Another Ending


Min Kook đã được quay lại phòng cá nhân hơn hai mươi ngày nay.

Nhờ có Kha mà Min Kook không gặp chuyện khó khăn gì, việc hồi phục diễn ra cũng khá nhanh.

Tuy nhiên từ sau lần tắm đó Min Kook không cho Kha vào lại phòng tắm cùng mình nữa.Với cả hai sự thân thiết này quả thực không ai lường trước.Sáng nay Min Kook dậy sớm hơn Kha.

Anh chưa muốn ra khỏi giường mà nán lại nhìn sang phía giường bên kia.

Đúng là những kiệt tác thì chỉ cần hàng ngày được ngắm nhìn với cự ly gần cũng đã rất thoả mãn rồi.

Min Kook bất giác nói ra miệng:- Được ở chung phòng với người xuất sắc như anh đã là điều kỳ diệu rồi.

Được anh chăm sóc cũng là một phép màu.

Thật xứng đáng với những gì tôi đã làm.- Cậu làm gì?Min Kook có chút sửng sốt mà lúng túng như bị bắt thóp:- Anh tỉnh rồi...!?- Cậu vẫn không muốn nói điều gì với tôi sao?- Tôi..

chỉ là tôi chưa thể nói.Cả hai đối thoại khi vẫn đang nằm trên giường nhưng Kha chưa mở mắt.


Anh xoay người nằm ngửa ra:- Cậu nghĩ tôi không thể tự tìm hiểu?Min Kook lại im lặng xoay người vào phía trong tường.

Cái người lúc cần nói không nói, lúc không cần nói lại nói quá nhiều thật là kiểu người Kha thấy phiền nhất.Những ngày này đã có vài ba người trở về sau nhiệm vụ truy vết tội phạm buôn ma tuý phía biển Thái Bình Dương.

Phần lớn không được tính là công lao riêng nên điểm số rất ít.

Hy vọng thăng cấp của họ rất mong manh.

Tuy đã có người đã trở về nhưng lớp học chưa được mở lại nên Kha cũng chưa cần lên lớp trợ giảng cho giáo quan Josh.

Mọi người đều đã có nhiệm vụ nhưng những ngày nhàn rỗi này với Kha trở thành việc khá bức bí.

Anh đến phòng tập thể lực dù đây là nơi Kha đặc biệt không lui tới trước đây vì có quá nhiều người.

Chuyện giải toả áp lực bằng cách vận động khá là hữu ích nên chả mấy chốc Kha đã tập đến mức mồ hôi thấm đẫm lướp áo.

Anh phải cởi bỏ chiếc áo quân phục bên ngoài và dần chiếc áo đen cao cổ anh luôn mặc trên người cũng trở lên bí bách.

Cởi áo ở đây không phải ý kiến hay nên anh chấp nhận sự khó chịu mà tập tiếp.- Cậu không canh chừng bạn cùng phòng nữa à?Giáo quan Josh đi vào với chiếc khăn mặt trên vai.

Kha đứng lên ngay ngắn:- Chào ngài giáo quan.- Tôi vẫn tới đây hàng ngày nhưng đúng là hôm nay thật đặc biệt khi bắt gặp cậu ở đây đấy.Kha chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục luyện tập.

Tiếp theo sau vào phòng tập là Three Già rồi lại đến hai tên lính mới trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi vào.

Họ chỉ chào qua giáo quan mà không hề có ý định chào hỏi Kha.

Ngoài vài câu nói qua lại của Three Già và hai tên lính thì hầu như phòng tập khá yên lặng vậy cho đến khi buổi chiều tới.

Kha nghĩ phải đi tắm rồi nên chào giáo quan Josh để rời đi nhưng Three Già lại bông đùa nói to:- Phòng này đã quá lâu mới lại có nhiều người như vậy nên chúng ta đi tắm chung chứ nhỉ?Kha không nói gì mà bước tới cửa thì bị gọi với lại:- Tôi nói cậu đó cậu nhóc.- Nếu giáo quan đi tôi cũng sẽ đi.Những tên còn lại nhìn vào Ghost S đầy chờ đợi nhưng lại nhận được câu nói từ chối:- Tôi không có nhu cầu gắn kết tình cảm với mấy người.Mark Già tiến tới bên giáo quan Josh nói phớt qua tai hắn:- Nhưng tôi có thứ cần xác thực đấy.Nói qua lại thế nào mà hôm nay trong phòng tắm lại có cả giáo quan Josh, Three Già, Min Kook và tên người Trung Quốc, Hong Yi.


Hai tên lính vào sau cùng cũng bất ngờ khi nhìn thấy Hongyi:- Sao mày lại ở đây?- À.

Phải có nó ở đây để dễ kiểm soát chứ không chúng ta lại có video phát tán trên web đen lúc nào không hay.Hai tên nói xong lại cười ha hả vào mặt nhau rồi thoăn thoắt tay lột quần áo để thân hình trần như nhộng từ lúc nào rồi.

Kha cũng cởi dần từng thứ trên người dù quay lưng lại phía mọi người cũng đủ làm người khác phải tưởng tượng trong đầu đủ thứ.

Min Kook đứng ngay bên cạnh Kha nhưng chưa dám cởi một thứ gì trên người.

Kha quay sang nhìn Min Kook đang nắm chặt hai tay nơi vạt áo mà tự phán đoán.

Anh kéo Min Kook nép trong người mình rồi nói:- Hắn ở đây đúng ko?Min Kook lắc đầu chối đây đẩy không nói gì:- Sợ thì về phòng đi.Min Kook nhìn qua phản ứng của những kẻ phía sau Kha rồi nhìn lại vào mắt Kha:- Không sao đâu.

Tôi ở lại.Nói rồi Min Kook lột chiếc áo trên người mình ra trước mặt Kha.

Hơi lưỡng lự chút khi chạm vào lưng quần nhưng rồi anh nhắm mắt lấy can đảm cởi tiếp.

Kha cầm vào hai tay Min Kook:- Không cần cởi thứ này cũng được.Min Kook lại nhìn qua vai Kha thấy được những gương mặt đang cố gắng xoay đi nơi khác nhưng đôi mắt lại không thể không rời khỏi lưng Kha.

Kha vẫn đang mặc chiếc quần lót boxer trên người nhưng những nơi hở ra đã bị những kẻ điên loạn phía sau nhìn như muốn cháy hết rồi.

Min Kook nghĩ rằng mình cần làm gì đó nên vội vàng xoay người về phía vòi nước những mong thoát khỏi tình cảnh này nhưng ngay sau cú xoay đó cậu lại gây ra một tai nạn trượt ngã vô cùng vụng về.


Cú ngã gây tiếng động lớn khiến tất cả mọi người xoay lại.

Kha rướn người đỡ lấy Min Kook:- Tôi đưa cậu về phòng.Dứt lời Kha khoác tay Min Kook lên vai và đi ra hướng tủ đồ.

Những người còn laị nguýt dài bàn tán.

Hongyi thì vẫn đứng như trời trồng từ lúc Kha cởi áo.

Ghost S thì thản nhiên tắm rửa nhưng lại dằn lại một câu nghẹn trong họng: " Chết tiệt".- Cậu không dám cởi quần trước mặt tôi nhưng lại dám làm điều đó trước mặt chúng?Kha vừa nói vừa đặt người lên chiếc giường trong phòng cá nhân.Min Kook ngồi trên thành giường chòng chọc đôi mắt xuống chân mình:- Tôi không sợ họ đâu.- Không sợ mà cậu còn đứng còn không vững.- Tôi cố tình ngã để cùng anh ra khỏi đó mà.- Tôi thì cố tình đến đó đấy.- Tại sao?Kha không trả lời quay mặt sang nhìn Min Kook:- Theo cậu thì tại sao?- Vì họ muốn xem thân thể anh?Kha không nói nên Min Kook lại hỏi tiếp:- Vì họ muốn xem anh đang giấu điều gì nên anh cố tình cho họ thấy.- "Điều" mà cậu nói là gì?Min Kook biết mình đang bị bẫy lời nói nên lại im lặng nhìn xuống hai đầu gối mình.

Kha bật dậy:- Đi ăn thôi.Hết chương 14: .Mọi người vẫn thường nhắn tin về hỏi tôi về tiến độ cảnh H.

Hôm nay tôi sẽ bão chương để kịp tiến trình cảm xúc các nhân vật đây! ^^Mong các web khác đăng lại truyện vui lòng giữ nguyên tên tác giả và bìa truyện.

Cảm ơn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận