Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Đường Quỳ yên lặng ghi nhớ biển số chiếc xe kia.

Cô loáng thoáng có linh cảm, chuyện này có quan hệ với Giang Trúc.

Sau lưng Ninh Đạt chắc chắn có người xúi giục, mà Đường Cách không muốn để cô dính dáng tới việc này, không chịu nói ra tên tuổi người đó, bên phía Giang Trúc lại càng chẳng cạy được miệng.

Lúc cô về đến nhà, Đường Cách đã lên đường đi công tác, may mà Diệp Thời Ngôn cũng không thấy đâu, Đường Quỳ thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Đường ngồi trên ghế sofa, bên cạnh bà vậy mà lại có hai cuộn len, bà cúi đầu, sợi len trong tay chuyển động theo đầu que đan.

“Sao hôm nay mẹ lại có thời gian rảnh rỗi ngồi đan linh tinh thế này?”

Đường Quỳ đi đến, cầm lấy phần bà đã đan xong lên nhìn: “Mẹ định đan cái gì đây? Chắc không phải là khăn quàng cổ chứ?”

“Đan cái áo cho Trứng Muối!” Mẹ Đường cũng không ngẩng đầu lên: “Mẹ thấy trên ảnh rất đẹp, cho nên cũng muốn đan cho Trứng Muối một cái.”

“Không phải chứ? Mẹ, bây giờ cũng sắp hết mùa xuân rồi.” Đường Quỳ kêu lên đầy vẻ khó tin: “Mẹ mà cho Trứng Muối mặc, không phải là nó sẽ bị nóng đến nỗi nổi sảy khắp người sao?”

Mẹ Đường hừ một tiếng: “Mẹ thích, bây giờ mà không mặc được thì để dành đến mùa đông mặc cũng được.”

Đường Quỳ không suy xét đến suy nghĩ của mẹ nhà mình nữa, mẹ Đường lại nhìn thấy mấy cái túi lớn túi bé mà cô xách về: “Đây là gì thế?”

Nói xong, bà thả mấy thứ đang dở dang trên tay xuống, lấy hai chiếc túi lớn đến, mở ra xem, chỉ liếc mắt một cái, nhìn thấy mấy chiếc áo chiếc quần bé xíu bên trong, sắc mặt đã thay đổi: “Này… Chuyện này là từ lúc nào?”

Đường Quỳ đang uống nước, đột nhiên bị sặc một hơi, vội vàng giải thích: “Đây là con mua cho Tống Thanh, cậu ấy đã có thai được mấy tháng rồi.”

Mẹ Đường nghiêm mặt, biểu cảm không hề dịu đi chút nào, thả đồ trên tay xuống: “Hình như Tống Thanh còn nhỏ hơn con hai tháng đấy.”


“Mẹ!” Đường Quỳ dở khóc dở cười: “Sao mẹ cứ phải vội vội vàng vàng như vậy chứ?”

Mẹ Đường nghĩ đến chuyện của Giang Trúc là lại buồn rầu, thở dài, vuốt tóc cô: “Mẹ biết các con đều có suy nghĩ riêng của mình, cho dù mẹ có nói nhiều thì các con cũng không chịu nghe… Nhưng mà Quỳ Quỳ à, chỉ có tình yêu thôi thì không duy trì được một cuộc hôn nhân. Các con còn phải đối mặt với rất nhiều thứ khác nữa, nuôi gia đình, cơm nước hằng ngày, rồi còn cha mẹ của đôi bên. Sau khi kết hôn sẽ có rất nhiều việc vụn vặt phải lo, chỉ dựa vào tình yêu thì không thể nào đủ cơm ăn nước uống được.”

Đây là lần đầu tiên bà chân thành kể lại đoạn hôn nhân thất bại của mình cho Đường Quỳ nghe: “Có chuyện này mẹ vẫn luôn gạt con — lúc con còn nhỏ, mẹ nói với con rằng ba con chết rồi. Thật ra không phải như vậy, ông ấy vẫn còn sống rất tốt.”

Đường Quỳ không có phản ứng gì quá lớn.

Trên thực tế, đối với cô mà nói, ba ruột của cô có còn sống hay không thì cũng không có chút ảnh hưởng nào đến cô.

Từ nhỏ đến lớn, từ khi bắt đầu có ký ức, cô không hề có ấn tượng gì về ba ruột của mình.

Mà ba Đường đã bù đắp trọn vẹn chỗ trống của người ba này.

Đường Quỳ nắm lấy tay mẹ Đường: “Chuyện này đã qua rồi, mẹ cần gì phải nhắc lại?”

Mẹ Đường lại lắc đầu, giọng nói cũng không rõ vui buồn — đã lâu như vậy, thời gian đã sớm mài mòn những góc cạnh trong cuộc đời bà. Hôm nay nhắc lại, không còn thấy đau lòng nữa, chỉ có sự nhẹ nhõm vì rốt cuộc cũng đã có thể nói ra: “Ba ruột con không phải người tốt lành gì… Năm đó mẹ cũng là chỉ vì yêu mà gả cho ông ấy, gả cho một người ‘lăn lộn trong giang hồ’. Trước khi gả cho ông ấy, trong lòng mẹ vẫn luôn cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau, cho dù có phải ăn trấu nuốt cải thì mẹ cũng bằng lòng. Nhưng đến lúc thực sự phải ăn trấu nuốt cải rồi thì lại mới biết cái mùi vị đó khổ sở đến mức nào. Quỳ Quỳ, lúc mẹ vừa mới mang thai con, ông ấy vì đánh người mà bị bắt vào tù, bị phán tròn ba năm. Mẹ đợi ông ấy ba năm, nhưng cái tên trời đánh đó vừa ra tù lại muốn ly hôn với mẹ… Sau đó, cũng không biết ông ấy đi đâu rồi.”

Mẹ Đường thở dài: “Lúc con đi học, mẹ sợ con bị người ta lừa gạt, không dễ gì mới đợi được tới lúc con tốt nghiệp, mẹ liền nhờ dì Liễu tìm một người mà chúng ta đều hiểu rõ, tránh cho con đi vào vết xe đổ của mẹ.”

“Mẹ, con người Giang Trúc rất tốt, anh ấy đối với con cũng rất tốt, mẹ cứ yên tâm.”

“Mẹ không lo chuyện này.” Mẹ Đường lắc đầu: “Mặc dù mẹ lạc hậu, cái gì cũng không biết, nhưng có vài đạo lý cơ bản thì mẹ vẫn hiểu được… Giang Trúc chắc là chọc phải người nào rồi đúng không?”

Đường Quỳ không hiểu rõ uẩn khúc trong chuyện này, bà hỏi như vậy, đúng là hỏi khó cô rồi.


Mẹ Đường thấy vẻ mặt cô cũng là mơ mơ màng màng, cười một cái: “Cái tính cách này của con… Ài, con cũng không biết, có hỏi con cũng vô dụng.”

Tối nay Diệp Thời Ngôn không về, hình như là đi tụ tập với bạn bè, chỉ gọi điện thoại cho mẹ Đường để báo là đêm sẽ không về nhà. Bây giờ mẹ Đường coi anh ta như Đường Cách, đối xử như con trai trong nhà, không quên dặn dò anh ta đừng chơi bời thái quá.

Bớt anh ta, Đường Quỳ cũng thoải mái hơn hẳn.

Trước khi ăn cơm, mẹ Đường bỗng nhiên lên tiếng: “Con đi gọi điện thoại đi, gọi cả Giang Trúc đến đây luôn!”

Giang Trúc nhận được điện thoại, chưa tới nửa tiếng sau đã chạy đến. Lần này tới cửa còn chuẩn bị cả quà tặng, vẻ mặt mẹ Đường hơi lăn tăn: “Chỉ là ăn bữa cơm bình thường thôi mà, cần gì mang nhiều thứ như vậy.”

Lại sai Đường Quỳ: “Con đi vào bếp, lấy dưa hấu mẹ bỏ trong tủ lạnh ra, cắt hết đi.”

Giang Trúc liếc mắt nhìn thoáng qua Đường Quỳ một cái, có lẽ là vì ở trong nhà, không có ý định ra ngoài nên cô chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình, hoàn toàn bao kín thân thể nho nhỏ của cô. Cũng không biết bên trong có mặc gì không…

Đường Quỳ đáp lại ánh mắt anh, cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Cô đứng lên đi vào phòng bếp. Trong phòng ăn, thức ăn đều đã được dọn ra bàn, mẹ Đường ngồi xuống, cũng không vòng vo, hỏi thẳng anh: “Có phải là cậu đắc tội với người nào rồi không?”

Giang Trúc ngớ ra một lúc, trong lòng cũng biết chắc chắn bà đã xem qua các tin tức liên quan, lắc lắc đầu: “Cháu cũng không rõ lắm.”

Chuyện của Tần Thạc không rõ đầu đuôi thế nào, trước khi hiểu rõ mọi chuyện, tạm thời anh không muốn nói cho mẹ Đường biết.

“Hôm nay em có nhìn thấy một cái biển số xe.” Đường Quỳ bưng dưa hấu đã cắt xong ra, vừa lúc nghe được câu đó nên đọc ra một số xe, nói với hai người: “Em cũng không biết có phải là em nghĩ nhiều không, nhưng người đi cùng ông ta là một người bạn học từng có mâu thuẫn với em…”


Mẹ Đường nghe vậy thì cũng sửng sốt, không ngờ rằng ngay cả con gái mình cũng dính dáng vào chuyện này. Bà đứng ngồi không yên, nói: “Chúng ta gọi điện thoại cho lão Đường, để ông ấy nhờ người điều tra chủ nhân của biển số đó thử xem sao. Đổi trắng thay đen như thế này cũng quá là coi trời bằng vung rồi!”

Đường Quỳ chưa từng nói chuyện giữa mình và Bạch Duy Di cho mẹ hay Giang Trúc nghe. Cô và Giang Trúc đưa mắt nhìn nhau, hai người tự ngầm hiểu.

Mẹ Đường không nén nổi chuyện trong lòng, đi ra bên ngoài phòng gọi điện thoại.

Mẹ Đường vừa rời khỏi, Đường Quỳ liền kể rõ ngọn ngành chuyện giữa cô, Bạch Duy Di và Diệp Thời Ngôn cho anh nghe.

Giang Trúc yên lặng nghe toàn bộ.

“Em chơi với Bạch Duy Di không lâu, chỉ biết cô ta là một cô gái nhanh nhẹn tháo vát, thậm chí em còn cảm thấy việc gửi video đó cho em không hợp với tác phong của cô ta… Nhưng mà thật sự đúng là cô ta đã gửi cho em.” Đường Quỳ nói: “Lần này cũng vậy, em thật hy vọng chỉ là em nghi thần nghi quỷ.”

Hơn nữa, Bạch Duy Di cũng không thể nào chỉ vì chuyện này mà đi nhằm vào Giang Trúc, chút “ân oán” nhỏ nhặt đó giữa hai người hẳn là đã nên chấm dứt, không cần kéo dài đến tận bây giờ.

Giang Trúc nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi!”

Anh vừa nói xong, mẹ Đường đã đi tới, hỏi Giang Trúc: “Cậu có biết người tên là Tần Thạc không? Vừa rồi người bên kia giúp kiểm tra thử, nói rằng chủ xe tên là Tần Thạc.”

Giang Trúc mím môi.

Lại là Tần Thạc.

“Cháu thật sự không rõ, trở về cháu sẽ hỏi thăm thử xem.” Giang Trúc cười nói: “Ăn cơm trước đi ạ, chúng ta không nói chuyện này nữa.”

Mẹ Đường nghĩ thầm, cũng phải, bản thân Giang Trúc chắc chắn cũng rất lo lắng, anh đến đây làm khách, cứ nói đến chuyện này cũng không hay.

Sau khi ăn cơm xong thì bà lên lầu nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại hai người Đường Quỳ và Giang Trúc ở trong bếp dọn rửa bát đĩa, nói chuyện phiếm.

Giang Trúc nghĩ, nếu đã như thế thì cũng không nên giấu diếm Đường Quỳ nữa, vì vậy mới nói ra lời nhắc nhở của Đường Cách lúc trước. Đường Quỳ chậm rãi rửa bát đĩa, nói: “Bên phía Tần Thạc, anh nghĩ lại cẩn thận xem, có phải đã đến chỗ của ông ta ăn cơm, hay là đùa giỡn mấy cô gái ở đó mà không trả tiền hay không?”

Giang Trúc dọn xong bát đũa, búng vào gáy cô một cái: “Ngày nào anh cũng ở trong bệnh viện, lấy đâu ra thời gian mà đi đùa giỡn mấy cô gái nhỏ?”


Anh dùng sức không lớn, nhưng Đường Quỳ vẫn theo bản năng vươn tay ra che lại, Giang Trúc nói một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”, sau đó nhanh tay cầm lấy cổ tay cô, mới tránh cho cô dùng bàn tay còn dính bọt đụng lên đầu.

Tay Giang Trúc vẫn còn ướt, sau khi buông tay ra, cúi đầu lấy từ trong lồng ngực ra một cái hộp nhỏ, Đường Quỳ rướn cổ lên nhìn, anh đã lấy ra, là thứ gì đó sáng lấp lánh, cô còn chưa thấy rõ thì Giang Trúc đã đeo lên vành tai cô.

Anh lùi về sau một bước, quan sát một lượt, khen: “Rất đẹp!”

Đường Quỳ nói: “Sao lại có thể như vậy chứ, em còn chưa nhìn rõ thì anh đã đeo cho em rồi.”

Vừa nói, cô vừa vươn tay ra sờ thử lên thứ ở trên tai.

“Hôm nay bỗng nhiên nhớ ra là vẫn còn chưa tặng quà gì cho em cả.” Giang Trúc nhẹ giọng nói: “Anh cũng không biết em thích cái gì, cảm giác em đeo cái này trông sẽ rất đẹp, cho nên liền chọn nó… Nhìn còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của anh đấy.”

Lời này anh nói rất tự nhiên. Đường Quỳ không hề biết, cái người trước mắt này, ngay cả tài khoản weibo cũng không có, thế mà lại đăng ký một tài khoản nhỏ trên mấy trang web để tìm kiếm quà tặng cho con gái.

Giang Trúc hoàn toàn mù tịt về đồ trang điểm các loại, vốn định tặng cho cô một chiếc túi xách, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy đôi khuyên tai này ở trong cửa hàng, cảm thấy cực kỳ hợp với cô.

Đường Quỳ nhìn không tới tấm gương, sờ tay lên chỉ thấy hơi lạnh, nheo mắt cười: “Em rất thích.”

Nếu đã thích, vậy thì cũng phải có chút khen thưởng mới được. Cô kiễng chân lên, hôn lên mặt Giang Trúc một cái.

Tay Giang Trúc còn chưa kịp ôm lấy thắt lưng cô thì tiếng chuông đột nhiên vang lên đã cắt ngang động tác tiếp theo của hai người.

Người gọi điện đến là Đường Cách, anh hỏi Đường Quỳ: “Em có còn nhớ Bạch Duy Di không?”

Sau khi nói xong, anh mới giật mình nhận ra câu hỏi này thật là vô nghĩa.

— Lúc trước người cùng điên long đảo phượng với Diệp Thời Ngôn trong video kia không phải chính là Bạch Duy Di đấy sao!

Anh híp mắt nhìn Diệp Thời Ngôn ngồi bên cạnh, vội vội vàng vàng bổ sung thêm một câu: “Một người bạn của anh nói cho anh biết, hình như bây giờ Bạch Duy Di đang qua lại với Tần Thạc. Bọn anh cảm thấy, chuyện này có thể liên quan tới chuyện của bác sĩ Giang…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận