Giang Tử Khâm tỉnh dậy, bên ngoài trời đang mưa to. Cô hộ lý đẩy cửa bước vào, thấy cô đã tỉnh, liền chào, “Giang tiểu thư”, sau đó tháo chai nước đã truyền xong. Giang Tử Khâm ra hiệu cho cô ta để mình làm.
“Ấy, Giang tiểu thư, đừng như vậy. tối qua cô bị, ngất, bây giờ người vẫn còn yêu, cần nghỉ ngơi.”
Giang Tử Khâm mặt xầm xì, ngòi dậy, chấm bông cồn vào kim truyền. Cô y tá đành để cô làm, chỉ giúp dán băng gạc, rồi dìu cô đứng dậy.
Cô nóng lòng muốn đi gặp Kha Ngạn Tịch, liền theo y tá đến phòng ICU nơi anh đang nằm. Nhìn qua cửa kính, thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô tỳ vào bệ cửa sổ, tay bíu chặt chấn song, các khớp ngón trắng bệch, như sắc mặt cô lúc này. Ông viện trưởng đứng đằng sau cô, nói nhỏ: “Tình hình đã bước đầu ổn định, bây giờ quan trọng nhất là tránh nhiễm trùng. Anh ấy vẫn chưa tỉnh, đợi thêm mấy ngàu nữa.”
Chập tối hôm đó, có mấy cảnh sát đến bệnh viện nắm tình hình.Giang Tử Khâm đờ đẫn ngồi trên ghế, nghe họ trao đổi một số vấn đề. Trước lúc đi, một nhân viên trao cho cô một chiếc túi trong suốt, nói đó là những thứ của Kha Ngạn Tịch lưu lại hiện trường.
Giang Tử Khâm ngồi một mình bên ngoài phòng ICU, dưới ánh đèn neon trắng đục lạnh lẽo của bệnh viện, lấy ra những thứ còn dính máu trong cái túi. Một chiếc cúc áo bằng bạch kim, quà cô tặng anh, chiếc di động còn mới, là điện thoại tình nhân, họ sử dụng chưa được lâu. Dùng vạt áo lau sạch vết máu, cảm giác toàn thân tê liệt, chỉ thấy căm ghét cái vật sẫm màu này, không muốn nhìn, nhưng lại không để ý cái vật sẫm màu đó từng sôi trào, tuần hoàn trong cơ thể Kha Ngạn Tịch.
Vì lau hơi mạnh, vô tình chạm phải nốt nào đó, màn hình bỗng sáng lên. Vừa mở máy đập vào mắt là dòng tin nhắn đantg viết dở “Tiểu Man, anh w...”
Đây là tin nhắn Kha Ngạn Tịch viết lúc bị tai nạn. Anh cố nén đau, láy điện thoại ra, tay run run nhắn tin cho cô, nhưng máu trong người chảy ra giống như sinh mạng đang đếm ngược từng giây, đầu choáng váng, ý thức hỗn loạn, trong một nỗ lực cuối anh cố viết được chữ “anh” đó. Muốn viết tiếp nhưng đã không thể điều khiển được ngón tay. Đàu gục xuống, không thể nhúc nhích trong khoảng không gian chật hẹp đã biens dạng, mắt mờ dàn bất lực nhìn chuỗi chữ w kéo dài, lòng tuyệt vọng, ý thức biến mất.
Giang Tử Khâm thở dốc từng cơn,ngực phập phồng. Tay nắm chặt chiếc di động lạnh giá, áp nó lên ngực, chỗ gần tim nhất. Anh muốn viết gì cho em? Anh
Cuối cùng khóc nấc, trong nỗi đau đớn cào xé tâm can. Kha Ngạn Tịch ở ngay trước mắt nhưng cô không thể ôm anh. Giống như giơ tay ra là có thể chạm vào nhưng khi chạy thục mạng về phía trước, lại phát hiện chỉ có thể có thể chạm vào bức tường lạnh cứng, người cô run bần bật.
Ba ngày sau, Kha Ngạn Tịch tỉnh lại. Nhưng Giang Tử Khâm lại đổ gục vì suốt mấy ngày qua không một hạt cơm vào bụng. Cô đờ đẫn không nói năng gì, sự sống được duy trì bằng trai đường gluco truyền vào cơ thể.
Khi Kha Ngạn Tịch đã tỉnh, đôi mắt thẫn thờ của cô chợt bùng sáng. Cô ngồi phắt dậy, lao xuống giường, chạy ra ngoài. Kim truyền chọc vào da thịt cũng không hề hay biết. Chạy được vài bước, liền bị trợ lí ngăn lại.
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Môi run run, da đầu tê bì, cô vừa vui phát điên vừa lo lắng., vừa hi vọng vừa sợ hãi.
Trợ lí đỡ cô thể mảnh mai như tàu lá đó, để cô nghỉ thêm một chút.
“Không dược tôi phải gặp anh ấy ngay.” Giang Tử Khâm kiên quyết.
“Đây là chú ý của Kha tiên sinh, anh ấy bảo tạm thời chưa muốn gặp cô.” Trợ lí lúc này mới nói.
Giang Tử Khâm trợn mắt nhìn anh ta. Do quá gầy hai má trũng xuống, đôi mắt trông càng to. Cô không tin túm lấy tay anh ta, hét, “Không phải, không phải vậy, anh lừa tôi.”
Giang Tử Khâm buông tay, thẫn thờ nói: “Tôi biết rồi”
Trợ lí thở dài, đỡ cô ngồi xuống ghế, cúi xuống nhỏ nhẹ nói: “Giang tiểu thư, cô phải phấn chấn lên, một người đàn ông yêu cô nhiều như vậy, điều anh ấy sợ nhất là để cô nhìn thấy khiếm khuyết của mình. Hiện nay, tâm trạng Kha Ngạn Tịch không tốt lắm, cô hãy cho anh ấy chút thời gian để bình tĩnh lại, bản thân cô cũng cần bình tĩnh lại. Với tâm tạng của hai người bây giờ, gặp nhau sẽ càng buồn hơn. Hãy để cho thời gian giải quyết vấn đề, tôi tin những người có tình cuối cùng sẽ được ở bên nhau.
Giang Tử Khâm nhìn ra ngoài cửa sổ, Vãn lặp lại câu trước: “Tôi biết.”
Cô có cảm giác, sau một đêm mình đã lớn hẳn, không giả làm trẻ con nữa, không cam lòng làm trẻ con, cô buộc phải trở nên kiên cường.
Suốt một thời gian dài sau đó, Kha Ngạn Tịch không muốn gặp cô. Giang Tử Khâm cũng không làm ầm ĩ, cô tìm việc làm để mình luôn bận rộn. Sau khi ăn ăn cơm, đi siêu thị hằng ngày trở thành công việc quan trọng nhất của cô. Cô mua các loại rau tươi, mang về nhà cẩn thaanju sào nấu, tận tình làm một bà nội trợ mà ngày xưa cô rất sợ.
Con người ta thường khi bắt buộc sẽ làm được những việc tưởng chừng không thể. Trước đây, ngay nồi cháo cô cũng không nấu được, bây giờ đã có thể tự nấu ba bữa cơm. Khi làm chưa đạt, lại hỏi cô giúp viêc, làm hỏng thì tự ăn, cho nên mặc dù vất vả, cô cũng không gầy đi.
Bữa ăn hàng ngày của Kha Ngạn Tịch đều do cô đích thân vào bếp. Thỉnh thoảng lại thấy cô nhìn các túi thực phẩm vừa mua, miệng lẩm bẩm, cứ như là anh có thể nghe được. Do nỗ lực của cô, sức khỏe của Kha Ngạn Tịch hồi phục rất nhanh. Trợ lý lén chụp ảnh anh cho cô xem, cô vừa căng thẳng vừa xúc động. Tuy vậy, những khi chỉ một mình, lại buồn nẫu ruột.
Ngày 8 tháng chạp, Giang Tử Khâm mặc áo bông, đi mua xương sườn, rau cải, khoai môn, đậu, rồi vội vã vè nhà nấu một nồi cháo Chạp bát *. Kha Ngạn Tịch rất thích ngày này, bởi vì anh thích ăn cháo chạp bát, đặc biệt là thích ưn những hạt đậu ninh nhừ. Còn cô lại chúa ghét hạt đậu ninh, bỏ hết sang bát anh, “Một hạt đậu đánh ba phát bủm, ba hạt đậu hát một bài”.
*: Ngày 8 tháng chạp tương truyền là ngày đức phật Thích ca mâu ni tu thành phật. Vì vậy hằng năm vào ngày này, các chùa thường tổ chức kỷ niệm và nấu cháo cúng phật. Món cháo này gọi là cháo chạp bát gồm: gạo, đậu, hạt sen, lạc, vừng, táo khô, hạt dẻ, hạnh nhân. Về sau trở thành tập tục trong nhân gian.
Kha Ngạn Tịch chauw bao giờ nghe câu vè đó, cười ngặt nghẽo mãi không thôi.
Trong gió lạnh se sắt, Giang Tử Khâm cười khúc khích. Ký ức đôi khi cũng là một sức mạnh. Cô dừng chân trước một cửa hiệu, dưới tấm quảng cáo cỡ lớn, có tấm biển bằng ngọc mà cô rất thích. Nghĩ đến chiếc cúc bạch kim dính máu, cô
Chọn được một đôi khuy tay rất tinh xảo, cô trả tiền rồi ra về.
Buổi trưa xách cái phích đến bệnh viện, trong phích là món cháo chạp bát. Cháo rất nhiều, cô sẻ một bát cho cậu trợ lý vẫn ở bệnh viện chăm sóc anh suốt thời gian vừa rồi. Trợ lý phấn khởi, ăn rất hào hứng, không tiếc lời khen ngợi tài nấu nướng của cô.
Trợ lý ăn xong, lau miệng, nói với cô: “Giang tiểu thư, tôi mang cháo vào cho Kha tiên sinh đây!” Cậu ta cầm phích cháo bước ra, Giang Tử Khâm liền gọi lại.
“Đưa cái này cho anh ấy!”. Cô đưa khuy áo cho anh ta.
Trợ lý ngắmchiếc khuy trong tay, nhìn vẻ mặt đầy hy vọng của Giang Tử Khâm, có lẽ bị chinh phục, anh ta kéo cô đi về phía phòng bệnh của Kha Ngạn Tịch, “Giang tiểu thư, cô đến thăm Kha tổng đi, dù bị mắng, tôi cũng đưa cô đi. Rõ ràng hai người chỉ nghĩ đến nhau, tại sao phải dựng lên bức tường như thế.”
Nhưng Giang Tử Khâm từ chối thiện ý của anh ta, “Không, không, tôi không đi. Anh nói đúng, đàn ông rất sợ để lộ điểm yếu trước mặt người phụ nữ của mình. Nếu anh ấy chưa muốn gặp tôi, tôi sẽ cho anh ấy thời gian, trước đây tôi luôn ép anh ấy, bây giờ sẽ không thế nữa.”
“Tiểu thư...ầy, tôi chỉ buột miệng nói thế cô cũng tin à!”
“Nhưng anh nói đúng, mặc dù sĩ diện không phải do người khác ban cho, nhưng tôi vẫn không muốn anh ấy thấy tôi chứng kiến vết thương đó. Hơn nữa...”Giang Tử Khâm cúi đầu, giọng trầm hẳn: “Hơn nữa, chính tôi cũng không biết nên đối diện với Ngạn Tịch như thế nào, tôi sợ không kiềm chế được, anh ấy sẽ đau lòng.”
Cuối cùng, một mình trợ lý đi vào phòng bệnh. Cậu ta cũng trạc tuổi Giang Tử Khâm, chưa từng yêu ai, chưa có mối tình nào, thậm chí vẫn cần bố mẹ chăm sóc như đứa trẻ. Cho nên cậu ta không thể hiểu giữa Kha Ngạn Tịch và Giang Tử Khâm rốt cuộc có gì ngăn cách, đã yêu nhau, đã nhớ nhau, tại sao không gặp nhau, tại sao phải tự dày vò, ở gần nhau như vậy, tại sao phải dựng nên bức tường không thể nhìn thấy nhau?
Nửa tiếng sau, trợ lý hấp tấp chạy lại, nắm cánh tay Giang Tử Khâm kéo đi. Cô kêu đau, cậu ta mới buông ra.
“Anh điên à?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Trợ lý lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Không phải Giang tiểu thư, là Kha tổng muốn gặp cô! Nhân lúc anh ấy chưa đổi ý, cô mau vào đi.”
Giang Tử Khâm nghe vậy, mừng cuống, lập tức theo cậu đi tới phòng bệnh. Nhưng khi đứng trước cửa phòng lại do dự. Tay đặt lên nắm đấm cửa, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay lan ra, như dòng điện xộc vào trái tim cô đang nảy liên hồi, cả người, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong từ từ đông cứng.
Cô bỗng thấy sợ, dường như người trong phòng bệnh không phải là Kha Ngạn Tịch, mà là một...một quái vật khiến cô khiếp đảm.
Trợ lý đẩy nhẹ cánh cửa.
Kha Ngạn Tịch nằm yên lặng trên giường, hai mắt nhắm. Khi cô đến gần, anh cảm nhận được, từ từ mở mắt.
Giang Tử Khâm có cảm giác bị ánh mắt đó xuyên thấu, nhưng làm như không nhận ra, bước nhanh đến bên giường, cất giọng vui vẻ hỏi: “Ngạn Tịch, anh đỡ hơn chưa?”
Kha Ngạn Tịch lạnh lùng nhìn cô, ngay ụ cười cũng như làn gió lướt qua, “Cũng tạm, tóm lại không chết được.” Mà sống cũng không xong.
Lòng cô se sẽ đau, cố nở nụ cười, vội quay đi lấy nước. Nhân lúc này, cố gắng làm cho cơ mặt cứng đờ của mình trở lại bình thường, khi quay về chỗ anh, mặt đã có một sắc thái khác hẳn.
“Ngạn Tịch, anh uống chú nước nhé?” Cô ngồi xuống bên anh, ngón tay dài, mảnh dẻ đặt lên đôi môi trắng nhợt của anh, xoa nhè nhẹ: “Xem này, môi anh khô hết rồi, chắc là không chịu uống nước, đúng không?”
Kha Ngạn Tịch nhíu mày, không nói. Giang Tử Khâm đỡ đầu anh lên, cho anh uống nước. Anh cay đắng nghĩ, hồi cô còn nhỏ, anh đã chăm sóc cô như thế, bây giờ anh lại thành người bị chăm sóc.
Cô vẫn là Giang Tử Khâm ngày ấy,, sau mỗi lần cãi nhau, hay là chiến tranh lạnh qua đi, tất cả lại bình thường. Cô không nhắc một chữ tới bệnh tật của anh, coi như không biết sự tàn phế của anh. Tự tay nấu cho anh ngày ba bữa cơm, phụng phịu kêu mệt, quay lưng lại đòi anh đám lưng.
Nhưng không còn là Kha Ngạn Tịch ngày xưa, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều cảm thấy lòng đau như bị đâm. Khó khăn như vậy mới đến được với nhau, nhưng một lần nữa bị số phận bỡn cợt. Một người tàn khuyết như anh làm sao xứng với cô thiếu nữ trẻ măng, căng tràn sức sống như thế. Nhìn cô chạy đi chạy lại trước mặt, anh đau khổ nghĩ, sau này anh không còn có thể theo kịp bước chân cô nữa.
Vách ngăn mỏng manh giữa hai người cuối cùng bị xé toang vào cái ngày Kha Ngạn Tịch lắp chân giả.Hôm đó đến ngày hẹn lắp chân giả, từ sáng sớm anh đã kiếm cớ bảo cô ra ngoài. Tuy nhiên thật tình cờ, vừa ra tới cổng bệnh viện nhìn thấy người bán khoai nướng, cô liền mua mấy củ khoai vừa mềm vừa thơm phức, cô nghĩ đến nụ cười của anh, cô hớn hở ôm túi khoai chạy một mạch trở lại phòng bệnh.
Cửa phòng khép hờ, không nghĩ gì, đẩy cửa bước thẳng vào, “Ngạn Tịch, nhìn này, em mua...” Cô đột nhiên im bặt. Bốn năm bác sĩ vây quanh giường, một người cầm chiếc chân giả màu sắc kì dị. Kha Ngạn Tịch được trợ lý đỡ dậy, một chân bị cưa cụt ngủn, nhìn cô, sắc mặt kinh hoàng.
Anh vớ chiếc điều khiển TV, giận dữ ném về phía cô, “Đi ra!”
Giang Tử Khâm mặt đầy nước mắt. Cô muốn lao đến ôm anh mà khóc, nói với anh, Ngạn Tịch, em đau, em đau lắm, anh hãy lấy chân của em đi. Nhưng trợ lý của anh đã bước đến, dìu cô ra ngoài.
Trước mắt Giang Tử Khâm luôn hiện ra chiếc chân giả đó. Nói không sợ là nói dối, cô bị sốc hơn bất cứ người nào nhìn thấy nó. Cô yêu anh như vậy, đau đớn cho sự tàn tật của anh hơn cả bản thân anh. Cô không thể tưởng tượng, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như thế, mà cuộc đời từ nay phải dựa vào chiếc chân giả mới đứng lên được. Sự dày vò đó khủng khiếp thế nào?
Nhưng sựu đã vậy, còn biết làm sao. Cô ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng bệnh. Trợ lý ngồi bên nói rất nhiều, có cái đúng, có cái sai, nhưng hầu như cô không để vào tai.
Tối hôm đó, Giang Tử Khâm nấu cho anh nồi cháo thanh đạm, chỉ có thịt gà xé nhỏ và vị hoa quế. Cô liếc nhanh khắp phòng bệnh, không nhìn thấy chiếc chân giả. Kha Ngạn Tịch nhạy cảm hiểu ngay cô đang tìm gì, anh buông chiếc thìa đang cầm, nó va vào thành bát “cạch” một tiếng khô khốc.
“Từ nay đừng làm món này nữa, anh không thích vị hoa quế.” Anh đặt chiếc bát sang bàn bên cạnh, cầm lên cuốn tạp chí tài chính.
Anh đâu biết, cô đã phải công phu thế nào, vất vả bao nhiêu. Hoa quế phải chọn kĩ từng bông, thịt gà phải xé từng sợ theo thớ, vậy mà anh nói không thích liền bỏ.
Lát sau trợ lý bước vào. Giang Tử Khâm bảo cậu ta, trong phích còn chút cháo, hỏi cậu có muốn ăn không. Cậu ta đương nhiên muốn, đón bát cháo húp soàn soạt, tiếng động to đến nỗi làm Kha Ngạn Tịch chau mày.
Sau khi trợ lý đi khỏi, Kha Ngạn Tịch nổi giận vô cớ, chỉ cô hét: “Em cút đi cho tôi!”
Cô ngơ ngác, “Đang yên ổn, sao anh lại như thế?”
Kha Ngạn Tịch ném cuốn tạp chí, hai tay chống giường ngồi dậy, hất hàm, vẻ mặt vô cùng đáng sợ: “Cút ra ngoài!”
Giang Tử Khâm liếc anh một cái, òa khóc, chạy đi.
Cửa phòng bệnh nặng nề đóng lại. Sau phút nóng nảy, Kha Ngạn Tịch dần dần bình tĩnh, cơn giận vô cớ, đối tượng trút giận cũng vô cớ.Chỉ còn lại ba ngày nữa là đến tết âm lịch, trong không khí ngày tết hân hoan này, anh lại mắng người yêu nhất, mà nguyên cớ hoàn toàn là vì bản thân anh.
Nhưng chri mấy chục giây sau, Giang Tử Khâm đã chạy như bay trở lại, lao vào lòng anh, ôm chặt anh, òa khóc.
Kha Ngạn Tịch ngạc nhiên, thở dài một tiếng. Lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài!”
Cô vẫn ôm chặt cứng, vừa khóc vừa nói: “Em không ra, Ngạn Tịch, em không ra, em muốn ở bên anh, em không ra đâu...”
Anh tựa lưng vào tường, hai tay cố đẩy mặt cô ra khỏi ngực mình, giọng chán chường, “Em có thể biết điều một chút không?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc lóng lánh nhìn anh, không kìm được, hét lên: “Rốt cuộc ai là người không biết điều!”
Kha Ngạn Tịch thẫn thờ, không nói.
Cô cúi đầu, lại ngả vào lòng anh, lại trở về ngoan ngoãn như chú mèo con, vừa nấc vừa nói: “Em không muốn xa anh, Ngạn Tịch, dù xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn xa anh. Em biết em không có tài, cũng không xinh đẹp, tiêu tiền hoang phí, tính lại ương ngạnh, cho nên anh không cần em, phải không?”
Cô đột nhiên trở nên rất ấu trĩ.
Nhưng đã buộc Kha Ngạn Tịch nói ra sự thật. Anh nâng mặt cô lên, dịu giọng: “Đừng nói vớ vẩn!”
Cô ngồi thẳng người, lấy cùi tay anh lau nước mắt cho mình, “Vậy vừa rồi có phải anh ghen?”
Mắt anh chợt lóe, đã bị phát giác, nhưng không chịu thừa nhận, nghiêng đầu, nói cứng: “Nói vớ vẩn gì vậy?”
Giang Tử Khâm cầm tay anh, áp vào ngực anh, thì thầm: “Ngạn Tịch, chỗ này rất đau, đau lắm.”
Trong đầu anh, không hiểu sao lại lóe ra cảnh tượng buổi tối đầu tiên anh đưa cô về nhà, lúc cô mười hai tuổi. Hôm đó, cô mặc chiếc áo phông của anh, rộng thùng thình, người gầy bé, chỉ toàn xương – còn bây giờ, đã nảy nở đầy đặn, xinh đẹp, một thiếu nữ thực thụ rồi.
Giang Tử Khâm cố ý giữ tay anh mơn trớn trên ngực mình. Anh chợt nín thở, dường như đè nén những xung động đang điên cuồng thôi thúc. Cố nghĩ sang những truyện khác, nhưng vô ích, đành dằn lòng giật tay ra,không ngờ bất cẩn đạp vào má cô, chỉ thấy “ối” một tiếng.
Giang Tử Khâm ôm mặt, kêu thất thanh, dù chỉ bị đập nhẹ một cái, vẫn kêu thét như bị đánh một gậy. Tiểu yêu tinh gục xuống, có vẻ như xin tha mạng, thực ra đang tìm cách thoát thân. Kha Ngạn Tịch biết mình đã trúng kế của cô, nhưng vẫn liếc nhìn tiểu yêu tinh quái một cái, quả nhiên cô lại cầm tay anh, nhìn anh cười hi hi.
Kha Ngạn Tịch vẫn nhìn cô, ra lệnh: “Quay đầu lại!”. Cô ngoan ngoãn nghe lệnh. Anh sờ cái cằm nhọn của cô, lúc này cô mới chột dạ, lấy di động ra soi, thấy trên cằm lại có thêm một vệt đỏ, rõ ràng là dấu móng tay cào.
Cô rên một tiếng, tóm ngón tay anh giơ lên nhìn, rồi giận dữ, nói: “Không ai cắt mòng tay cho anh à? Dài thế này, làm tổn thương nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của người ta, bắt đền mau!”
“Vừa rồi ai tự nhận không xinh đẹp?” Kha Ngạn Tịch bật cười, “Được rồi, lại đây anh xoa cho.” Nhìn bộ dạng tội nghiêp của cô, anh nhếch mép cười.
“Thôi, khỏi.” Cô ngoảnh mặt đi, phụng phịu: “Ngượng lắm!”
Kha Ngạn Tịch ngồi thẳng người, ấp tay vào ngực cô, “Vừa rồi nói, chỗ này đau phải không? Anh xoa cho nha.”
“Ấy, ấy”. Giang Tử Khâm cười toét miệng, “Dê bự!”
Tay anh nhẹ nhàng xê dịch trên ngực cô, sau đó lần lên cổ, rồi cằm. Giang Tử Khâm lặng lẽ nhìn anh.
Cửa phòng bất ngờ bật mở.
Bác sĩ và trợ lý của Kha Ngạn Tịch xuất hiện trước cửa, thấy cảnh đó, bất giác đ mắt nhìn nhau.
Hai người giật mình, vội vàng rời nhau. Trợ lý vội nói: “Xin lỗi Kha tổng, Kha phu nhân, hai người cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên.” Cửa đóng sập lại.
Cửa vừa đóng, Giang Tử Khâm mặt đỏ ửng, giấu vào hai tay, nhìn anh vẻ tội nghiệp, “Đáng ghét!”
“Đúng thế!” Kha Ngạn Tịch phụ họa, “Đáng ghét!”
“Ý, sao lại đáng ghét, anh nói xem.”
“Dám gọi em là Kha phu nhân, anh vẫn chưa có ý định cưới em.”
Giang Tử Khâm cắn môi, tức run, tay ôm mặt, bắt đầu giả vờ khóc.
Kha Ngạn Tịch thở dài, “Đừng khóc nữa, anh sốt ruột lắm.” Cô giả bộ không nghe thấy, chúi cái đầu tóc rối vào lòng anh. Anh không nói gì, cô càng lấn tới.
Kha Ngạn Tịch cuối cùng cũng hiểu ra sai lầm của mình. Anh bóp mạnh cổ tay cô, đến khi cô trợn mắt kêu đau, mới thủng thẳng nói: “Em gầy đi rồi!” Một chút tủi thân thoáng lộ trên gương mặt ửng đỏ của cô, chẳng phải vì lo lắng cho anh sao? Cô nũng nịu, “Chẳng phải vì lo lắng cho anh sao? Xin lỗi đi!”
“Được, anh xin lỗi!” Anh xoa cằm cô, “Xin lỗi nha, má ơi, ta làm hỏng mi rồi.”
“Còn gì nữa?”
“Lại còn... còn gì nữa?” Anh ngơ ngác.
Giang Tử Khâm nguýt anh, bưng bát cháo bên cạnh, múc một thìa chạm vào môi, thấy vẫn còn ấm, mới bón cho anh. “Há miệng nào, không nóng lắm, chịu khó ăn đi!”
Kha Ngạn Tịch giơ tay gạt ra, “Không ăn.” Anh vẫn nhớ thái độ thân mật của cô với cậu trợ lý.
“Không ăn thì thôi.” Cô giả bộ đứng dậy. Kha Ngạn Tịch mở to mắt nhìn, nhưng vẫn không hỏi cô định đi đâu. Giang Tử Khâm đành tiếp tục trò chơi của mình, “Em đi đây, đằng nào anh cũng chê em, không cần em. Em biết, anh có người mới là quên ngay người cũ, sau lưng anh có cả đám chân dài, em chỉ là con muỗi, anh còn muốn thay cả ánh trăng cơ.”
Kha Ngạn Tịch mím môi, nhìn cô nửa cười nửa không. Kha Ngạn Tịch biết anh rắn lòng, sẽ không nói ngọt dỗ dành cô, đành tự xuống thang, mắt liếc thái độ của anh, càng thấy được cổ vũ, vậy là quay lại ngồi xuống mép giường.
“Ăn đi, không ăn, em đi tìm chân dài đến bón cho anh.” Giang Tử Khâm nháy mắt, thấy anh thở dài, càng được thể, hả hê nói, “Em cảnh cáo anh, Kha Ngạn Tịch, anh tốt nhất nên biết điều một chút. Vừa rồi đuổi em đi, em tạm thời ghi sổ nợ, đến khi anh thực sự có mới nới cũ, em sẽ tính sổ với anh. Chẳng phải anh định chia tay, không cần em nữa? Được, cứ làm thế di, lúc đó em sẽ lập tức kiện anh tội cưỡng bức gái trẻ, không chỉ một lần, mà nhiều lần gian dâm, thủ đoạn bỉ ổi, hành vi tàn bạo, hậu quả xấu xa, khiến người ta ghê sợ!”
Kha Ngạn Tịch váng cả đầu, đang định phản bác, thì miếng cháo trong miệng trôi tuột xuống cổ họng, anh ho sặc sụa. Giang Tử Khâm mặt vẫn tỉnh khô nhìn bộ dạng khốn khổ của anh, lai bồi thêm một câu: “Đáng đời!”
Trong mơ Kha Ngạn Tịch nghe thấy tiếng khóc khe khẽ. Dưới ánh đèn trắng đục, Giang Tử Khâm ngồi bên cạnh, đau xót nhìn anh.
Anh rất muốn ngồi dậy, ôm lấy cô như ngày nào, gọi cô là Tiểu Man. Nhưng mất một chân, anh không thể ngồi dậy.
Kha Ngạn Tịch thấy đau, liền tỉnh lại, vẫn còn thở hổn hển, nhưng lập tức nín thở - có tiếng khóc khe khẽ của Giang Tử Khâm truyền tới. Cô ngồi cách anh chưa đầy một mét, đầu gục vào cánh tay, khóc.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, bỗng quên cơn đau của mình.
Anh mất một chân, chăm sóc bản thân cũng khó, sao có thể chăm sóc cho cô? Tuy Giang Tử Khâm chauw bao giờ nói ra, nhưng nỗi sợ hãi, bất an trong lòng cô, sao anh không biết? Ý nghĩ này làm cho anh đau đớn vô cùng. Rõ ràng biết mình đã không thể gánh vác, nhưng vì quá yêu, nên mãi không thể buong tay___anh luôn đầy mâu thuẫn như vậy.
Sau một hồi tự dày vò, khi tiếng khóc trong mơ của Giang Tử Khâm yếu dần, anh bỗng lại cảm kích số phận tró trêu. Mặc dù, anh phải trả một cái giá nặng nề, nhưng may mắn khi vẫn còn được nhìn thấy cô. Anh cúi đầu, ngồi co trong xe, khi rất muốn nói với cô, “Anh yêu em” mà lại không thể, ai biết anh đau khổ thế nào.