“Bụp-”Bora ngã lên người Wol Seob- Ài, sao cô nặng thế- Hả, nặng lúc nào, người ta có 49 cân thôi mà kêu nặng Bora đứng dậy khỏi người anh, Wol Seob cố gắng đứng dậy,hai người ngay lập tức phủi bụi trên người, Bora nhìn xung quanh.- Ta nên tìm đường nhỉ?- Đi thôi Trời mập mờ tối, mọi thứ xung quanh trở nên rùng rợn, bỗng nhiên có một tiếng động lạ phát ra từ bụi cây, Bora hoảng hốt thốt lên:- Oh sh*t Cô trốn sau người Wol Seob, anh ta cũng trong thế hoảng loạn, loay hoay không biết làm gì.
Chợt thấy cành cây phía bên cạnh liền nhanh chóng nhặt lên:- AAAAA! CÚT ĐI!Từ bụi cây chui ra một con sóc, nhìn thấy người nên nó bỏ đi.
Đơ người một lúc rồi hai người thở phào nhẹ nhõm, Bora chạm mắt Wol Seob, đột nhiên cả hai bật cười.- Tôi không ngờ anh lại bị dọa bởi một con sóc đấy- Cô làm tôi hoảng thì có- Nhưng công nhận cũng sợ thật Bora và Wol Seob cười đùa.- Nên đi tiếp thôi. Trời tối nên thị lực cũng giảm, đường đi sẽ càng nguy hiểm.
Yeon Bora xung phong dẫn đường còn Jong Wol Seob cảnh giác mọi thứ.- Xem ra chúng ta phải trú lại đây một đêm rồi Bora bỗng nhìn thấy một khoảng đất trống phù hợp để qua đêm, cô mừng quá liên chạy ngay đến đấy.- Wol Seob, theo tôi! Anh không biết gì nhưng vẫn chạy theo, Bora dẫm phải bùn liền trượt chân:- Ai za! (Bùm) Cô ngồi dậy xoa đầu, không biết đã va vào đâu mà đầu có cảm giác choáng.
Bora đặt tay xuống lấy đà đứng dậy, đột nhiên sờ thấy thứ gì đó làm từ vải mượt.- Cái gì thế-- Bỏ tay ra! Jong Wol Seob hất tay Bora ra.
Bora không hiểu, nhìn xuống thì thấy mình ngã đè lên người Jong Wol Seob.- Oái tôi xin lỗi, nhưng sao anh hất tay tôi mạnh thế- Cô không biết xấu hổ à? Bora thấy chuyện này rất bình thường.- Sao tôi phải xấu hổ (Lẩm bẩm: Dù gì tôi cũng là đàn ông mà) Wol Seob đứng dậy nhìn quần áo- Tại cô mà đồ tôi bẩn hết rồi !- Vô lý vừa phải thôi, tối quá nên có nhìn thấy vũng bùn đâu !- Lí do lí trấu vừa thôi ! Hai người đứng đó chí chóe với nhau khoảng hai mươi phút rồi quyết định " đường ai nấy đi " :- Tôi sẽ tự tìm chỗ ở tạm đừng đi theo tôi !- Ai thèm đi theo anh chứ!- Đúng là đồ đẹp trai khó ưa!- Cô nói gì cơ?- Kệ tôi !- Kệ cô ! Hai người quay mặt về hai hướng và chính thức đường ai nấy đi.
Lát sau, cả hai đều quay lại, trời vừa lạnh vừa tối, không còn chỗ nào để đi nên đành vậy.- Nãy giờ đi anh kiếm được gì rồi?- Tôi cầm được dù về, cô đang cầm trên tay đống gì thế?- Củi, nhìn không biết à? Bora đặt củi xuống, xếp gọn gàng rồi ngồi trầm ngâm một lúc.- Cô đang làm gì thế?- Nghĩ cách châm lửa Wol Seob bật cười, liền lấy ra trong túi một cái bật lửa.- Đây- Anh lấy đâu ra thế? Kiếm được trong rừng à?- Đạo diễn nhờ tôi cầm giúp bật lửa, ông ấy hút thuốc Bora cầm lấy chiếc bật lửa rồi châm vào lá, khi lá bắt lửa, cô ấy ném thẳng vào đống củi.- Nhẹ tay thôi chứ- Nó cháy nhanh, tôi sợ bỏng được chưa Wol Seob nhìn Bora, nhìn chằm chằm khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, đứng ngồi không yên, rốt cuộc vẫn phải quay ra nói:- Nhìn gì?- Giờ mới ra dáng phụ nữ.- Cái gì? Mà cũng đúng thật, từ khi nhập vào cơ thể một người phụ nữ, Bora quên mất rằng tính cách của mình đang dần thay đổi, như đang trở thành một người phụ nữ thực thụ.
Giờ cô ấy cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn về kiếp trước, không còn để tâm tới Ja Ryuk và thứ tình yêu vớ vẩn đó.
Cô ấy chỉ mong rằng kiếp này sẽ tìm kiếm được hạnh phúc của mình, không vướng víu vào bất cứ cuộc tình nồng cháy nào.Jong Wol Seob thấy Bora trầm lặng, bèn im lặng theo.
Về đêm, trời càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi không thể nào chợp mắt.
Xung quanh toàn cây cối, tiếng động lạ, và cả tiếng gió.
Jong Wol Seob nhìn ngó xung quanh, nhận ra mình có mang theo cái dù, liền nảy ra một ý tưởng.
Anh ta lấy dù và cuộn tròn nó lại, đi vào trong rừng kiếm một cành cây chắc chắn rồi quay lại nói với Bora:- Này cô, bây giờ chúng ta sẽ chia ra như này- Như nào? Wol Seob chỉ ra chỗ cái dù:- Cô sẽ ngủ ở đó, thay vì chăn chúng ta chỉ có dù- Thế anh ngủ ở đâu?- Tôi canh gác cho cô, nhưng cứ mỗi 3 tiếng chúng ta sẽ thay ca.- Cứ tưởng anh ga lăng lắm, hóa ra tôi cũng phải canh gác cho anh ngủ- Cô nghĩ cô là ai mà tôi phải canh gác cho cô suốt đêm Bora thấy Wol Seob nói đúng, chả thèm nói nữa, liền chạy tới chỗ dù, nằm xuống và nói:- Chúc may mắn, anh bạn!Rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Jong Wol Seob vừa ngồi vừa để ý xung quanh, cầm chặt trong tay que gỗ.
Cứ mỗi phút, anh ấy quay đầu nhìn Bora một lần, rồi quay lại và bắt đầu thở dài.
Chỉ sợ rằng có con gì vồ đến thế là cả lũ toang.
Giây phút cứ trôi qua, Wol Seob ngồi canh đến chán nản, ngước đầu lên trời, ai ngờ hôm nay trời đầy sao, hơn nữa, cảnh đêm đẹp tuyệt vời có một không hai là lần đầu tiên trong đời anh thấy tận mắt.
Wol Seob ngơ ngác một lúc, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, anh quay lại vị trí cũ.- Đêm nay trời đẹp ha. Wol Seob giật mình quay lại, thấy Bora đang nửa tỉnh nửa ngất, anh lại gần:- Tỉnh lúc nào thế?- Măm măm...sao kìa- Măm gì, ngủ tiếp đi, cô đang làm phiền tôi đấy. Bora nhắm mắt rồi lại mở, ánh mắt mơ hồ nhìn vào Wol Seob, cô nắm lấy tay Wol Seob.- Ba….- Ba? Ai là ba cô chứ? Wol Seob gỡ tay Bora ra, cô không chịu mà cứ ôm chặt, thậm chí còn vồ vào người anh- Ba, con xin lối, đừng đuổi con đi, tất cả là tại Ja Ryuk mà…- Ja Ryuk?- Ba ơi, con l...lạnh… Bora run nhè nhẹ, dụi đầu vào người Jong Wol Seob.
Anh đến chịu thua cô, nhưng cũng không thể ngủ yên trong tình trạng này được, trời lạnh và xung quanh rình rập nguy hiểm, anh chỉ đành thức xuyên đêm..