Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Mặc dù lời là nói với Giang Trúc, nhưng ánh mắt chú Đường không biết là vô tình hay cố ý mà vẫn luôn nhìn thẳng về phía Đường Quỳ.

Giang Trúc đi lên trước một bước, che lại Đường Quỳ ở đằng sau: “Không cần phiền toái như vậy chứ?”

“Cần chứ!” Chú Đường nói: “Dù sao thì làm việc gì cũng cần phải có phép tắc. Không có phép tắc thì sao có thể làm nên chuyện. Tần Thạc làm chuyện sai trái, khiến cho bác sĩ Giang tạm thời bị cách chức, còn bị kiện, chuyện này đã quá đáng lắm rồi. Bữa rượu này tôi đương nhiên phải mời, cũng hy vọng bác sĩ Giang sẽ tới.”

Giọng ông cương quyết, mang theo ý tứ không cho phép người ta cự tuyệt: “Còn có cô Đường Quỳ nữa, rất mong cô sẽ nể mặt tới dự.”

Giang Trúc lộ vẻ mặt không mấy thoải mái.

Chú Đường thấy vẻ mặt anh, đoán rằng có lẽ anh đang hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Đường Quỳ, hôm nay tôi đến đây, thật ra cũng là theo sự nhờ vả của một cố nhân… Là ba của cô, ông ấy muốn gặp cô một lần.”

Ba?

Đường Quỳ sửng sốt một lúc, hỏi lại theo bản năng: “Ông ấy ở đâu?”

Chú Đường mỉm cười với cô: “Tám giờ tối mai, cô tới Minh Nguyệt Các thì sẽ được gặp ông ấy.”

Ông không chịu để lộ chút manh mối nào, vắt chiếc khăn lông lên cổ, thản nhiên đẩy cửa ra rời đi.

Bước chân của chú Đường rất dài, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng ông đâu nữa. Bên ngoài cửa sổ, người đi đường vẫn đi tới đi lui, vẫn vô cùng náo nhiệt.

Trong lúc Đường Quỳ vẫn còn đang ngẩn người, Giang Trúc hỏi: “Em muốn đi gặp ba em sao?”

“Em chỉ có một người ba.” Đường Quỳ trả lời lại như một phản xạ: “Còn về người kia… Từ khi sinh ra đến giờ, em còn chưa từng gặp mặt ông ấy, cũng không nhận được chút quan tâm nào của ông ấy. Có gặp hay không… cũng không có ý nghĩa gì cả.”

… Ba ruột gì gì đó, cô cũng chẳng thèm khát chút nào.

Mặc dù nói như vậy, nhưng cả buổi tối hôm nay, cô rõ ràng đã mất hết hồn vía. Đường Quỳ nhịn không được cái ý nghĩ, người ba mà cô chưa từng gặp mặt kia, rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào.

Trước đây cô chưa từng nghĩ qua, là bởi vì mẹ cô nói dối, mấy ngày trước mẹ cô mới nói rõ sự thật, nhưng dù sao thì cũng khó mà tìm được, cũng không khác gì người đã qua đời.


Nhưng những lời mà chú Đường đã nói hôm nay, nếu như nói cô không hề bị lay động thì chính là nói dối.

Sau khi Đường Quỳ một lần nữa làm món bánh trứng ngọt quá mức, Giang Trúc vừa uống nước vừa nói: “Ngày mai em đi cùng anh đến Minh Nguyệt Các đi.”

Động tác trên tay Đường Quỳ không dừng lại, cô nhìn lòng trắng trứng đang được đánh quyện, cứ vòng này đến vòng khác, giống như tạo thành những vòng xoáy nho nhỏ.

Hai phút sau, cô nói: “Được!”

Chuyện này, Đường Quỳ vẫn giấu diếm mẹ mình. Vừa đến giờ, cô đã ngồi lên xe Giang Trúc, đi thẳng đến Minh Nguyệt Các.

Vừa xuống xe đã có người hầu đứng chờ ngay bên cạnh, dẫn hai người đi xuyên qua đại sảnh, lên lầu ba. Trên đường gặp được Bạch Duy Di, hôm nay cô ta không đi giày cao gót, cũng không trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa, nhìn thấy hai người Giang Trúc thì chỉ mỉm cười, vẫy vẫy tay coi như chào hỏi.

Cô ta cao giọng nói: “Chờ lát nữa có thời gian rảnh thì đừng quên tới tìm tôi, tôi có quà muốn tặng cho hai người.”

Tầng ba là phòng bao riêng, đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy Tần Thạc và chú Đường.

Vừa thấy người ở bên trong, Đường Quỳ đã nheo mắt — nếu ba ruột của cô thật sự là Tần Thạc thì thà rằng cô không có ba còn hơn.

Nhưng lập tức, cô đã bình tĩnh trở lại — ba ruột cô rõ ràng là họ Hứa, sao lại có thể là Tần Thạc được chứ?

Ngồi xuống, chú Đường chỉ tay vào Tần Thạc, nhướng mày: “Còn không mau nhận lỗi với bác sĩ Giang đi! Chẳng lẽ cậu còn muốn để tôi phải mời cậu hay sao?”

Mặt mày Tần Thạc xám xịt, hắn ta cắn răng một cái, bưng chén rượu lên, đưa cho Giang Trúc, gằn giọng nói: “Xin lỗi bác sĩ Giang.”

Chú Đường lộ vẻ mặt không hài lòng: “Chỉ như thế thôi sao? Chỉ một câu là đủ rồi sao?”

Tần Thạc đỏ tròng mắt, lại nâng chén rượu kia lên, cúi thấp đầu, giọng nói cao hơn một chút: “Xin lỗi, bác sĩ Giang!”

Chú Đường cao giọng: “Quỳ xuống!”


“Không cần đâu.”

Giang Trúc nhàn nhạt nói, anh nhận lấy chén rượu trong tay Tần Thạc, uống một hơi cạn sạch.

Nói thế nào thì Tần Thạc cũng hơn anh gần hai chục tuổi, nhận lỗi là một chuyện, nhưng bị làm nhục lại là một chuyện khác.

Lúc này trên mặt chú Đường mới lộ ra chút ý cười: “Bác sĩ Giang thật là rộng lượng, được rồi. Nào, ăn cơm đi! Bữa cơm này ăn xong, xóa sạch mọi ân oán ngày xưa đi!”

Chú Đường muốn làm người hòa giải, vừa lúc Tần Thạc cũng nên được dạy cho một bài, tránh cho hắn ta đắc chí làm càn mà quên mất rốt cuộc ai mới là người định đoạt sản nghiệp ở thành phố A này.

“Tên Ninh Đạt kia, tôi cũng đã tìm người đưa đi nơi khác rồi, già từng đó rồi mà còn không biết tốt xấu.” Chú Đường nói: “Bên phía tòa án cũng đã bỏ đơn kiện, cũng thỏa thuận xong việc đền bù với luật sư bên kia. Chỉ là về phía bệnh viện Trung y… nếu để cho Ninh Đạt tự tới giải thích, không biết là có thể hủy được việc xử phạt bác sĩ Giang không?”

Sắc mặt Giang Trúc không hề thay đổi: “Việc này cũng không phiền tới chú Đường phải lo lắng.”

Chú Đường nói nhiều, Tần Thạc lại im ắng, ngoại trừ lời xin lỗi lúc ban đầu, hắn ta không nói thêm câu nào nữa.

Trong lòng Đường Quỳ không yên, vẫn nhớ tới chuyện ông đã nói, đồ ăn cũng ăn không vào. Cho dù bao nhiêu món mỹ vị bày trước mắt, chỉ cần trong lòng có chuyện, ăn thế nào cũng thấy nhạt nhẽo vô vị.

Mãi mới kết thúc bữa cơm, chú Đường gõ gõ lên bàn, Tần Thạc đứng dậy rời đi. Chú Đường hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Đường Quỳ, bây giờ tôi đưa cháu đi gặp ba ruột của cháu, có được không?”

Đường Quỳ kéo tay Giang Trúc: “Tôi muốn anh ấy đi cùng tôi.”

Chú Đường biết bọn họ lo lắng, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Có thể!”

Đi xuống lầu, chú Đường đi thẳng tới ngưỡng cửa, bỗng nhiên Bạch Duy Di lại đi tới, cười với chú Đường: “Không biết có thể xin của chú Đường một chút thời gian hay không, tôi muốn nói với Đường Quỳ mấy câu, được chứ?”

“Vậy cô nhanh lên, đừng có lải nhải.”

Được chú Đường cho phép, Bạch Duy Di đưa mắt nhìn bốn phía, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Đường Quỳ, nhỏ giọng nói: “Tần Thạc trốn thuế đã nhiều năm, lúc trước còn đánh người ta ở Phong Nguyệt Giai Nhân, bên trong đều là chứng cứ mà tôi thu thập được. Ngày mai tôi sẽ quay về Mỹ, chờ tôi đi rồi, cô hãy lập tức giao nó cho cục thuế điều tra.”


Đường Quỳ nhận lấy, dặn dò: “Cô cẩn thận một chút!”

Bạch Duy Di chỉ mỉm cười, nhìn cô cất kĩ đồ, sau đó xoay người rời đi.

Ra khỏi Minh Nguyệt Các, sau khi lên xe, chú Đường lơ đãng hỏi: “Vừa rồi con nhóc họ Bạch kia đưa gì cho cháu thế?”

Đường Quỳ nói: “Cô ấy tặng tôi một cái lắc tay.”

Lúc nói chuyện, cô lén lút lấy thứ bên trong hộp ra, bỏ vào trong túi xách, lại cởi chuỗi hạt trên cổ tay ra, bỏ vào bên trong hộp. Nhưng chú Đường cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Bây giờ cháu vẫn sống thoải mái chứ?”

“Rất tốt.”

Chú Đường lại im lặng, một lát sau, ông trầm giọng nói: “Lát nữa gặp ba cháu thì cũng đừng oán giận ông ấy, có gì ấm ức thì cứ nói cho tôi biết, chú Đường sẽ giúp cháu giải quyết. Nhưng mà ở trước mặt ba cháu… cháu vẫn nên nói những chuyện vui vẻ một chút.”

Xe rời khỏi nội thành, đi thẳng về phía ngoại ô, những cột đèn đường đứng yên, chiếu sáng cả đoạn đường dài phía trước.

Chú Đường dẫn bọn họ tới nghĩa trang Tây Sơn.

Đường Quỳ đã từng tới đây, vừa xuống xe, mặt cô đã trắng bệch.

Chú Đường xuống xe trước, tự mình mở cửa xe cho cô.

“Đi thôi!” Chú Đường thấp giọng nói: “Hứa Lâm đã ở đây chờ cháu rất lâu rồi.”

Hứa Lâm là tên của ba ruột cô.

Năm đó mẹ Đường gả cho Hứa Lâm chỉ tổ chức một tiệc rượu nho nhỏ, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có.

Về sau, vấn đề hộ khẩu của Đường Quỳ cũng phải vất vả năm lần bảy lượt mới giải quyết xong.

Giang Trúc ôm vai cô: “Em ổn không?”

“Không sao đâu.” Đường Quỳ thấp giọng nói.


Bia mộ của Hứa Lâm nằm ở trong cùng, ở cái vị trí mà không ai để mắt tới. Tấm ảnh trên bia mộ vẫn là dáng vẻ ông lúc hơn hai mươi tuổi, môi mím chặt, đối diện với ống kính máy ảnh cũng không mỉm cười.

Đôi mắt của Đường Quỳ quả thật nhìn rất giống ông ấy.

Chú Đường mang theo bình rượu, rót đầy một ly, tưới từ trái sang phải.

“Luận về tuổi tác thì Hứa Lâm còn lớn hơn tôi hai tháng.” Chú Đường đã tưới rượu xong, nói với bia mộ: “Hứa Lâm, tôi đưa con gái ông đến rồi đây… Ông còn chưa biết ông có một đứa con gái phải không? Con bé đã lớn thế này rồi.”

Nói tới đây, ông vẫy tay gọi Đường Quỳ đi tới.

Đường Quỳ nhìn vào tấm ảnh kia, miệng mấp máy nhưng vẫn không cách nào gọi được thành tiếng.

Mặc dù ông ấy là người cho cô một nửa máu thịt — nhưng đối với cô mà nói, ông ấy lại vô cùng xa lạ.

Chú Đường nhìn cô đứng ngây ra đó, cũng không nỡ lòng trách móc cô.

“Năm đó, lúc tôi gặp được Hứa Lâm, ông ấy đã bị chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.” Chú Đường rót đầy chén rượu trước bia mộ, trầm giọng nói: “Ở trong tù, ông ấy từng giúp tôi nhiều lần. Ông ấy ra tù trước tôi hai năm, trước khi đi có nhờ tôi giúp chiếu cố cho vợ của ông ấy… Tiếc là đến lúc tôi theo địa chỉ ông ấy để lại tìm đến nơi thì mẹ con cháu đã chuyển nhà rồi.”

Đường Quỳ thấp giọng nói: “Đáng lẽ ông ấy nên tự mình trở về.”

Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao ba cô lại không quay về nhà — có tiền án phạm tội, lại mắc bệnh nan y, gia cảnh vốn bần hàn, đây rõ ràng là họa vô đơn chí.

Cho nên ông thà một mình chết ở bên ngoài, cũng không chịu gửi cho người nhà lấy một bức thư sao?

Chỉ còn một mình mẹ vất vả nuôi dưỡng cô, làm việc nông, làm thêm mấy việc vặt, tất bật ngày đêm, đôi mắt cũng sắp hỏng, sau đó vì không chịu nổi lời rêu rao của người trong thôn nên mới dẫn cô tới trấn An Sơn, thuê phòng trọ, ra sức làm thuê, tăng ca, chỉ vì nuôi cô lớn.

Đường Quỳ từng chứng kiến sự vất vả của mẹ mình, bây giờ cho dù biết Hứa Lâm là có nỗi khổ riêng nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho ông.

Chú Đường nói: “Khi đó tôi cũng không được nhìn mặt ông ấy lần cuối cùng, sau này nghe ngóng mãi mới phát hiện ra ông ấy chưa từng về nhà mà đến thành phố A làm thuê. Vất vả lắm mới tìm được chủ thuê của ông ấy thì ông ấy đã qua đời, không để lại thứ gì cả. Chủ thuê không liên hệ được với người nhà của ông ấy, dùng số tiền mà ông ấy còn lại, đưa ông ấy đến đây an táng. Còn về hai mẹ con cháu, tôi chỉ nghe người ta nói rằng mẹ cháu đã tái giá, cho nên cũng không tới quấy rầy…”

Nếu không phải bởi vì đôi mắt nhìn quá mức quen thuộc của Đường Quỳ, chú Đường cũng sẽ không đi điều tra thân thế của cô — sau khi phát hiện ra cô là con gái của Hứa Lâm, trong lòng chú Đường quả thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Vui vì rốt cuộc cũng có thể thực hiện được lời hứa ngày trước ở trong tù, nhưng lại buồn vì thuộc hạ của chính mình đã làm hại con rể tương lai của Hứa Lâm.

Chú Đường khụ một tiếng, nói với Đường Quỳ: “Ba cháu ở đây, vốn chẳng có người thăm hỏi. Sau này nếu cháu có thời gian thì thường xuyên đến thăm ông ấy một chút, có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận