Ai cũng nên hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Chỉ có Lâm Dụ ngờ nghệch chạy về bên Trịnh Phái Dương, bảo: “Kỳ lạ quá em ơi! Cái chìa này mở được cửa kia đó!”
Trịnh Phái Dương nhận chìa, thoáng nhìn, rồi ngước lên trông Lâm Dụ vẫn chưa phát hiện gì, đôi mắt anh ngây ngô ngốc nghếch.
Cậu nói: “Có phải anh là…”
Bỗng dưng toàn bộ đèn đóm tắt ngóm.
Ngay khi bóng tối vừa phủ, Lâm Dụ chộp ngay bàn tay Trịnh Phái Dương.
“Anh làm gì đó?” Trịnh Phái Dương lần theo dải lụa nắm ngón tay anh.
Lâm Dụ siết tay, bảo: “Anh, anh sợ bóng tối.”
Mồm thì nói vậy nhưng lòng lại nghĩ: Tối hù à! Tuyệt quá! Nhịn nãy giờ! Mình muốn ra tay lâu rồi!
Đèn đóm trên tàu tắt hết, hai người mò mẫm trong bóng đêm.
Giờ thì bản đồ trong đầu giáo sư Trịnh hết đất xài, Lâm Dụ đi trước dẫn đường, nương theo ký ức khi lục soát khắp cabin thuyền ban nãy: “Tụi mình lên chỗ có ánh đèn trên boong tàu nhé, em nhớ nắm chặt tay anh, coi chừng có vật gì tự dưng xuất hiện.”
Có vài người nghe giọng bình tĩnh tự tin thế thôi chứ chân đã run lẩy bẩy vì sợ rồi.
Lâm Dụ không nói bừa, anh sợ bóng tối thật.
Ánh đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy và tiếng máy thông báo số lượng người còn sống đẩy bầu không khí đáng sợ trên khoang tàu lên đến đỉnh.
Mãi mới mò đến cuối buồng, Lâm Dụ vấp phải thứ gì đó, người anh ngã vồ về trước, vừa hay đập đầu khiến cửa mở toang.
Tiếng vang cót két, ánh trăng từ boong tàu chiếu đến.
“Hai đứa mình cứ chờ ngoài này thôi nha em, dù sao anh cũng không phải nội gián, chơi đại đến cuối chắc sẽ thắng mà.
Chỗ này không có ai hết, hẳn là nơi an toàn nhất, em thấy anh nói đúng không.” Lâm Dụ xoay người, phát hiện Trịnh Phái Dương đứng đưa lưng về phía mình, “Sao thế em?”
“Không có ai hết.” Trịnh Phái Dương nhấc chân chỉ về đống gì đó, “Nhưng có người chết.”
Lâm Dụ: “…”
Dựa trên đạo cụ cải trang, “người chết” bị loại có lẽ là quán quân quyền anh vào vai họa sĩ.
Họa tiết trang trí trên quần áo anh ta tỉ mỉ đẹp mắt, nhưng phần lưng có vết thương, trông như bị búa đập.
Lâm Dụ ném cây búa anh vừa nhặt được: “Không phải anh làm!”
“Có bảo anh làm đâu.” Trịnh Phái Dương lật đạo cụ đẫm vệt máu phía dưới lên, “Chắc là bị bionic giết.”
bionic: chỉ các thiết bị điện tử (ví dụ như robot) có những cử chỉ và hoạt động giống người.
Tứ lúc phát hiện thi thể Lâm Dụ đã né ra xa, chẳng thèm dòm lấy một lần, vậy mà giờ dám nghi ngờ: “Ủa tại sao?”
“Đây là manh mối về thân phận hung thủ mà người chết lưu lại.” Trịnh Phái Dương giơ cuốn vở dính máu, “Con người thì cần chi đánh số.”
Một chuỗi ký tự được viết nổi bật trên trang giấy đầu được gió lật sang: HW683.
Vì cốt truyện “thi thể” chủ chốt được kích hoạt, đèn trên cabin được bật lại.
Những vị khách mời còn sống tiếp tục thu thập manh mối về tọa độ cuối cùng và chạy thoát trước khi bị kẻ náu mình giết chết.
Trịnh Phái Dương dùng số hiệu của bionic được phát hiện trên thi thể ban nãy, nhập vào hệ thống điều khiển thuyền bị hack, thành công lấy được thông tin một trong những tọa độ cuối cùng.
Còn đằng kia, Lâm Dụ trở về từ boong tàu, anh rầu rĩ không vui, mặt mày ủ ê.
Ban nãy nhiệt độ bên ngoài thấp nên Lâm Dụ đút tay vào túi quần rồi phát hiện một cục pin được nhét bên trong từ lúc thay đồ, đằng sau khắc một chuỗi ký tự hệt như chuỗi số ban nãy: HB687.
Biển lạnh, lòng Lâm Dụ còn lạnh hơn.
Hóa ra phó thuyền trưởng Lâm Dụ là bionic gián điệp được gài vào bên cạnh thuyền trưởng đó giờ.
Mục đích của “nó” rõ ràng là phá hỏng kế hoạch chạy trốn tận thế, khiến những nhân loại còn sót lại mãi mãi chìm vào lòng đại dương cùng con thuyền.
Nhưng chẳng ai nói anh biết Trịnh Phái Dương cũng nằm trong số những người phải trừ khử.
Sao cứ phải vào vai nội gián trong tập này vậy.
Lâm Dụ căm phẫn bất bình: Tất cả đều tại thằng nhóc Mạnh Tiêu Trình cứ hay xen vào chuyện tình nhà người ta.
— Nếu Mạnh Tiêu Trình không rút trúng vai của Lâm Dụ thì theo như kịch bản vốn có thì sau đêm nay, thuyền trưởng về hưu có thể nắm tay chàng quý tộc nghèo cùng nhau chạy trốn rồi.
Nhưng bây giờ, hai người phải chia xa nhau trên con thuyền này.
Lâm Dụ tái phát bệnh nghề nghiệp, anh không dằn được mình nhập tâm cốt truyện, nỗi khổ dâng lên từ tận sâu đáy lòng.
Sau đấy anh chẳng muốn tìm manh mối nữa, đang do dự thì nghe Trịnh Phái Dương gọi mình từ phòng thuyền trưởng.
Anh chạy đến: “Sao đó em?”
Trịnh Phái Dương đứng bên cửa sổ mạn thuyền, ngoái lại nhìn anh: “Không có gì, em thấy phong cảnh nơi này đẹp quá.”
Biển khơi xanh thẳm, vầng trăng tỏa soi, sóng nước long lanh, con thuyền tựa như hạt giống cuối cùng được loài người gieo xuống đại dương, lênh đênh giữa làn nước xanh nhạt hướng đến vũ trụ vô danh.
Máy quay đằng sau, bốn bề nguy hiểm, cạm bẫy quanh màn đêm, nhưng ngày tận thế vào giây khắc này không thể chạm đến họ.
Lâm Dụ đứng sau Trịnh Phái Dương, ánh trăng chiết xạ từ mặt biển, mạ lên vành tai cậu một lớp huỳnh quang.
Dái tai trong suốt trắng trẻo như viên ngọc trai.
Lâm Dụ ngẩn ngơ, vô thức vươn tay muốn ôm lấy eo Trịnh Phái Dương.
Bỗng dưng có tiếng ai hét lên từ phía sau: “Tìm thấy rồi! Biết ngay hai anh đến đây diễn phim Titanic mà!”
Cái tên hay xen vào chuyện tình nhà người ta online rồi.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, đa số khách mời đều bị loại cả, chỉ còn Hoàng A Mã và Mạnh Tiêu Trì, thêm nhóm anh nữa, tổng cộng là hai tổ còn sống.
Bốn người chọn một khoảng trống, ngồi ngả bài với nhau.
Họ phải dựa vào ba manh mối về màu sắc, số và chữ, chọn ra đáp án từ sáu câu trả lời về tọa độ lưu vong cuối cùng, đánh dấu theo thứ tự bằng những quân cờ đặt trên bản đồ.
Trịnh Phái Dương cất lời trước: “Thành thật với nhau nhé.
Tụi này kiếm được manh mối về số, hai người kiếm được manh mối về chữ đúng không?”
Lâm Dụ kinh ngạc ngẩng đầu, rõ là bọn họ tìm được manh mối về màu sắc.
“Ủa, sao anh biết?” Mạnh Tiêu Trình sửng sốt, vội che vali giấu mật mã bên trong: “Đừng hòng moi được mật mã từ tụi này! Trao đổi đi! Lấy anh Trịnh Phái Dương ra trao đổi!”
“Ai cho!” Lâm Dụ bực bội Mạnh Tiêu Trình muốn người của mình, anh đá vấn đề lại, “Cậu đừng có hôi của nhân lúc cháy nhà.”
Mỗi bên một manh mối, chẳng bên nào có được mật mã trọn vẹn, không ai chịu nhường ai, giữa lúc bế tắc chợt vang tiếng cảnh báo trên đầu: “Thời gian trốn thoát còn mười phút, những khách mời còn sống xin hãy đến buồng thoát hiểm lánh nạn.”
Mạnh Tiêu Trình đành chịu thua, trước khi đi còn liếc mấy tọa độ trên bàn, buông một câu: “Không có tụi này mấy anh cũng chẳng thoát được đâu!”
Lâm Dụ siết dải lụa trên tay anh, kéo tay Trịnh Phái Dương: “Chúng mình đi mau thôi em, có nán lại đây cũng đâu giải được mật mã, chẳng bằng giật vali của hai người kia.
Lúc anh ra tay, em giành được rồi nhớ phải chạy thật nhanh nghe chưa, không cần lo cho anh đâu.”
Tên nội gián nào đó quên bẵng luôn thân phận mình.
Trịnh Phái Dương níu anh lại: “Anh đừng vội, em biết mật mã.”
Lâm Dụ kinh ngạc: “Hở? Nhưng tụi mình chỉ có manh mối màu đỏ thôi mà?”
Trịnh Phái Dương quay lại nhìn bàn: “Tọa độ hiện giờ bao gồm A9 xanh lam, H2 vàng, H7 xanh lam, H9 đỏ, M4 đỏ, G2 đỏ, G9 đỏ.
Nhìn phản ứng Mạnh Tiêu Trình, em chắc chắn bọn họ tìm được manh mối chữ.
Nhưng họ không xác định được đáp án chỉ nhờ vào chữ, thế thì chúng mình có thể loại tọa độ có A với M.
Tương tự, vì hai đứa mình không đi nên họ sẽ loại phương án 4 và 7 đứng một mình.
Trước đó Mạnh Tiêu Trình còn bảo không có họ chúng ta sẽ không thoát được.
Thế nghĩa là từ góc nhìn của hai người đấy, những dãy mật mã bọn họ có từ chữ không có mối quan hệ đặc biệt nào giữa số với màu, bằng không nếu chúng ta kiếm được manh mối về màu sắc ắt sẽ biết được đáp án.
Cho nên tụi mình sẽ loại nhóm 9 đỏ ra, còn lại H2 và G2.
Trịnh Phái Dương móc quả bóng đỏ vẫn cất trong túi ra, nở nụ cười đầu tiên trên màn ảnh: “Thế nên, tọa độ cuối cùng là G2.”
“…” Lâm Dụ nhìn cậu, nuốt nước miếng.
Dung lượng bộ não Lâm Dụ không có khả năng tiêu hóa mớ suy luận logic này, nghe xong anh chỉ bật ra một suy nghĩ — Hóa ra cái chương trình này phải xài não thật.
Thấy Trịnh Phái Dương vươn tay về phía lá cờ nhỏ tung bay trên tọa độ, Lâm Dụ sực nhớ gì đó, anh vội vã nhào tới.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, gián điệp giờ mới nhớ ra mình là gián điệp.
Nhưng nhìn nét kinh ngạc của Trịnh Phái Dương, trước mắt anh hiện ra hai lựa chọn: Vợ yêu với vàng thỏi, bên nào quan trọng hơn?
Trong nháy mắt cuối cùng, Lâm Dụ đột ngột xông lên, cướp lấy lá cờ.
Chỉ cần nhập tọa độ vào cửa sổ điều khiển rồi nhấn nút thì vị trí con tàu bại lộ ngay.
Quân địch sẽ lập tức lao đến tiêu diệt tín hiệu còn sót lại của nhân loại.
Lâm Dụ ôm nút, đôi mắt vừa vô tội vừa tuyệt vọng nhìn Trịnh Phái Dương, anh lắc đầu.
Vợ là cục cưng, nhưng vàng thỏi… là thỏi vàng!
Cạch một tiếng, anh nhấn nút.
Đèn báo chỉ thị vừa mới sáng đã vụt tắt ngay lập tức, khay tròn trước mắt bắt đầu xoay, dưới bệ vang tiếng ù ù hệt như có thứ đáng sợ gì đó đang trào lên.
Sau đó, vèo, bánh kem bắn ra từ lỗ.
Lâm Dụ đực mặt, chả biết chuyện chi đang diễn ra.
Trịnh Phái Dương thì đã sớm lường trước, cậu né chiếc bánh.
Từ sau cửa, những vị khách mời bị loại ùa ra, mặt vẫn vương vết sốt cà chua giả máu.
Mọi người tiến đến bên anh, đồng loạt hô: “HAPPY BIRTHDAY!”
Chỉ mỗi Lâm Dụ không biết anh là tay trong, chỉ mỗi Lâm Dụ nghiêm túc tham gia trò chơi trên thuyền, chỉ mỗi Lâm Dụ không hề nhớ hôm phát sóng tập này trùng với ngày sinh nhật anh.
Lâm Dụ ôm quả đào mừng thọ to hơn cả cái nắm tay mà Trịnh Phái Dương đưa, đứng giữa mọi người và mấy camera, lau vết kem dính trên mũi mình.
Hoàng A Mã nói: “Nếu nhóc bị loại sớm thì bất ngờ này sẽ diễn ra ở nhà hàng.
Chương trình giao nhóc làm nội gián vì muốn cho nhóc lên hình nhiều, sau đấy bị loại lẹ lẹ rồi nghỉ.
Ai mà ngờ hôm nay nhóc chơi giỏi vậy!”
“Rõ là tụi này chủ động bị loại mà,” quán quân quyền anh xen giọng vào, “Tụi này nhắc quá trời mà cậu chàng sinh nhật này có thèm để ý đâu, phải đợi đến khi tôi viết lời trăn trối trên boong tàu cậu ấy mới nhận ra mình là gián điệp, tôi “chết” thảm quá đi mất.”
Đầu bếp ban nãy đến cắt bánh cho mọi người, khách mời và nhân viên trường quay chia nhau chiếc bánh kem bất ngờ của Lâm Dụ.
Anh thoáng nhìn dải lụa chưa cởi trên tay Trịnh Phái Dương.
Đạo diễn tuyên bố: “Phe trà trộn của chúng ta thắng lớn trong tập đặc biệt hôm nay! Trước khi nhập tiệc, nhân vật chính có điều gì muốn nói không?”
“Có có có.” Lâm Dụ ngẩng lên, mồm ngậm nĩa, “Hôm nay em thắng vậy có được nhận vàng thỏi không?”
Đạo diễn: “Có chứ, cho cậu một thỏi.”
“Oa!!!” Lâm Dụ hào hứng vươn tay múa may, quên mất hành động này liên lụy đến cánh tay khác.
Giữa đám đông, trước ống kính, Lâm Dụ nắm lấy tay Trịnh Phái Dương, giơ lên thật cao, vui vẻ ăn mừng sinh nhật mình.
Người bên cạnh dịu dàng nhìn mảng kem dính trên má anh, trái tim dần hóa mềm mại như miếng bơ.
Ngốc nghếch quá, đáng yêu ghê.
Cho đến tận tối hôm sau, khi Lâm Dụ đã nhận được mấy lời chúc sinh nhật rồi hoàn thành công việc, anh vẫn cắn lỗ tai Trịnh Phái Dương, hỏi mãi không thôi: “Lâm Lâm, em bị bọn họ bắt tham gia chương trình thật sao?”
Trịnh Phái Dương liếc nhìn anh, nét ửng đỏ say người nhuốm lên khóe mắt: “Anh nói xem, đương nhiên là em tự nguyện.”.