Editor: juno
Lần cuối Lâm Dụ thấy Trịnh Phái Dương đứng trên sân khấu là hồi tám năm về trước, hai đứa hãy còn đang học cấp ba.
Khi ấy Lâm Dụ vừa được lên chức lớp trưởng, chuyện gì cũng muốn thó một chân vào, đến cả văn nghệ cậu chàng cũng ra sức hẳn.
Lâm Dụ vây chung quanh lò sưởi dưới nhà ăn với mấy ủy viên trong lớp, bàn bạc vài ngày mới chọn được một vở kịch tình yêu truyền thống Trung Hoa, tên là Mười tám dặm tiễn đưa.
mười tám dặm tiễn đưa (thập bát tương tống): Một đoạn trong truyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, mình đọc ở
"Lâm Lâm ơi, cậu muốn đóng vai gì?" Ăn cơm trưa xong, Lâm Dụ đặt mông ngồi cạnh Trịnh Phái Dương, hỏi.
Trịnh Phái Dương vùi đầu sửa bài thi: "Tớ không muốn tham gia."
"Mấy đứa khác có thể không diễn nhưng cậu thì phải diễn.
Nếu đoạt giải sẽ được cộng điểm đó, giúp cậu dễ giành tiến cử sau này hơn.
Cho nên Lâm Lâm không được bỏ! Cậu đóng vai chim khách thôi cũng được!" Lâm Dụ mân mê tay áo đồng phục Trịnh Phái Dương, nghĩ một tẹo rồi nghiêm túc bảo: "Cậu ngẫm kĩ đi.
Nếu cậu bằng lòng thì tớ sẽ đóng vai chú chim khách đậu ở chạc cây đối diện cậu nhé."
Trịnh Phái Dương ngẩng lên nhìn: "Cậu làm chim à?"
Lâm Dụ: "..."
Hai đứa nhao nhao cãi mất vài ngày thành ra vai chim vai giếng gì đều có người lấy cả, chỉ còn mỗi hai vai chính thôi.
Trông thấy Phó Đản giành chú chim khách mình ưng, lòng Lâm Dụ đau như cắt: "Thấy chưa! Tớ bảo cậu chọn lẹ lên mà cậu cứ chần chờ, giờ đến vai chim khách cũng mất tiêu rồi."
Trịnh Phái Dương bị trách móc chẳng biết làm sao: "Còn một con chưa ai đóng đấy thây."
Lâm Dụ nhoài người trên thành ghế: "Nhưng không còn đôi nữa.
Tớ muốn diễn đôi với cậu cơ."
Trịnh Phái Dương đặt bút máy xuống bàn: "Cậu muốn bất chấp diễn cặp với tớ sao?"
Lâm Dụ cúi đầu với lấy tay áo đồng phục treo trên ghế của Trịnh Phái Dương: "Cả cấp ba chỉ có một cơ hội thôi, sau này chắc chẳng được nữa, tớ muốn đứng cùng cậu trên sân khấu."
Lời lẽ ủ rũ dường này, Trịnh Phái Dương mà không đồng ý chắc bị nghiệp quật mất, thế là cậu đánh mềm lòng: "Vậy thì tớ diễn."
Lâm Dụ vẫn không vui: "Diễn gì nữa mà diễn, mất tiêu vai chim khách rồi."
"Vậy cậu muốn đóng vai gì?"
"Tớ muốn đóng vai gì cậu cũng chịu hả?"
Trịnh Phái Dương gật đầu: "Ừ."
Giáo viên thực tập lớp số bốn đang não cả ruột vì danh sách phân vai.
Đột nhiên Lâm Dụ ùa vào văn phòng, nhào đến bên bàn, to mồm thông báo: tìm được bạn đóng vai Chúc Anh Đài rồi.
Hắn chêm thêm: "Trịnh Phái Dương đấy ạ."
Cây bút bi của thầy Kỷ rớt cái 'cạch': "Trịnh Phái Dương không vào vai Lương Sơn Bá mà lại diễn Chúc Anh Đài à? Thế lớp mình còn ai có khả năng đảm nhận Lương Sơn Bá không?"
Lâm Dụ thẹn thùng cười: "Còn em ạ."
Kỷ Dịch: "..."
Thầy Từ bước vào phòng vật lý, vừa khéo đụng mặt chàng lớp trưởng Lâm vừa vọt ra, Lâm Dụ đứng đấy hô chào thầy rồi vút đi như cơn gió.
Từ Yểu Nhiên đặt trái cây lên bàn Kỷ Dịch: "Lâm Dụ lại đến phiền em nữa hả? Sao lần nào đến anh cũng thấy nhóc đấy."
Kỷ Dịch ngước lên: "Nó đến để báo với em đã chọn được người thầu vai nam nữ chính rồi.
Anh thử nhìn danh sách xem ổn không?"
Từ Yểu Nhiên bước đến đọc sơ: "Vừa dòm liền biết vai chính do một tay cậu chàng chọn.
Em thấy ổn thì ắt là ổn thôi."
Thầy Kỷ nhăn nhó như cạp trúng khổ qua: "Chắc là được đấy, mà sao em cứ cảm thấy Lâm Dụ đang vùi dập cải trắng."
"Lớp mình làm gì có cải trắng." Từ Yểu Nhiên lột quả cam trên tay, chẳng thèm ngẩng đầu mà nói: "Anh thấy em nom giống cải trắng hơn đấy."
Nói rồi Từ Yểu Nhiên đút múi cam đã lột đến bên miệng thầy Kỷ.
Thế là một đạo diễn không chuyên, nhiều diễn viên tay non và một nhà viết kịch cùng nhau tập dợt vở diễn sân khấu nửa mùa.
Thầy Kỷ lôi Trịnh Phái Dương dặn dò: "Vai này em có tự nguyện nhận không? Nếu em không thích thì thấy cũng không ép..."
"Đài Đài ơi!" Tiếng gọi phiền phức từ đằng sau vang lên, cắt ngang lời Kỷ Dịch.
Lâm Dụ chen giữa hai người, "Thầy Kỷ tìm Đài Đài của em chi vậy? Em vừa tính tập thoại với bản mà."
Kỷ Dịch vỗ lưng Lâm Dụ, đẩy hắn ra: "Em tập một mình đi."
Lâm Dụ tủi thân quyến luyến nhìn Trịnh Phái Dương: "Đài Đài nhớ về lẹ nha, Bá Bá của cậu chờ đó."
"..." Kỷ Dịch đồng cảm với cậu bé Đài Đài, anh quay lại nghiêm túc bảo: "Nếu em chịu không nổi nhớ nói với thầy, thầy sẽ bắt Lâm Dụ diễn vai miệng giếng, đổi một Lương Sơn Bá khác cho em."
Trịnh Phái Dương nở nụ cười đầu tiên với Kỷ Dịch, nét cười xán lạn khiến gương mặt cậu càng thêm điển trai.
"Lương Sơn Bá này là được rồi ạ, em thích lắm."
Thầy Kỷ nghĩ thầm trong lòng, củ cải trắng Trịnh Phái Dương sao mà thiệt thòi quá.
Tuy chỉ luyện tập vỏn vẹn một tuần nhưng dẫu sao nam chính của lớp số bốn cũng lăn lộn trong đoàn kịch vài năm trời, trình độ so với bao lớp nghiệp dư khác hơn hẳn một bậc.
Mấy vị giám khảo không chuyên đánh giá hồi lâu cuối cùng trao giải chương trình văn nghệ năm ấy cho "Mười tám dặm tiễn đưa" của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Tấm bằng khen giải nhất đề chữ 《 Mười tám dặm tiễn đưa 》đến giờ vẫn nằm trên bàn làm việc thầy Từ.
Quay về hiện tại, mãi đến khi Trịnh Phái Dương ngồi xuống ghế của mình, Lâm Dụ vẫn nhìn chằm chằm chẳng rời, nhìn đến mức MC phải hỏi: "À, giám khảo Lâm Dụ có điều gì muốn nói với đội trưởng Trịnh của chúng tôi sao?"
Sân khấu lặng im, Trịnh Phái Dương không hồi đáp ánh mắt dõi theo cậu.
Trong cái nhìn của bao người, Lâm Dụ cất đi tầm mắt âm ỉ rực cháy của anh, sau đấy quay lại đáp: "Không có gì, chẳng qua tôi thấy đội trưởng Trịnh trông đẹp trai quá."
Nhớ lời Cố Ninh, xuyên suốt buổi ghi hình Lâm Dụ chưa hề tranh cãi với thí sinh câu nào, thế mà quay sang đốp chát đội trưởng ngồi cạnh thì kha khá lần.
Vòng đấu đầu tên là "Khối Sudoku lập thể".
Lâm Dụ nghe luật thi lúc dợt chương trình mà chẳng hiểu gì, giờ chỉ đành vờ vịt quan sát mấy con số cứ nhảy tùm lum trông đến là nhức đầu, tay thì giả bộ tính toán cộng trừ, nhân tiện liếc mắt ngắm chàng đội trưởng kế bên.
Trịnh Phái Dương cứ cúi đầu mãi, cậu tỉ mỉ cho điểm và ghi đánh giá từng thí sinh trên trang giấy trắng.
Đôi mắt Lâm Dụ ngừng ở những đầu khớp xương rõ ràng trên tay cậu — ngón tay thon dài, mạch máu xanh xao, đẹp đến nao lòng.
Trầy trật mãi mới đến vòng hai, may quá không liên quan gì đến mấy con số nữa — Vòng này các thí sinh phải quan sát ở cự ly xa, chọn ra từ một trăm bức tranh sơn dầu một bức vẽ bằng màu tương phản.
Thí sinh chỉ có duy nhất một cơ hội để chọn.
Hạng mục này so với vòng đầu đơn giản hơn nhiều, ít nhất đội trưởng Lâm nghe hiểu.
MC vừa dứt lời giải thích, chỉ mỗi Trịnh Phái Dương nhíu mày, cậu giơ tay đặt câu hỏi: "Độ khó của đề này với đề Sudoku vòng trước vốn không đồng đều, nhưng những thí sinh mà ban tổ chức chọn ra lại có trình độ ngang nhau.
Thế thì hình như không công bằng với các thí sinh tham gia hạng mục khác?"
Vốn không nghĩ giám khảo sẽ buông lời nghi ngờ quy tắc thi, hơn nữa còn nói huỵch toẹt ra thế, MC nhất thời không biết đáp sao cho phải, không khí trường quay chợt mất tự nhiên.
Lâm Dụ ngoảnh sang nhìn Trịnh Phái Dương, cậu mím khóe môi, kiên nhẫn chờ ai đó giải đáp thắc mắc mình, dường như không hề nhận ra cậu vừa thốt một câu khiến mọi người im bặt.
Chẳng khác gì thuở còn nhỏ, mấy khi Trịnh Phái Dương giơ tay hỏi những điều không ai nghĩ đến, khiến thầy cô trở tay không kịp, dáng vẻ của cậu cũng như bây giờ.
Cũng nghiêm túc, cũng mím môi, cũng hấp háy bao nét tò mò và ngây ngô trong đôi mắt, cũng...!khiến anh không dời được ánh nhìn.
Thế nên Lâm Dụ cầm micro, quay qua, thẳng thắn nhìn Trịnh Phái Dương của mình.
"Có lẽ đội trưởng Trịnh nghĩ nhiều rồi.
Tôi thấy hạng mục này khó không kém.
Một bên thi tài tính toán, một bên so khả năng quan sát và cảm thụ không gian.
Tôi nghĩ anh không nên phủ nhận tầm quan trọng cả hai đề thi chỉ vì độ phức tạp của quy tắc chơi.
Những thí sinh được tuyển chọn chắc hẳn dựa trên nhiều tiêu chí khác nhau, không phải ai cũng giỏi mỗi tính toán."
Giám khảo Lâm dường như bòn rút hết mọi vốn từ chuyên môn mà anh nghĩ được để nói vài ba câu đấy.
Trịnh Phái Dương phản bác: "Chính vì vậy nên mới cần luật chơi hợp lý hơn.
Không thể phán đoán năng lực thí sinh dựa trên một trận đấu mang tính ngẫu nhiên cao như thế.
Tôi nghĩ chúng ta nên sửa quy tắc vòng đấu này, không nên qua loa bắt đầu."
Lâm Dụ cãi lại: "Đây là thi đội, không phải thi cá nhân, phải bộc lộ năng lực cá nhân thì mới bộc lộ được tài năng cả đội.
Tôi nghĩ chúng ta không cần thay đổi quy tắc."
Dứt lời, Lâm Dụ đánh mắt ra hiệu với vị giám khảo còn lại: "Cậu Mạnh Tiêu Trình thấy sao?"
Mạnh Tiêu Trình vốn chỉ chú tâm vào một trăm bức tranh sơn dầu trên sân khấu, chẳng thể hiểu chúng khác nhau nơi nào.
Đột nhiên bị Lâm Dụ gọi tên bèn quay sang với nét mặt mù mờ: "Thấy sao là sao?"
Trịnh Phái Dương nói: "Tôi cho là độ khó của đề này so với đề vòng trước thấp quá."
Mạnh Tiêu Trình ngạc nhiên thảng thốt: "Hở, hạng mục này không khó hả? Tôi thấy khó quá trời mà!"
Trịnh Phái Dương: "..."
Hai người chẳng ai nhường ai.
Lúc này có thí sinh nữ dáng cao gầy, mặt mày không tầm thường lách giọng nói vào micro: "Nếu giáo sư Trịnh muốn sửa luật chơi thì em không ý kiến..."
Vừa nghe xong tức thì Trịnh Phái Dương đặt bút: "Được, thế thì sửa."
Lâm Dụ bướng bỉnh nghiến răng: "Sửa đi, đội trưởng Trịnh muốn sửa thì sửa đi.
Sửa rồi thì tôi không làm giám khảo nữa, đội trưởng Trịnh là nhất, cậu nói gì cũng đúng."
"Uầy —" Trường quay vang lên những tiếng thổn thức, khán giả mê xem kịch bản giám khảo nội chiến này lắm.
Đạo diễn chương trình thấy chỉ vừa trận đầu thôi đã có tiết mục gây hot thì vui đến độ đứng bật dậy, ông xoa tay, lòng chỉ mong họ cãi to hơn.
Mạnh Tiêu Trình ngồi một bên đến giờ mới ngửi thấy mùi thuốc súng, muốn nói gì đấy để chuyện dịu bớt.
Mãi mới lấy được micro, vừa hô "Này" tức thì Lâm Dụ đổ thêm dầu vào lửa: "Sao? Đội trưởng Trịnh thấy sao? Còn muốn đổi luật không?"
Trịnh Phái Dương rốt cuộc ngẩng lên nhìn Lâm Dụ, nhìn một hồi thật lâu, trái phải đều nhìn cả.
Sau đấy ngoài dự kiến, cậu không phản bác gì, chỉ thu lại tầm mắt, thản nhiên nói: "Được thôi, tôi nghe theo lời giám khảo Lâm Dụ, bắt đầu thi đi."
Nếu các vị lãnh đạo trong viện nghiên cứu không quan tâm đợt hợp tác văn hóa này với đài truyền hình, nếu trường học không phát thông báo bắt các viện nghiên cứu dưới trướng kết hợp với chương trình xây dựng hình ảnh văn hóa, nếu viện trưởng không đích thân chỉ tên Trịnh Phái Dương rồi bảo: "Phái Dương à, con là trụ cột của đám nghiên cứu sinh vừa vào viện nghiên cứu chúng ta, ngoại hình cũng ưu tú nữa, mấy vụ giao lưu công chúng này đành giao cho con, âu cũng là việc nên làm."
Nếu không vì những lý do trên, Trịnh Phái Dương chả thèm tham gia ba cái chương trình trí tuệ i xì nhau như này.
Đánh giá liên tục hai vòng đấu vô nghĩa, cả thể xác lẫn tinh thần Trịnh Phái Dương đều rã rời.
Tranh thủ lúc thí sinh và khách mời vào hậu trường dậm lại trang điểm, Trịnh Phái Dương đến phòng thay đồ một mình để nghỉ ngơi.
Tiện tay vớ đại vài cuốn tạp chí, bỗng có tiếng 'két' khẽ từ ngoài phòng.
Cửa hé một khe nhỏ, có bóng ai vàng vàng lách vào.
Trịnh Phái Dương ngẩng đầu nhìn, trông rõ người vừa đến thì lật tạp chí tiếp, chẳng mảy may phản ứng.
Lâm Dụ đi đến sô pha giữa phòng, đôi chân thon dài của Trịnh Phái Dương bắt chéo nhau, sách báo mở toang trên đầu gối, mặt rét như sương không khác gì lúc trên sân khấu ban nãy, cậu không cất lời, lơ đẹp anh.
Vẻ mặt lạnh lẽo đến độ Lâm Dụ không dám thốt tiếng nào, đành ngậm mồm nuốt nước bọt.
Chỉ còn cái im ắng.
Lặng yên.
Tĩnh lặng.
Đột nhiên ngoài hành lang vang tiếng 'rầm' thật lớn, chẳng biết ai đi ngang rồi va vào dàn loa, nhạc nền bất chợt rít gào, âm thanh quá to nên cứ dội ong ong vào tai, tim người cũng theo đấy nảy đập từng cơn.
Trong tiếng nhạc thét vang, chân Lâm Dụ bỗng nhũn cả ra, cứ thế quỳ bịch trên sàn..