Lục Tịnh Kỳ nhảy qua tường, quay đầu nhìn lướt qua Dạ Tinh Tư, không ngờ cậu cũng theo cô nhảy vào.
Dáng dấp điệu bộ cùng khí chất của hai chị em hoàn toàn khác biệt, cứ thế đi vào trong sảnh của Kỳ Tâm Đình Viện.
Dạ Tinh Tư bực mình ấn chuông cửa. Tuy Lục Tịnh Kỳ có thể dứt khoát đá phăng cửa nhưng đây là ngôi nhà mà bố đã thiết kế vì cô. Cho nên cô kiên nhẫn đứng chờ ngay cửa, yên lặng chờ đợi tới khi có người ra mở cửa.
Tang Uyển Nhu nghe được tiếng chuông thì lập tức hét lớn về phía phòng ăn: “Quản gia Khải, mở cửa, sao lề mề vậy hả.”
Từ khi Lục Thành Nam vào đồn cảnh sát, mỗi ngày Tang Uyển Nhu cũng chẳng màng tới chuyện ăn uống, cách đối đãi với người làm cũng rất tệ.
Quản gia Khải đã năm mươi lăm tuổi, vốn dĩ ông ấy đi theo gia đình của Lục Châu Nam, sau này gia cơ của nhà họ Lục không còn nữa, Kỳ Tâm Đình Viện lại bị sửa thành quyền sở hữu của Lục Thành Nam.
Cho nên quản gia Khải tưởng rằng Lục Tịnh Kỳ đã chết, nhưng ông ấy từng hứa với vợ chồng Lục Châu Nam rằng, ông ấy sẽ chăm sóc Kỳ Tâm Đình Viện thật tốt cho đến lúc chết.
Quản gia Khải vội vàng từ phòng ăn chạy ra, thanh âm già nua đáp lại: “Vâng, thưa phu nhân.”
Tang Uyển Nhu ngẩng đầu, chưa kịp bày ra vẻ mặt hòa nhã thì lại nói tiếp: “Đúng là, không biết tại sao Thành Nam lại muốn thuê ông.”
Quản gia Khải ra mở cửa, nhìn thấy Dạ Tinh Tư thì lịch sự hỏi: “Các cô cậu tìm ai?”
Điều ông ấy thắc mắc là tại sao bọn họ có thể vào trong Đình Viện.
Lục Tịnh Kỳ không nói lời nào, trực tiếp lách qua quản gia Khải đi vào trong phòng khách.
Tang Uyển Nhu đang cực kỳ phấn chấn, nhưng khi bà ta lơ đãng nhìn thấy Lục Tịnh Kỳ thì trong lòng có chút kích động, lại có chút chê cười.
Khi Tang Uyển Nhu đang định mở miệng thì Dạ Tinh Tư lên tiếng trước: “Bà chính là lão yêu bà cướp nhà của chị gái tôi à?”
Dạ Tinh Tư đánh giá bà ta từ trên xuống dưới, rồi lại nói: “Chậc, còn chả đáng gọi là lão yêu bà, chỉ là một bà phù thủy ghê tởm không biết xấu hổ.”
Lục Tịnh Kỳ đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, dáng vẻ cuồng ngạo không xem ai ra gì.
Lục Kiều Yên nghe câu nói của Dạ Tinh Tư thì lập tức ngẩng đầu, cô ta buông điện thoại, giọng nói hơi nũng nịu: “Anh là ai! Dám nói mẹ tôi như vậy, anh muốn chết à.”
Cô ta không nhìn thấy sự hiện diện của Lục Tịnh Kỳ, thuận tay lấy chiếc gối sau lưng ném mạnh về phía Dạ Tinh Tư.
Dạ Tinh Tư dễ dàng né tránh, cười như không cười đi tới bên cạnh chị gái nhà cậu.
Tang Uyển Nhu vỗ con gái của mình, cho cô ta một ánh mắt rồi cười nói: “Kỳ Kỳ, cô đồng ý bỏ qua cho chú rồi sao? Cô tha thứ cho ông ấy rồi sao?”
Dạ Tinh Tư nghe được lời này thì cười lạnh: “Mụ phù thủy, muốn chị tôi tha thứ cho hung thủ giết người? Nằm mơ đi!”
Lục Tịnh Kỳ rất lười nói chuyện với những người phụ nữ giống như Tang Uyển Nhu.
Lục Kiều Yên cao màu, liếc cô một cái, cười nói: “Lục Tịnh Kỳ, đây là nhà của tôi, cô như vậy bị xem là xâm phạm nhà dân trái phép.”
Lục Tịnh Kỳ vẫn không thèm nâng mắt nhìn Lục Kiều Yên. Sau một hồi, sự lạnh lẽo trong mắt cô lập tức trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, cô ngẩng đầu, cong môi, ung dung nở nụ cười nhìn mẹ con Tang Uyển Nhu.
Sống lưng Lục Kiều Yên ớn lạnh, giọng hơi run rẩy: “Lục Tịnh Kỳ, tôi… tôi cảnh cáo cô… cô, nếu cô… không rời khỏi… rời khỏi đây, tôi lập…”
Lời còn chưa dứt, âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Lục Tịnh Kỳ ngắt lời cô ta: “Muốn kêu người ở đồn cảnh sát đến bắt tôi? Đuổi tôi?”
Lục Kiều Yên thở gấp, chột dạ đứng dậy: “Cô… cô…”
Dạ Tinh Tư thấy tình hình như vậy cũng cảm thấy khá thú vị, buồn cười nói: “Bà là mụ phù thủy, cô là tiểu vu bà, muốn kêu người ở đồn cảnh sát đến đuổi chị tôi? Nói được câu này, tiểu vu bà, cô không thấy bản thân rất nực cười sao?”
Lục Kiều Yên lại bị Dạ Tinh Tư nói tới mức không cãi lại được.
Xung quanh Lục Tịnh Kỳ giống như xuất hiện tà khí, cô cười, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Bà Tang, mang giấy tờ đất đai và giấy phép nhà đất ra đây.”
Kỳ Tâm Đình Viện ở dưới danh nghĩa của Lục Thành Nam thì sao chứ, chỉ cần cô lấy lại hai món đồ này thì cô mới là người có tiếng nói nhất ở đây.
Nếu không phải vừa rồi Lâm Dao Nhi gửi tin nhắn tới, nói rằng danh nghĩa của Kỳ Tâm Đình Viện được viết tên Tang Uyển Nhu.
Cho nên bây giờ cô chỉ cần bắt Tang Uyển Nhu giao đồ thì có thể không cần bận tâm đến những trưởng bối nhà họ Lục.
Tang Uyển Nhu bình tĩnh đối mặt với Lục Tịnh Kỳ, trong lòng không hề gợn sóng: “Gì mà giấy tờ đất đai, gì mà giấy phép nhà đất, tôi chẳng biết gì cả.”
Ha, thủ đoạn vẫn cao siêu như trước.
Lục Tịnh Kỳ đứng dậy, giữ chặt tay Tang Uyển Nhu, rặc một tiếng, khớp xương phát ra âm thanh giòn rã.
Quay đầu nhìn Lục Kiều Yên, khóe môi cô nhếch lên cười lạnh: “Lục Kiều Yên, cô nói xem nếu bà ta bị phế…”
Lục Kiều Yên cau mày, mặt không chút thay đổi nhìn mẹ cô ta, bình tĩnh như không có chuyện gì, nói: “Tôi không biết, mấy thứ đồ của ông ta, tôi chưa từng hỏi tới.”
Thật sự Lục Kiều Yên cũng không biết những văn kiện quan trọng của Lục Thành Nam để ở đâu, ngay cả mưu kế sát hại bố mẹ của Lục Tịnh Kỳ năm năm trước, cô ta cũng không biết.
Nếu hai ngày trước, cô ta không vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của tài xế tiểu Trần quay và mẹ mình, thì cô ta sẽ cho rằng bản thân đã nghe lầm.
Khuôn mặt của Tang Uyển Nhu thống khổ, bà ta nói: “Kỳ Kỳ, cái đó, tôi chỉ biết giấy phép nhà đất đứng tên tôi, nhưng để ở đâu thì tôi thật sự không biết rõ.”
Lục Tịnh Kỳ biết rõ thủ đoạn của Tang Uyển Nhu, sau khi bà ta gả cho Lục Thành Nam, mỗi ngày đều bày ra đủ loại thủ đoạn tâm cơ đối với nhà họ Lục. Chuyện tai nạn năm năm trước mà bố mẹ cô, chắc chắn Tang Uyển Nhu cũng nhúng tay vào.
Bởi vì lúc đó Tang Uyển Nhu cũng ở Kỳ Tâm Đình Viện, khi cô xem máy giám sát thì đã thấy Tang Uyển Nhu đến hầm ga ra.
Đáng tiếc, chỉ nhìn được máy giám sát lúc bà ta đi vào, khoảng sau đó đã bị người khác động tay động chân.
Lục Tịnh Kỳ đẩy mạnh Tang Uyển Nhu khiến bà ta ngã xuống ghế sô pha. Cô cũng ngồi xuống, lần này đổi thành tư thế biếng nhác, khóe môi cong lên nụ cười ngông cuồng, đáy mắt lạnh như băng: “Bây giờ lập tức rời khỏi Kỳ Tâm Đình Viện.”
Lục Kiều Yên tức giận khi nghe được câu nói này, trực tiếp bật dậy chỉ tay vào cô: “Lục Tịnh Kỳ, cô đừng có quá đáng, bây giờ căn nhà này vẫn đứng tên mẹ tôi, ha, nói dễ nghe hơn là, cô không có tư cách đuổi chúng tôi.”
Bỗng nhiên Dạ Tinh Tư bước tới che chắn cho chị gái của cậu. Bầu không khí trong phòng khách hơi khác lạ, lạnh lẽo hơn rất nhiều, giọng điệu non nớt xấu xa, khóe môi nở nụ cười, càng ngày càng tùy ý: “Chị của tôi không có tư cách? Nực cười, các người mới là không có tư cách nhất.”
Dạ Tinh Tư đút tay vào túi quần, tư thế đứng tùy tiện nhưng rất tuấn tú, con ngươi sắc sảo nhìn Lục Kiều Yên, mở miệng nói: “Các người không có quan hệ huyết thống với nhà họ Lục, kẻ không có tư cách chính là các người.”
Tang Uyển Nhu nén nỗi đau trên cánh tay, giọng điệu bình thản nói: “Nếu nói đến huyết thống thì cậu cũng không có tư cách nói chuyện.”
Bà ta nói xong thì tức giận nhìn về phía Lục Tịnh Kỳ, ánh mắt bình tĩnh nói: “Đừng tưởng đoạt lại được công ty rồi đưa người chú của mình vào đồn cảnh sát là có thể bình yên vô sự, Lục Tịnh Kỳ, tôi chỉ có thể nói rằng, cô quá ngây thơ rồi, chưa được nửa ngày thì Thành Nam đã ra khỏi đồn cảnh sát rồi.”
Dạ Tinh Tư nhíu chặt mày, trong lòng thầm nghĩ: Nguyên nhân khiến tâm trạng của chị không tốt, chắc chắn không phải vì Lục Thành Nam, mà là kẻ chủ mưu sau lưng ông ta.