Lúc Đường Quỳ tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Cảm giác như thể toàn bộ xương cốt đều bị vỡ vụn, cô nằm yên trên giường, vừa mở mắt ra đã lập tức nhắm lại.
Đầu óc trống rỗng, ngoài ngủ ra thì chẳng muốn làm gì khác nữa.
Giang Trúc không ở bên cạnh, cơn mưa đêm qua đã tạnh, cửa sổ mở toang, Đường Quỳ nghe được tiếng muôi va chạm vào xoong chảo, tạo thành tiếng lách cách.
Cô hơi đói bụng rồi.
Lại nằm thêm một lúc lâu nữa, cô mới chậm chạp ngồi dậy mặc quần áo. Trên ga trải giường có vết bẩn, cô tháo ra, gấp gọn lại, bỏ vào bên cạnh đống đồ cần giặt.
Bên hông có hai dấu tay nổi bần bật, tối qua Giang Trúc có phần không khống chế được, bóp cho cô đau nhói.
Đường Quỳ đi xuống lầu, mỗi một bước chân đều đụng đến miệng vết thương, cô hít sâu một ngụm hơi lạnh.
Trước kia thường tụm lại với Chu Phán Phán nói về mấy cái chuyện này, tất cả đều là gạt người hết! Không tốt chút nào cả!
Cô oán thầm, vịn lan can cầu thang đi xuống phòng khách, kẻ gây tội đang mặc một chiếc tạp dề hình gấu con nấu cơm trong bếp, nghe được tiếng động phía sau thì quay đầu lại cười: “Đợi lát nữa là ăn được rồi, đừng vội!”
Đường Quỳ không vội chút nào cả — bây giờ cô không có lấy một chút sức lực, cũng không thấy đói, chỉ nhìn Giang Trúc lên án: “Hôm qua anh đáng sợ quá!”
Giang Trúc đi vào bếp bưng ra một bát cháo táo đỏ tới, vô cùng cẩn thận đặt ở trên bàn: “Đều là lỗi của anh… Nào, ăn trước một chút, bổ máu.”
Anh thấy Đường Quỳ không chịu đụng đũa thì quỳ một gối xuống trước mặt cô, lấy thìa xúc một chút, thổi thổi cho bớt nóng, đưa tới bên môi cô: “Ngoan, há miệng ra nào!”
Nhìn Đường Quỳ chậm rãi nuốt xuống, anh lại xúc hết thìa này đến thìa khác, đút cho tới lúc cháo trong bát đã hết sạch, Giang Trúc mới chậm rãi đứng lên, xoa xoa đầu cô, hỏi: “Có còn đau không?”
Đường Quỳ ra sức gật đầu: “Cực kỳ đau!”
“… Có bị rách miệng vết thương không? Có cần anh kiểm tra giúp không?”
Đường Quỳ lắc đầu: “Không cần không cần, chắc là không đâu.”
Buổi trưa hai người cũng không ăn nhiều lắm, lúc đầu Đường Quỳ vốn không thấy đói, nhưng đồ ăn Giang Trúc làm rất ngon, bất tri bất giác đã ăn hết một bát cơm đầy.
Buổi chiều Giang Trúc rất có quy củ, có lẽ là vì nghĩ đến tình hình thân thể cô hiện giờ nên không đụng vào người cô nữa. Cả đêm qua Đường Quỳ không ngủ, bây giờ nằm úp sấp trên giường một lát đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối.
Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối như mực.
Đẩy cửa ra, thấy trên tay vịn cầu thang quấn một chuỗi bóng đèn nhỏ xíu, phát ra ánh sáng ấm áp, cánh hoa hồng trải dài từ trên cầu thang xuống tận bên dưới, Đường Quỳ men theo những cánh hoa này, đi vào phòng khách.
Giang Trúc vẫn còn đang treo bóng đèn lên rèm cửa sổ, nghe được phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn thấy Đường Quỳ thì sửng sốt một lúc, treo chiếc bóng đèn cuối cùng lên.
Anh hơi lúng túng: “Sao em dậy sớm thế?”
Đường Quỳ nhìn căn phòng treo đầy đèn màu, còn có cánh hoa hồng, bật cười hì hì: “Anh đây là đang chuẩn bị bữa tối dưới ánh đèn sao?”
Giang Trúc lắc đầu, anh nhìn vào mắt Đường Quỳ, đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cô.
“Tuổi của anh lớn hơn em rất nhiều, có lẽ có đôi lúc không thể suy xét đến cảm nhận của em.” Giang Trúc ngửa mặt nhìn Đường Quỳ: “Nhưng anh sẽ cố gắng bắt kịp lối suy nghĩ của em, em có điều gì bất mãn thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ thay đổi.”
Anh nói một cách trịnh trọng như vậy, Đường Quỳ đã có thể đoán ra anh định làm gì sau đó rồi. Nhịp tim của Đường Quỳ tăng vọt, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trúc.
Anh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ bằng nhung, mở ra, bên trong là một cái nhẫn bạc, phía trên khảm một viên kim cương nhỏ tinh xảo đang tỏa sáng lấp lánh.
“Điều anh muốn hỏi là, em có đồng ý gả cho anh không?”
Anh nhìn Đường Quỳ với ánh mắt chờ mong, ánh mắt dịu dàng như hồ nước, Đường Quỳ dường như sắp chìm nghỉm trong sự dịu dàng đó rồi.
“Em đồng ý!”
Cô thấp giọng trả lời, vươn tay ra.
Giang Trúc cười rộ lên, tay anh hơi run, lấy chiếc nhẫn ra, mất một lúc lâu mới đeo được nhẫn vào tay Đường Quỳ. Không lớn cũng không nhỏ, vừa khít.
Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh khảnh, Giang Trúc cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
Rốt cuộc cũng đạt được ước nguyện rồi.
***
Vào ngày chính thức bàn chuyện hôn sự, thời tiết quang đãng sáng sủa, tháng ba rét buốt đã qua mà mùa hè nóng bức cũng chưa tới.
Ba Đường cố ý thoái thác mấy cuộc họp — theo lời ông, tiền bạc lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng con gái chỉ có một, tất nhiên phải tính toán cho tốt, tuyệt đối không thể để cô chịu khổ được.
Người hai nhà nói chuyện tương đối vui vẻ — sau khi trưng cầu ý kiến hai bên thì hôn lễ được ấn định vào tháng sáu.
Buổi tối trước hôm bàn chuyện hôn sự, Tống Thanh đang ăn cam trong phòng thì Đường Quỳ nói cho cô ấy biết, hoa quả mà dạo này cô ấy ăn đều là do Trịnh Thâm đưa tới.
Đường Quỳ không có ý định giúp Trịnh Thâm xin cô ấy tha thứ, cô chỉ là một người bạn tốt, muốn khuyên nhủ Tống Thanh: “Đúng sai phải trái trong chuyện này thế nào, tớ chỉ là người ngoài cuộc, không tiện nói gì cả. Nhưng cậu phải nghĩ tới tương lai sau này, đừng để cho bản thân phải hối hận.”
Tống Thanh im lặng không nói gì.
Bụng của Tống Thanh đã lộ rõ, Đường Quỳ cũng không dám để cô ấy làm phù dâu, nhiệm vụ cao cả mà gian khổ này đương nhiên rơi lên trên người Chu Phán Phán.
Chu Phán Phán thấy hai người bạn tốt đều đã lần lượt lập gia đình thì cũng sốt ruột, ôm áo cưới của Đường Quỳ, than thở: “Khi nào thì tớ mới được mặc áo cưới đây a a a a a!”
Vừa lúc Đặng Lâm tới thử trang phục phù rể, nghe vậy thì cong khóe miệng: “Nếu em không ngại thì ngày mai chúng ta kết hôn luôn đi!”
Chu Phán Phán trợn trừng mắt với anh ta.
Về tư liệu mà Bạch Duy Di thu thập được, Giang Trúc vừa trở về từ trấn An Sơn thì đã lập tức giao ra. Chỉ chưa đầy một tuần đã có tác dụng — Phong Nguyệt Giai Nhân tạm thời bị niêm phong, Tần Thạc bị đưa đi điều tra. Lần này có thể nói là tan đàn xẻ nghé, chú Đường cũng không chịu ra tay giúp đỡ hắn ta, lại còn nói với người ngoài rằng ông trời vốn công bằng, kẻ ác ắt sẽ bị báo ứng.
Hơn một tuần sau đã có kết quả điều tra — Tần Thạc bị bắt vì tội trốn thuế, bị phạt phải bồi thường toàn bộ số thuế đã gian lận, hơn nữa còn bị giam giữ một năm.
Có lẽ trời cao thật sự có mắt, ngay ngày thứ hai ở trong tù thì Tần Thạc đột nhiên lên cơn đau tim, nhanh chóng được đưa tới bệnh viện Trung y tỉnh.
Mà bác sĩ điều trị ngày hôm đó lại chính là Giang Trúc.
Ca phẫu thuật được thực hiện xong xuôi, thuốc mê vừa hết tác dụng, Tần Thạc tỉnh dậy từ trong cơn mê man, vừa nhìn đã thấy Giang Trúc với ánh mắt quen thuộc.
Cho dù anh đeo khẩu trang thì hắn cũng nhận ra được.
Tần Thạc khó nhọc ngồi dậy, khàn giọng gọi tên anh: “… Giang Trúc.”
Giang Trúc lạnh nhạt nhìn hắn, đối đãi giống hệt với các bệnh nhân khác. Sau khi xác nhận hắn không có vấn đề gì, anh dặn qua những điều cần chú ý, sau đó thì lập tức rời đi.
Đôi môi Tần Thạc khô rát — đúng vậy, bây giờ hắn ta chỉ là một tên tội phạm mang bệnh nặng, cho dù có căm hận Giang Trúc thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng làm được cái gì.
Có một người y tá dùng bông băng thấm nước, chấm lên đôi môi khô khốc của hắn ta. Tần Thạc nhắm mắt lại nghĩ ngợi, cả đời bày mưu tính kế, chiếm đoạt lợi ích, đến cuối cùng bên cạnh hắn lại chẳng có một ai.
Rốt cuộc lại thua trong tay một con nhóc.
Tần Thạc nghĩ đến Bạch Duy Di, nở một nụ cười tự giễu.
Lúc trước cho rằng thứ cô ta cần là tiền, thật không ngờ, thứ cô ta cần lại là mạng của hắn!
***
Từ sau khi hôn lễ được ấn định, thời gian mẹ Đường ngẩn người càng lúc càng nhiều.
Trong lúc đan khăn bà thường thất thần, cuộn len rơi trên mặt đất, Trứng Muối kêu mấy tiếng, ngoạm cuộn len đến bên dưới chân bà, bà mới khôi phục lại tinh thần.
Đường Quỳ hỏi: “Mẹ có muốn đến thăm… ông ấy không?”
Cô nói mơ mơ hồ hồ, mẹ Đường hiểu ra, vội vàng nói: “Thôi, mẹ đi thăm ông ấy làm gì?”
Đan được hai đường lại bắt đầu ngẩn ra.
Nhìn chằm chằm que đan một lúc lâu, mẹ Đường nói: “Hay là để mẹ bàn với ba con thử xem?”
Chạng vạng ngày hôm sau, được Giang Trúc hộ tống, mẹ Đường và Đường Quỳ đến nghĩa trang Tây Sơn.
Trước bia mộ có một chén rượu, trong không khí tràn ngập mùi cồn — vừa rồi đã có người tới đây bái tế.
Mẹ Đường không mang rượu theo mà ôm một bó mãn thiên tinh trắng muốt.
Bà đặt hoa xuống phía trước mộ, cũng không rơi giọt nước mắt nào. Nhiều năm như vậy trôi qua, thời gian đã mài mòn sự đau thương của bà. Bà thấp giọng nói: “Quỳ Quỳ, con và Giang Trúc đi trước đi có được không? Mẹ có mấy lời muốn nói riêng với ông ấy.”
Đường Quỳ và Giang Trúc liền rời khỏi nghĩa trang, ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài. Không phải là ngày lễ tết gì, trong nghĩa trang cũng ít người tới. Gió lạnh lùa qua, vô cùng an tĩnh.
“Trăm năm về sau, chúng ta cũng phải chôn cùng một chỗ.” Đường Quỳ vươn ngón tay ra, vẽ hình một chiếc hộp trong không khí: “Chúng ta có thể dặn con cái, hãy chôn cất tro cốt của chúng ta cùng một chỗ, chôn cùng một mảnh đất. Như vậy mới tính là trong anh có em, trong em có anh, nếu thật sự có luân hồi chuyển thế, em cũng có thể tìm được anh.”
Nói tới đây, Đường Quỳ không khỏi nảy ra ý nghĩ: “Người ta vẫn nói có vô số thế giới song song cùng tồn tại, vậy ở thế giới kia, chúng ta cũng sẽ yêu nhau chứ?”
“Sẽ!” Giang Trúc nói: “Cũng có thể là em thích anh trước?”
Vừa nói đến đề tài này, Đường Quỳ đã nổi lên hứng thú: “Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
“Có lẽ là lần đầu tiên gặp em thì đã động lòng rồi? Không đúng, lúc đó em còn nhỏ, anh không có biến thái như vậy… Là lúc em múa ở trên sân khấu, trên mặt trang điểm rất đậm, nhưng thân hình rất mềm mại. Sau đó cô giáo bảo anh cõng em, nhìn kĩ thì thấy, chà chà, cô nhóc này thật xinh đẹp…” Giang Trúc híp mắt: “Nhưng nếu thật sự nói là thích thì chắc là lúc đi xem mắt với em. Lá gan của em nhỏ xíu như vậy, cứ lo lắng bứt rứt cả buổi. Khi đó anh nghĩ, cô nàng nhát gan này, nhất định phải lấy về nhà làm bảo bối mới được, nếu không thì sau này bị người khác bắt nạt, đúng là khiến người ta thấy đáng tiếc.”
Đường Quỳ không nói lời nào, cho anh một cái ôm, vùi mặt vào trong ngực anh, giống hệt con mèo con, cọ xát: “Em yêu anh.”
Bàn tay Giang Trúc đang định luồn vào tóc cô khựng lại giữa không trung, sau đó lại thả xuống xoa đầu cô, hôn lên mái tóc cô.
“Anh cũng yêu em.”