Lâm Dụ bỏ lỡ vai diễn nhà nhà mong chờ vì tai nạn ngoài ý muốn, nhưng công việc thì vẫn phải làm.
Do danh tiếng đột ngột tăng, anh nhận được lời mời đóng phim mới.
Miệng vết thương vừa cắt chỉ, cố định sơ bằng nẹp, Lâm Dụ cứ thế treo tay đến thử vai ở đoàn phim.
《 Sắc Trời Chậm 》là kế hoạch điện ảnh lớn trong năm nay của Đông Sam, những tác phẩm trước của đạo diễn đều khá nổi tiếng, hơn nữa còn chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách, phía lãnh đạo của công ty tương đối coi trọng bộ phim này.
Nhân vật trong đấy có phong cách lẫn ngoại hình phù hợp với Lâm Dụ, quả là vì anh mà sinh.
Theo lời giải thích của Cố Ninh thì đến ông trời cũng cảm động trước kẻ ngốc, trải sẵn đường cho anh đi.
Người đại diện bên Đông Sam còn là người quen.
Sau khi xem mọi người diễn, Tô Văn Trạm thì thầm với phó đạo diễn dưới sân khấu, Lâm Dụ nghe anh ta nói thế này: “Vâng, tôi cũng ưng cái cậu què tay kia.”
Phim thanh xuân vườn trường luôn là bàn đạp tốt nhất tạo điều kiện cho người mới vô danh nổi tiếng trong một sớm một chiều, phía nữ chính cạnh tranh còn ác liệt hơn.
Trong số đấy có một cô gái nhỏ tên Ngô Kim Hạ, vẫn đang học cấp ba, đương ở độ tuổi hé nụ, cô là đàn em của Trịnh Phái Dương và Lâm Dụ.
Diễn xuất của cô vượt ngoài mong đợi, lời thoại lưu loát, biểu cảm sinh động, căng tràn sức trẻ, tự nhiên chứ chẳng phô trương.
Sau khi kết thúc buổi thử vai, Lâm Dụ bước vào phòng nghỉ, đúng lúc trông thấy người đang ngồi trên ghế sô pha rộng lớn, anh ta cũng nhìn anh.
Tô Văn Trạm quan sát Lâm Dụ, dừng mắt ở cánh tay treo lủng lẳng: “Tay cậu không sao chứ? Trợ lý nhỏ của cậu đâu, sao không đi theo?”
“Không sao, chốc nữa tôi đi gỡ đinh rồi.” Lâm Dụ lắc đầu, “Tôi bảo Phương Khâm về công ty trước, lát hồi Trịnh Phái Dương chở tôi đến bệnh viện.”
Bây giờ tay chân anh chậm chạp, nếu không vì tìm việc có khi anh vẫn bị cấm cửa ở nhà.
Tô Văn Trạm lại hỏi: “Thế Trịnh Phái Dương thì sao, bao giờ đi?”
Lâm Dụ không hiểu: “Đi đâu?”
“Đi Anh.
Không phải à? Cậu ấy có mặt trong danh sách đề cử trao thưởng của giải Antoine diễn ra ở London vào tháng sau, vì chuyện này nên Trịnh Phái Dương chuyển giao công việc bên phía Lộ Tư Tề cho người khác rồi.”
Giải thưởng Antoine tổ chức hai năm một lần, được người người tôn vinh là giải Nobel của giới thiên văn, là giải thưởng trong mơ của Trịnh Phái Dương.
Nhưng chuyện lớn thế mà Lâm Dụ chưa từng nghe cậu nhắc đến.
“Cho nên việc hợp tác giữa tôi với cậu ấy cũng kết thúc.
Lần trước cậu nói rất đúng, tôi mạnh mồm thật, suy cho cùng người khác có muốn cũng chẳng thể tưởng tượng được những chuyện cậu đã làm cho cậu ấy.” Tô Văn Trạm nhún vai, nhấn mạnh, “Nhất là chuyện mặc đồ nữ.”
Lâm Dụ: “…”
— Tà váy nhỏ màu hồng phấn phấp phới bay trong đêm là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mộng, ác mộng của riêng Lâm Dụ.
Lúc Lâm Dụ vừa xuất viện vài ngày, Mạnh Tiêu Trình cãi nhau với Lộ Tư Tề tiếp, không biết lại do đâu.
Mạnh Tiêu Trình một khóc, hai quậy, ba bỏ nhà, gây sự um sùm.
Lâm Dụ thích xía mũi vào nhà người ta, hóng drama chỉ sợ chuyện không to, anh vội vàng xát muối vào vết thương: “Hôm qua đạo diễn Lộ có cho cậu vào nhà không ha ha ha?”
Mạnh Tiêu Trình thở dài thườn thượt, nói: “Dỗ được rồi.”
Lâm Dụ kinh hãi trước hiệu suất: “Sao dỗ được thế? Nói anh nghe với, anh học hỏi.”
Mặt mày Mạnh Tiêu Trình nhăn như khổ qua, rút di động, mở khóa album ảnh rồi đưa Lâm Dụ xem.
“Cái đệt!? Cậu có sở thích này à???” Lâm Dụ dòm bộ đồ nữ trên màn hình, lần đầu thấy cay mắt khi nhìn Mạnh Tiêu Trình.
Mạnh Tiêu Trình khổ hết sức: “Không phải em, Lộ Tư Tề mới đúng.”
“Ôi cái đm.” Lâm Dụ không ngờ đạo diễn Lộ Tư Tề bình thường đứng đắn đàng hoàng thế mà lại có gu nóng bỏng vậy, so ra mình đúng là một con người nhã nhặn.
Anh nghĩ ngợi, lại hỏi: “Cách này hiệu quả thiệt hả?”
Mạnh Tiêu Trình đánh giá anh từ trên xuống dưới vài lần: “Anh hỏi chi? Anh với Trịnh Phái Dương cãi nhau à?”
“Không, hỏi thế thôi.” Lâm Dụ nói, “Cậu còn dư bộ nào không, cho anh hai bộ với.”
“Anh Dụ này, anh hâm à? Em chịu nhục giả gái vì tình yêu, còn anh thì sao, anh muốn thành 0 vì tình yêu à?”
Người đàn ông nhã nhặn lịch lãm trả lời: “Không không, hề hề, anh muốn nhìn Trịnh Phái Dương mặc.”
Vài hôm sau, trong lúc sắp xếp quần áo theo mùa, Trịnh Phái Dương lôi được hai bộ váy trễ vai siết eo từ trong tủ đồ.
Cậu ném thẳng vào Lâm Dụ, lạnh tanh hỏi: “Đây là cái quái gì?”
Lâm Dụ dám nghĩ chứ chẳng dám làm, anh cầm váy về nhà nhưng không dám mở mồm bắt Trịnh Phái Dương mặc, đành lén giấu trong góc tủ, không khác gì một gã biến thái trộm quần lót.
Rồi sau đấy anh quên bẵng luôn, cứ thế bỏ lại hai tà váy tuốt trong tủ sâu.
Nhưng nhìn phản ứng của Trịnh Phái Dương mà xem, rõ là còn gây ra hiểu lầm lớn hơn.
“Đây là đồ ai tặng? Anh còn giữ trong nhà nữa?”
Lâm Dụ ôm váy: “Không không không! Không phải anh được tặng, anh mua!”
Trịnh Phái Dương đen kịt mặt: “Lâm Dụ, nếu anh vẫn nhập nhằng xu hướng tính dục của mình thì em sẽ không ép buộc gì anh.
Anh quyết định thế nào em đều tôn trọng.
Nhưng anh đừng mơ em sẽ mặc ba cái thứ này để thỏa mãn dục vọng bẩn thỉu của anh.”
Lâm Dụ cuống cuồng, nhào đến ôm lấy Trịnh Phái Dương, gào khóc: “Anh không có mà! Anh thề! Anh cong đến mức không thể cong hơn!”
“Vậy anh giấu mấy thứ này làm chi?” Trịnh Phái Dương giãy ra, chộp một viền váy ren quẳng vào Lâm Dụ.
Lâm Dụ hoảng quá, đáp bừa: “Tại anh! Anh muốn mặc!”
Để thoát tội, Lâm Dụ mặc váy, bế theo Bánh Quy xuống lầu dạo một vòng.
Màn đêm mịt mù, anh đinh ninh không ai buồn chú ý đến một người một chó này.
Bởi thế các cụ mới có câu, con người không nên làm chuyện xấu, mà nếu có làm thì phải coi ngày.
Hôm đó dưới lầu có vài tay săn ảnh đến theo dõi nhà sản xuất Tô và đạo diễn Lộ, tiết trời lạnh quá nên tay run run, click một phát, thế là bắt được khoảnh khắc tuyệt vời khi nam ngôi sao trẻ tuổi đang nổi danh bước ngang qua.
Ngày hôm sau, Lâm Dụ lại chiếm lấy trang đầu hot search bằng chính thực lực mình chỉ sau hơn nửa tháng từ đợt hăng hái làm việc nghĩa trước kia.
Phó Đản là người đầu tiên đến an ủi: “Dụ này, mày gồng với tao mấy năm ròng rã có vất vả không?”
Mạnh Tiêu Trình cũng đến an ủi góp vui: “Ha ha ha, thế mà bữa trước anh cứ vờ vịt làm gì, rõ là anh muốn mặc!”
Rồi đến Cố Ninh an ủi: “Mẹ nó, đầu cậu chỉ có nước thôi hả, ba cái chuyện này cậu muốn làm ở nhà thì làm, anh không quan tâm, thế mà giờ còn è mặt ra ngoài đường catwalk!? Lần sau họp báo anh đặt cho cậu một bộ lễ phục dạ hội màu hồng nhé? Người ta thì tốn tiền mua hot search, anh thì tốn tiền gỡ hot search, cậu xài não giùm anh có được không!”
Chỉ có mỗi Phương Khâm thật lòng an ủi: “Sếp à, em thấy không có chi đáng xấu hổ hết.
Thời đại nào rồi, sở thích thế này cũng bình thường thôi.
Nhưng em bảo này, hồng phấn không hợp anh đâu, đổi màu đen đi anh.”
“…” Lòng Dụ khổ trong lòng mà chẳng biện bạch được.
Giờ Tô Văn Trạm nhắc lại khiến anh sợ đến mực giật cả mí.
Lâm Dụ đưa ly nước, chặn mồm anh ta lại: “Hảo hán không bàn đến bản lĩnh năm xưa.”
Tô Văn Trạm: “…”
Đúng lúc này Trịnh Phái Dương gọi đến: “Anh xong chưa, em đến dưới lầu rồi.”
Lâm Dụ đứng dậy: “Anh xuống ngay đây.”
Đầu kia bảo: “Anh đi thang máy xuống nhé, đừng vội, đỡ tay chạy chậm một chút, em chờ anh trước cửa thang máy.”
Lâm Dụ đáp “ừa” rồi cúp máy, thấy Tô Văn Trạm đang nhìn mình.
“Quên nói chuyện quan trọng nhất.
Tôi chờ ở đây vì muốn chúc mừng cậu.” Tô Văn Trạm đứng lên, vươn tay phải, “Chúc mừng cậu trở thành nam diễn viên chính trong bộ phim tiếp theo của Đông Sam.”
Lâm Dụ vẫn trộm chạy xuống tầng, anh sợ mình đến chậm.
Trịnh Phái Dương khom lưng thắt dây an toàn cho người què một tay, Lâm Dụ nhìn đỉnh đầu cậu, hỏi: “Tháng sau em phải đến London nhận giải hả?”
“Vẫn chưa biết có đoạt giải hay không mà.
Nhưng đúng là em muốn sang đấy một thời gian, thiết bị ở đây không đủ cho tụi em sử dụng nên muốn mượn phòng thí nghiệm bên đài thiên văn London.
Tụi em phải ở đấy đến khi kết thúc giai đoạn thí nghiệm thứ hai, chắc tầm đâu ba tháng.”
“Thiếu gì vậy em, chúng mình tự mua được không?” Lâm Dụ suy nghĩ, anh móc từ trong túi ra một thứ, “Anh có tiền.”
Anh dừng một chốc rồi nói thêm: “Anh không có lén em giấu quỹ đen đâu, anh muốn dành dụm nhiều một chút rồi mới nói em.”
Trịnh Phái Dương cầm tấm thẻ vuông kia, hơi không biết đáp sao: “Cảm ơn khoản riêng của anh.
Nhưng nhiêu đây không đủ đâu, còn thiếu nhiều lắm, kinh phí cho các thí nghiệm quy mô lớn không thể chi trả một mình được đâu anh.”
Lâm Dụ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lấy ót mình để tỏ thái độ: “… Thế à.”
Cái người vốn lắm mồm nhất giờ lại cố im lặng vờ vịt hậm hực, hồi lâu sau vẫn không nén được mà nghĩ linh tinh: Tô Văn Trạm biết chuyện, mình thì không.
Lộ Tư Tề biết chuyện, mình thì không.
Toàn thế giới ai cũng biết, chỉ mình mình không biết gì…
“Ừ, anh không biết.” Trịnh Phái Dương giơ di động về phía anh, “Thế anh tính khi nào thì sang đấy với em?”
Lâm Dụ quay lại.
Màn hình trước mắt anh lướt qua dòng tiêu đề: Bộ phim mới của Lộ Tư Tề lọt vào danh sách hạng mục cạnh tranh chính của liên hoan phim Vân Thượng, diễn viên chính cũng góp mặt vào giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, trở thành bộ phim Trung Quốc duy nhất được đề cử hai hạng mục trong năm nay.”
“Em không báo anh trước vì em muốn đợi tin của Cố Ninh.
Dù sao hiện giờ anh cũng không làm việc được, thôi thì cùng đi với em nhé, sẵn mình đợi móng vuốt của anh lành luôn.” Trịnh Phái Dương lắc lắc tay anh, “Với lại liên hoan phim Vân Thượng được tổ chức ở Ý, anh có thể tiện đấy đến dự lễ trao giải mà, đúng không?”
Lâm Dụ vẫn chưa kịp tiêu hóa thì mồm đã vội đồng ý: “Ừ đúng, tốt quá ha em.”
Đây mới là kế hoạch hoàn chỉnh của Trịnh Phái Dương, trong những dự tính của cậu lúc nào cũng có anh trong đấy.
[“Lúc trước anh hỏi tôi, cậu ấy và tôi nhìn cỡ nào cũng không giống người trong cùng thế giới, thế tại sao tôi có thể tin tưởng vào mối quan hệ này đến vậy.” Lâm Dụ quay lại nhìn Tô Văn Trạm, nghiêm túc trả lời, “Là do.“]
“Là do“ Lâm Dụ chồm qua phanh tay, ánh mắt vờn quanh Trịnh Phái Dương, “Lòng anh kiên định chẳng dời đến thế, là do anh luôn được bao bọc trong tình yêu.”
Xe dừng dưới tàng cây, Lâm Dụ ôm lấy cậu bằng một cánh tay.
Bờ ngực kề sát nhau, Trịnh Phái Dương ghé vào lỗ tai anh: “Người khác có nói gì cũng chẳng quan trọng.
Nhưng anh quên rồi sao, ai là người nói lời bên nhau trước?”
Chạc cây đong đưa, gieo rắc những sợi sáng vẹn nguyên.
Lâm Dụ vẫn luôn nhớ, Trịnh Phái Dương là người níu lấy tay anh dưới tán ngô đồng trong khuôn viên Cảnh Hành trước.
Trịnh Phái Dương là người ôm chặt lấy bờ vai anh ở giữa vùng sa mạc.
Trịnh Phái Dương là người cắn lên vành tai anh, nói từng câu từng chữ: Cậu không được hối hận.
Trịnh Phái Dương là người mặc cho lòng anh đâm chồi hoa tươi, rồi xum xuê trổ lá.
“Không cần biết anh thích em dường nào, yêu em đến đâu.”
Trịnh Phái Dương nhìn Lâm Dụ, đôi mắt cậu trong vắt, như thể bao ánh nắng sau rèm đã rọi vào đáy mắt cậu từ lâu.
“Vì em lúc nào cũng yêu anh nhiều hơn một chút, so với một chút nhiều hơn lòng yêu em của anh.”.