. Chị ta may cho nàng chiếc áo dài bằng vải đen bóng như lụa thật đẹp trong một thời gian kỷ lục. Thân trên và đường lai được viền nhung đen. Khoác ra ngoài là chiếc áo vét cũng bằng nhung đen và chiếc mũ được trang điểm bằng lông chồn, nhờ thế mà trông mặt nàng sáng lên, màu đen dịu bớt. Trông Annabelle như nàng công chúa nước Nga. Mẹ nàng còn phá luật không mang đồ nữ trang trong thời gian có tang, bà cho nàng mượn đôi hoa tai bằng kim cương để đeo. Khi Josiah đến đón nàng, trông nàng tuyệt đẹp. Anh cũng vậy, mặc áo vét đuôi tôm và thắt cà vạt trắng, đội mũ nồi lịch sự đã đặt làm ở Paris. Họ là một cặp xinh đẹp, nhìn họ, mắt Consuelo ướt lệ. Bà ước sao Arthur thấy được cảnh này. Nhưng nếu ông còn sống, có lẽ không có chuyện này xảy ra. Vì ông mất nên Josiah mới đến thăm và họ mới thân nhau. Cho nên số phận họ đã thay đổi một cách kỳ diệu.

Consuelo buộc hai người phải đi xe của bà và để Thomas lái xe. Cho nên họ đã đi dự đám cưới trong chiếc Hispano Suiza sang trọng, chiếc xe quí của bố nàng để lại và chỉ đem ra dùng vào những trường hợp trọng đại. Theo Consuelo, thì đây cũng là chuyện quan trọng. Lần đầu tiên người ta sẽ thấy con rể tương lai của bà cùng đi với con gái duy nhất của bà. Còn việc gì quan trọng hơn việc hôn nhân của họ?

Bà đứng nhìn họ ra đi với ánh mắt thân thương, rồi lên phòng ngủ, chìm đắm trong suy tư. Bà nhớ lần đầu bà đi chơi với Arthur, sau khi ông đã xin phép bố bà. Hôm đó họ đi dự dạ vũ ra mắt xã hội của một người bạn. Khi ấy bà chỉ trẻ hơn con gái bà bây giờ một tuổi.

Xe đưa họ đến nhà thờ St.Thomas Episcopal nằm trên Đại lộ 5. Người tài xế để cho Josiah ra trước, rồi ông quay lại, đưa tay dìu Annabelle ra khỏi xe. Nàng vuốt mái tóc vàng ra sau dưới chiếc mũ nhung và lông chồn với chiếc mạng che mặt nhỏ. Trông nàng hợp thời trang như bất cứ người phụ nữ cao sang nào ở Paris và trông già hơn tuổi vì chiếc áo dài màu đen sang trọng. Chưa bao giờ Josiah cảm thấy tự hào như bây giờ.

- Em biết không, khi em mặc áo quần hẳn hoi, trông em rất đẹp, không còn là cô gái thích chùi nền nhà trong bệnh viện và thích mổ xẻ tử thi nữa, - anh nói nhỏ và nàng cười. Khi cười, trông nàng càng đẹp hơn, đôi hoa tai kim cương của mẹ sáng long lanh sau chiếc mạng mỏng manh. Trông nàng thật xinh đẹp, đa cảm, lãng mạn, khiến Josiah ngây ngất trước người mình hy vọng sẽ được cưới làm vợ. Anh không thấy nàng đẹp rực rỡ như thế này trước đây, vì nàng ít chăm sóc đến dung nhan của mình và trong thời gian để tang, nàng không mặc áo quần đẹp, không trang điểm. Ông có đến dự buổi dạ vũ ra mắt xã hội thượng lưu của nàng vào năm ngoái, nhưng ông không thấy nàng đẹp như bây giờ. Từ khi ấy, nàng đã thành phụ nữ hoàn toàn.

Người dẫn đường mặc áo đuôi tôm, thắt cà vạt trắng đưa họ đến hàng ghế gần phía trên bàn thờ, chỗ dành cho cô dâu. Người ta đang đợi họ, Josiah thấy mọi người nhìn họ với ánh mắt thán phục. Họ là một cặp rất đẹp đôi. Annabelle không để ý đến chuyện đó, nàng hoa mắt trước những đám phong lan trắng nhiều như rừng mà mẹ của Hortie đã đặt mua hoa này. Annabelle đã thấy chiếc áo dài cô dâu rồi, nàng nghĩ Hortie sẽ trông rất rực rỡ trong chiếc áo này. Cô ta có thân hình rất tuyệt. Chiếc áo bằng xa tanh trắng, viền đăng ten trắng và phía sau có đuôi áo dài lê thê. Mười sáu cô phụ dâu mặc áo lễ bằng xa tanh màu xám nhạt cầm hoa lan nhỏ. Đây là đám cưới rất hợp thời trang. Hortie sẽ ôm bó hoa lan chuông thật lớn.

Họ ngồi vào chỗ, Annabelle đưa mắt nhìn quanh. Nàng biết những người ở hàng ghế trước và sau, còn Josiah cũng biết hầu hết mọi người. Mọi người cười ra dấu chào mừng. Họ có vẻ thích thú khi thấy Josiah đi với nàng và khi ấy anh mới thấy mẹ nàng đã để cho nàng tô son môi. Anh nghĩ trong nhà thờ không ai đẹp bằng Annabelle, kể cả cô dâu khi cô ta đi vào giữa lối đi của nhà thờ, theo tiếng đồng ca mừng cô dâu của Wagner trong bản trường ca Lohengrin.

Mọi con mắt đều đổ dồn vào Hortie, bố cô có vẻ rất tự hào. Khi ấy Annabelle mới nhận ra rằng, đến ngày đám cưới của nàng sẽ không có ai đi với nàng giữa lối đi của nhà thờ, không có bố mà cũng không có anh trai. Nghĩ đến chuyện đó, mắt nàng rướm lệ. Thấy thế, Josiah nhẹ vỗ lên cánh tay nàng. Anh biết nàng đang nghĩ gì. Anh thấu hiểu tâm trạng của nàng, biết rõ cảm nghĩ trong đầu nàng. Mặc dù không sống lâu với nàng, nhưng anh yêu nàng tha thiết. Josiah thích thú được ngồi bên cạnh nàng trong nhà thờ như thế này. Buổi lễ trôi qua suôn sẻ và khi chú rể cùng cô dâu đi ra khỏi nhà thờ, trong tiếng nhạc của Mendelssohn, mọi người hồ hởi vui sướng. Tất cả mười sáu cô phụ dâu và mười sáu chú phụ rể nghiêm trang đi theo phía sau, kể cả chú bé năm tuổi mang chiếc nhẫn và cô bé ba tuổi mang hoa, cô bé mặc áo dài phin trắng, bé quên rắc cánh hoa hồng trên lối đi trong nhà thờ mà ôm chặt hoa trên tay.

Annabelle và Josiah đi theo họ ra tiền sảnh nhà thờ. Họ chào bạn bè trong đám đông ở đây. Họ đi qua đoàn tiếp khách để đến chúc mừng cô dâu chú rể, chào bố mẹ hai bên, rồi cuối cùng, sau một giờ nghi lễ, mọi người rời khỏi nhà thờ đến dự tiệc tiếp tân. Annabelle ước chi được cùng đi với mọi người, nàng biết buổi tiệc sẽ diễn ra suốt đêm, rất tuyệt, nhưng nàng không làm sao đến dự được. Josiah cùng nàng lên xe về nhà, Annabelle cám ơn anh đã đi cùng nàng đến dự lễ.

- Tôi đã có một buổi lễ kỳ diệu, - nàng nói với vẻ hân hoan. Thật vui khi gặp lại bạn bè, ngay cả được gặp bạn bè của Josiah, dĩ nhiên bạn của anh đều lớn tuổi hơn nàng nhiều, nhưng họ rất dễ thương.


- Tôi cũng vậy, - anh thành thật đáp. Josiah rất tự hào khi đi với nàng. Nàng là một thiếu nữ rất xinh đẹp.

- Ông nên đi gấp kẻo trễ giờ dự tiệc tiếp tân, - nàng nói, vừa lấy mũ xuống và hôn lên má ông. Trông nàng đẹp hơn khi không có mạng che mặt và đôi hoa tai long lanh càng tăng thêm sắc đẹp cho nàng.

- Tôi không vội, vì không đi dự tiệc. - Anh nói một cách thoải mái và cười nhìn nàng.

- Không đi à? - Nàng ngạc nhiên hỏi. - Tại sao? Đây là đám cưới lớn trong năm. - Bố mẹ Hortie đều đến dự, nàng không muốn Josiah vắng trong buổi tiệc. Nàng không biết tại sao anh từ chối.

- Tôi đã dự nhiều đám cưới lớn trong năm. - Anh cười rồi nói thêm: - Có nhiều người khác đến dự rồi. Tại sao cô không đi được mà tôi đi? Tôi thấy thế quá bất công. Đi dự lễ nhà thờ là tốt rồi. Chúng ta đã gặp nhiều người. Tôi có thể đi dự tiệc bất cứ lúc nào. Tại sao chúng ta không xuống bếp làm cái gì để ăn? Tôi làm bánh xăng uých rất ngon và chiên chả trứng khéo lắm. - Cả hai không ai ăn tối. Người làm đều về nhà nghỉ, còn mẹ nàng lên phòng trên lầu, có lẽ đã ngủ.

- Ông nói thật không? Thật ông không đi dự tiệc tiếp tân? - Nàng cảm thấy xấu hổ vì đã giữ Josiah ở lại.

- Tôi đã từ chối mà bây giờ đến dự thì chắc quá kỳ.

- Anh lại cười. - Không những tôi không có chỗ ngồi mà mọi người còn cho tôi là điên. Cho nên ta xuống bếp xem trong tủ lạnh còn gì không, tôi sẽ trổ tài nấu bếp cho cô xem.

- Mặc áo quần thế mà làm bếp à? - Anh mặc áo vét đuôi tôm, thắt cà vạt trắng, khuy nút măng xét bằng xà cừ và kim cương rất đẹp.


- Tôi sẽ cởi áo vét ra, nếu cô không ngại. - Josiah có vẻ ngoài rất đẹp, rất xứng đôi với nàng.

- Tôi không ngại đâu. Tôi cũng cởi áo vét ra, - nàng đáp, cởi chiếc áo khoác bằng nhung viền lông chồn cùng màu với áo dài, để lộ đôi vai trần màu trắng kem và bộ ngực đầy đặn. Josiah lén nhìn nàng.

- Cái áo dài tuyệt đẹp! - anh nhìn nàng, cười với vẻ khâm phục.

- Tôi sung sướng vì ông thích cái áo, - nàng e thẹn đáp. Bỗng nàng cảm thấy buổi tối thật hạnh phúc. Cơ hội khởi đầu xảy ra tốt đẹp như lòng nàng mong đợi. Nàng rất vui khi đi dự lễ cưới cùng với Josiah.

Annabelle dẫn Josiah xuống bếp và bật đèn lên. Mọi thứ ở đây ngăn nắp gọn gàng. Họ mở tủ lạnh ra xem và thấy có trứng, bơ, rau quả, đồ nấu chín, nửa con gà tây và một ít thịt dăm bông. Nàng lấy hầu hết ra để trên bàn rồi tìm rau diếp và một ít rau quả còn tươi trong phòng cất thức ăn.

Trong khi Josiah cởi áo vét đuôi tôm và nấu ăn, thì nàng dọn bàn, sắp bát đĩa ra, người còn mặc áo dài dạ hội. Anh thái dăm bông và thịt gà tây, trộn rau, chiên trứng với bơ trên lò. Bữa ăn rất ngon, họ ngồi vào bàn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, đề cập đến những người họ đã gặp. Ông kể cho nàng nghe một vài câu chuyện đồn đãi về một vài người mà nàng đã gặp và nàng kể cho ông nghe về một vài người bạn của nàng. Câu chuyện giữa họ rất sinh động và sau khi đã ăn xong, họ còn ngồi nói chuyện một hồi lâu nữa. Nàng không có chìa khóa mở hầm rượu, nhưng Josiah nói rất sung sướng được uống ly sữa với nàng. Từ lâu, bây giờ Annabelle mới có một buổi tối tuyệt vời như thế này.

Họ nói đến những ngày lễ. Anh nói sẽ đi Boston để mừng lễ Tạ ơn với gia đình, nhưng sẽ ở New York vào lễ Giáng sinh. Nàng nhắc mình nhớ sẽ hỏi mẹ có mời anh ăn tối mừng lễ Giáng sinh không. Lễ Giáng sinh năm nay sẽ rất buồn cho họ. Thật không tin nổi rằng sau buổi dạ vũ ra mắt xã hội thượng lưu của nàng, cuộc đời nàng lại gặp chuyện đắng cay như thế này. Nàng nói với Josiah như thế.

- Cuộc đời khó nói, - anh đáp. - Hãy vui với cuộc sống trước mắt. Nhiều khi những chuyện oái oăm lại mang đến cho ta nhiều hạnh phúc bất ngờ sau đó.


Nàng gật đầu, nhìn anh với vẻ buồn bã.

- Tôi nghĩ chúng tôi đã sống hạnh phúc biết bao. Mẹ tôi cũng nghĩ thế. Tôi thường nghĩ tôi được may mắn có bố mẹ và anh trai thương mến. Không ngờ bố và anh trai ra đi vĩnh viễn. - Josiah nhìn nàng, nhẹ để tay lên tay nàng.

- Nhiều khi số phận lấy đi của ta những người thân yêu, nhưng lại sẽ cho ta những người khác. Cô phải tin rằng những người khác sẽ làm cho cô được hạnh phúc lại. Đời cô còn dài.

Nàng gật đầu.

- Nhưng cuộc đời mẹ tôi xem như đã hết. Tôi nghĩ bà sẽ không trở lại được như trước. - Annabelle rất lo cho bà.

- Mình không biết được chuyện tương lai, - Josiah dịu dàng nói. - Có thể nhiều chuyện tốt lành sẽ đến cho bà.

- Tôi hy vọng thế. - Annabelle khẽ đáp, rồi cám ơn ông về bữa ăn. Buổi tối thật tuyệt vời. Anh giúp nàng để đĩa dơ vào bồn rửa, nàng quay qua nhìn anh và cười, tình bạn giữa họ ngày càng thân thiết. - Ông nấu ăn rất giỏi.

- Đợi khi nào ăn bánh nướng phồng do tôi làm mới biết. Tôi còn nhồi gia vị vào bụng gà tây vào lễ Tạ ơn nữa đấy, - anh nói, vẻ tự hào.

- Ông học cách nấu ăn bao giờ thế? - Nàng hỏi, vẻ vui thích. Trong nhà này, đàn ông không ai biết nấu ăn, thậm chí không biết cách dọn bàn nữa.

Josiah cười.

- Nếu người ta ở một mình thì phải học cách nấu ăn, không thì chết đói. Nếu đêm nào cũng đi ăn ngoài quán thì chán chết. Cho nên nhiều đêm, tôi muốn ở nhà nấu ăn hơn.


- Tôi cũng vậy, muốn ở nhà hơn. Nhưng tôi nấu ăn không được ngon.

- Cô khỏi cần, - anh đáp và nàng bỗng có vẻ bối rối. Nàng luôn đợi dịp để được nấu nướng và anh cũng vậy.

- Có lẽ ngày nào đó tôi phải học nấu nướng. - Nàng rất ấn tượng về khả năng nấu ăn của Josiah.

- Tôi sẽ dạy cho cô một vài món, - anh đề nghị và nàng thích ý kiến này.

- Thế thì hay quá, - nàng đáp, vẻ vui thích. Lúc nào nàng cũng thấy thoải mái khi ở bên anh.

- Cô nên xem việc nấu nướng là một môn khoa học, việc này sẽ làm cho ta thấy dễ chịu. - Nàng cười rồi tắt đèn. Anh đi theo nàng lên cầu thang. Họ đi qua hai cánh cửa, trở lại phòng khách, đến dưới ngọn đèn chùm. Anh đem theo áo đuôi tôm, còn mũ và găng tay để trên bàn ở phòng khách. Josiah mặc áo khoác, đội mũ, trông đẹp đẽ lịch sự, không ai ngờ anh vừa nấu ăn xong.

- Thưa ông Millbank, trông ông rất hấp dẫn. Tối nay tôi ở bên ông rất thoải mái.

- Tôi cũng vậy, - anh đáp, hôn nhẹ lên má nàng. Anh không hối thúc nàng, họ còn nhiều thời gian để làm bạn với nhau, mặc dù mẹ nàng mong chóng hết tang. - Hẹn gặp lại cô. Cám ơn cô đã đi dự lễ cưới Hirtie với tôi. Nếu không có ai cùng đi với mình, tôi sẽ rất buồn.

- Tôi cũng nghĩ thế, - nàng đồng ý. - Và tuyệt nhất là lúc nói chuyện với nhau trong bếp sau đó. - Nàng cười và Josiah cũng cười.

- Chúc ngủ ngon, Annabelle, - anh nói, rồi mở cửa, quay lại, vừa bước ra và đóng cửa. Nàng lấy áo khoác trên lưng ghế, đội mũ nghiêng nghiêng lên đầu, rồi lên lầu về phòng ngủ, miệng mỉm cười rồi ngáp lớn. Nàng đã được hưởng một đêm tuyệt vời và rất sung sướng được trở thành bạn của Josiah.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận