Áo choàng của lão đại không giữ nổi

*Microtremor là hội chứng run (chân, tay) cấp độ nhẹ.
Lục Tịnh Kỳ dừng xe bên đường, nhìn bàn tay phải đang khẽ run nhẹ của mình, trong đầu bỗng hiện lên vài lời nói.
“Kỳ Kỳ, tay phải của cô có khả năng vĩnh viễn bị…”
“Chị Kỳ, có khả năng sẽ không chữa trị được tay phải của chị, ây da, hay nói cách khác… là sau này tay phải của chị Kỳ, sẽ không thể hoạt động được bình thường được.” 
“Không sao, chị Kỳ, bây giờ y học phát triển như vậy, cứ tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh ở tay phải cho em.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Hai năm trước, anh trai cô và Tư Vân Hàn cũng từng giải thích sự tình với cô, thật ra, cô cũng đã tự đoán được một chút.
Lục Tịnh Kỳ hoàn hồn, khóe môi lộ rõ vẻ gượng cười bình thản.
Đáy mắt lạnh lùng nặng nề nhìn xuống, trong lòng nghĩ thầm: À, tay phải bị phế rồi nhỉ.
Chỉ trong chốc lát, cô tiện tay gọi điện cho Lâm Giao Nhi: “Chị đã phát định vị cho em, mau chóng tới đây một chuyến.”
Nói rồi, cô tiếp tục ngồi trong xe, sờ huyệt vị của gân mạch, sau đó dùng sức ấn vào đó một cái, cảm giác đau đớn lập tức truyền tới trong đáy lòng.
Biểu cảm trên mặt của Lục Tịnh Kỳ vô cùng khổ sở.

Thật ra nỗi đau này không thể sánh được với bóng ma tâm lý đang bao trùm lấy cô.
Hai mươi phút sau, Lâm Giao Nhi lái chiếc xe máy mới của mình đi vào con đường dọc ven bờ biển. Khi nhìn thấy xe của chị Kỳ nhà mình, cô ấy lập tức dừng xe.
Lâm Giao Nhi cởi mũ bảo hiểm, nhìn chị Kỳ rồi hỏi: “Chị Kỳ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Tịnh Kỳ mở cửa xe, đôi chân dài xinh đẹp bước xuống, nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm rồi khóe môi bất giác mỉm cười: “Lái xe trở về Kỳ Tâm Đình Viên, chị đã gửi địa chỉ cho em rồi đấy.”
Dứt lời, cô đưa chìa khóa xe cho Lâm Giao Nhi.
Lục Tịnh Kỳ đội mũ bảo hiểm lên, chưa đầy một phút đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Lâm Giao Nhi nhìn con đường trống rỗng, trong lòng nghĩ thầm: Chị Kỳ, chị ấy sẽ không… Rồi lại lắc đầu, cô ấy thu hồi ánh mắt, miệng lẩm bẩm: “Hầy, nghĩ nhiều làm gì, chị Kỳ như vậy thì sao có thể xảy ra chuyện gì, đúng là.” 
Bệnh viện Nhân Dân số 1 Hải Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc Doãn Hạo tới bệnh viện, đôi chân dài sải bước, đi một mạch ra khỏi thang máy.
Bước tới phòng bệnh của bà Trân Châu, khóe môi anh khẽ cười, ánh mắt cũng cong lên vui vẻ.
Chỉ có điều, khi anh mở cửa đi vào phía giường bệnh, ánh mắt tươi cười ấy bỗng thay đổi bởi hàn ý lạnh lẽo. 

Bà Trân Châu đang ăn thì nhìn thấy bộ dạng cháu trai của mình, dáng vẻ mệt mỏi nhưng cũng tiện hỏi: “Thằng nhóc này, từ khi nào con lại thích phong cách này thế?” 
Mặc Doãn Hạo cúi đầu nhìn trang phục của mình rồi nâng đôi mắt đen láy lên nhìn bà: “Bà nội, lát nữa Tần Minh Trương tổ chức một buổi tiệc, cho nên…”
Anh càng muốn giải thích, bà Trân Châu lại càng có thể nhìn ra rằng, anh đang kiếm một cái cớ qua loa cho việc này.
Bà Trân Châu khẽ liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt giống như đang xem kịch hài, nói: “Ồ, hóa ra là vậy. Để bà gọi điện thoại cho thằng nhóc đó hỏi xem sao.” 
Vừa nói, bà Trân Châu vừa cầm lấy điện thoại định gọi. Bỗng một giọng nói mơ hồ thánh thót truyền đến tai bọn họ: “Bà Dư.”
Mặc Doãn Hạo nghe được giọng cô thì lập tức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, anh thấy Lục Tịnh Kỳ đang đi tới.
Khi cô bước qua người Mặc Doãn Hạo thì bỗng nhiên anh đưa tay giữ chặt cô, nói thầm  bên tai: “Cô Lục, quả thật cô chạy trốn rất nhanh.”
Bà Trân Châu thấy bọn họ nắm tay nhau, trong lòng mừng thầm: Chà… ngày được bồng chắt sẽ chẳng còn bao lâu nữa.
Lục Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt ở nơi không nên đặt của anh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Anh Mặc, xin hãy buông tay.”
Mặc Doãn Hạo không có ý buông tay, nhìn lại cô bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Bà Chân Trâu thấy bọn họ đang giằng co như vậy, bèn lên tiếng khẽ nói: “Cô Lục, lồng ngực tôi có chút khó chịu.” 

Mặc Doãn Hạo nghe vậy lập tức buông tay rồi xoay người, đi một mạch tới giường bệnh, sốt ruột hỏi: “Bà nội, bà cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?
Nói xong, bỗng nhiên anh nghĩ tới Tần Minh Trương, lại tiếp lời: “Bà nội, trước hết bà cứ nằm xuống đã, để con đi gọi Tần Minh Trương.”
Bà Trân Châu thấy vậy thì giữ chặt anh lại, sau đó bảo: “Ây da, kêu cậu ta tới làm gì, ở đây có cô Lục rồi, không cần làm phiền tới bác sĩ Tần.”
Lục Tịnh Kỳ khẽ nhíu mày, đi tới phía bên kia giường bệnh: “Anh Mặc, phiền anh ra ngoài chờ.” 
Mặc Doãn Hạo đang định nói tiếp thì bị bà Trân Châu chặn lại: “Thằng nhóc này, con ra bên ngoài chờ đi.”
Rơi vào đường cùng, anh đành phải đi ra khỏi phòng. Lục Tịnh Kỳ bước tới kéo ghế ngồi xuống, bắt mạch cho bà ấy rồi kiểm tra thân thể một lượt.
Sau đó cô quay đầu, thoáng nhìn qua chiếc bàn đặt thuốc, nói: “Bà Dư, bà đã khỏi bệnh rồi, không cần ở bệnh viện thêm nữa đâu ạ.”
Bà Trân Châu vừa nghe thì lập tức bảo: “Không được, tôi vẫn chưa muốn xuất viện.”
Lục Tịnh Kỳ có chút nghi hoặc, cúi người hỏi: “Bà Dư, chẳng phải bà không muốn nằm viện sao?”
Nói xong, cô đứng lên, kéo màn ra một chút để đón ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh.
Mặc Doãn Hạo không đủ kiên nhẫn chờ bên ngoài, sốt sắng đi tới đẩy cửa ra, khi bước vào thì thấy được sắc mặt của bà Trân Châu đang nằm trên giường bệnh đã tốt hơn, nhanh chóng hiểu được mọi chuyện.
Lục Tịnh Kỳ lười biếng đưa mắt nhìn anh, đôi môi đỏ hé mở: “Anh Mặc, bà Dư đã khỏi bệnh rồi.”
Vừa dứt lời, cô bóc vỏ cây kẹo que đang cầm trên tay rồi bỏ kẹo vào miệng.
Sau đó cô xoay người, từ tốn nói với bà Trân Châu: “Hẹn gặp lại bà Dư.”

Phong cách toát ra từ Lục Tịnh Kỳ khiến bà Trân Châu cảm thấy rất giống mình năm đó.
Bà Trân Châu thực sự đã hiểu ra, nhà họ Mặc không cần thứ gọi là môn đăng hộ đối, cũng không cần đối phương phải xuất thân danh gia vọng tộc, chỉ cần cô con dâu có khí chất dũng cảm khiến người khác khâm phục này.
Lục Tịnh Kỳ rời khỏi phòng bệnh, Mặc Doãn Hạo trái ngược lại không hề sốt sắng. Nhưng bà Trân Châu lại vô cùng khẩn trương, một bên khẽ đẩy người Mặc Doãn Hạo: “Thằng nhóc này, cô Lục tuyệt đó, những gì bà có thể giúp đều đã giúp, bây giờ những gì còn lại con tự mình làm đi!” 
Nói rồi, bà còn cho anh một vỗ mạnh vào cánh tay Mặc Doãn Hạo một cái.
Mặc Doãn Hạo cúi đầu nhìn bà Trân Châu, hiểu ra hàm ý ẩn chứa trong ánh mắt bà dành cho anh.
Khóe miệng bỗng khẽ cười: “Bà nội, thì ra cô ấy đã trở thành cháu dâu được bà lựa chọn.”
Dường như bà Trân Châu có chút không tin vào tai mình, nhìn anh hiền từ tươi cười nói: “Đúng chứ? Này nhé, bà nội muốn một người cháu dâu, chứ không phải một người cháu dâu quá chuẩn mực, hiểu không?”
Mặc Doãn Hạo khẽ gật đầu, đáp: “Dạ.”
Bà Trân Châu thấy anh không để lời nào vào tai, lại bắt đầu giảng giáo một tràng đạo lý nhân sinh. Xe máy của Lục Tịnh Kỳ đang dừng ở trước cửa bệnh viện, khi cô đang định nổ máy thì tay cô lại bắt đầu khẽ run.
Trùng hợp thay, Diệp Quân Tiêu gọi video tới muốn trò chuyện, cô cầm mũ bảo hiểm rồi nhận cuộc gọi video của Diệp Quân Tiêu.
Giọng nói ân cần dễ nghe của Diệp Quân Tiêu từ một nơi khác truyền đến video: “Kỳ Kỳ, Dạ Tinh Tư cũng tới Hải Thành phải không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Tịnh Kỳ khi nhìn vào video đã trở nên thả lỏng hơn: “Ừm, cậu nhóc đó đã tới trường học.”
Diệp Quân Tiêu nở một nụ cười khiến anh ta càng thêm mê người so với trước: “Anh đã không gặp Tinh Tư từ rất lâu rồi.”
Nói rồi, tạm ngưng một chút, anh ta lại bảo: “Kỳ Kỳ, anh sẽ mau chóng giải quyết việc bên này thật tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận