Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi


Mấy ngày nay cô ta đi đến đâu cũng được người khác tâng bốc, bất cứ khi nào bị mỉa mai trước mặt đám đông sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, lông mi hơi rủ xuống như kiểu bị oan ức, cắn môi nói: “Em chỉ cảm thấy không cần phải khiến chuyện trở nên to tát như thế…”“Người bị thương không phải là cô, cô cũng không phải giáo viên trong trường, cô đứng trên lập trường của ai mà lại có nhiều ảo tưởng đến như vậy?”Kiều Niệm không hề giữ chút thể diện nào cho cô ta, thẳng thắn nói ra: “Cô không muốn người khác điều ra rõ ràng mọi chuyện, trừ khi lương tâm cô đang cắn rứt.

”Kiều Sân còn chưa kịp phản bác lại thì đã thấy cô quay đầu sang nói chuyện với hiệu trưởng Vu và mọi người, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta.

“Có camera giám sát trên cầu thang dẫn lên tầng thượng, nếu như có người động tay động chân vào thì camera nhất định sẽ quay được người đấy.

”Đám người bên ngoài, Triệu Tĩnh Vi nghe thấy có camera giám sát, cơ thể sợ hãi đến run lên kịch liệt , thiếu chút nữa là không cần điều tra cũng kêu lên thành tiếng.

Không ngờ Kiều Sân nhéo mạnh vào người cô, cô ấy bị đau nên mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng vẻ mặt lại tệ muốn chết, chỉ thiếu còn chưa viết câu “Tôi là hung thủ” trên mặt thôi.

……Kiều Niệm bị thương, lớp học buổi chiều chắc chắn không thể học được.


Thẩm Tuệ đã vung tay cho cô nghỉ phép ba ngày, để cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Thẩm Thanh Thanh cũng cực kỳ sợ hãi, Lương Bác Văn cũng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.

Kiều Niệm thu dọn cặp sách, chào Trần Viễn một cái rồi mới đi ra khỏi lớp, vừa đi đến hành lang đã nghe thấy nữ sinh tụ tập lại, đôi má ửng hồng nhìn về một hướng, ríu ríu nhỏ giọng nói chuyện.

“Mau nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai quá đi thôi.

”“Trời ơi, đẹp trai thật đấy, là người nổi tiếng à?”“Không biết nữa, hình như chưa thấy trên TV.

Sao anh ấy lại đến trường chúng ta nhỉ, có phải là phụ huynh của bạn học sinh kia không?”“Không thể nào? Trông còn khá trẻ mà.

”“Không biết anh ấy có bạn gái chưa nữa, muốn qua xin wechat quá.

”Trẻ trung, trong đẹp trai giống người nổi tiếng?Kiều Niệm không biết vì sao trong đầu lại hiện ra một gương mặt của thủy quái, cô nghĩ ngợi thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một người đàn ông đang bước đến.

Lần đầu tiên anh ấy mặc áo sơ mi trắng, cổ áo lộn xộn để lộ ra chiếc cổ mượt mà, đôi mắt anh sâu thẳm và ba chiều, sống mũi cao có chút giống con lai, nhưng đến đôi mắt hẹp đen tối và khát máu lại tỉnh ngộ ra “con lai” gì đó chỉ là ảo tưởng của bản thân.

Anh bước ra từ trong đám đông, có rất nhiều người nhưng hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục đi bên cạnh và không ngừng nói gì đó với anh.

Nhưng anh giống như con hạc giữa đàn gà, nổi bật giữa đám đông với khí chất mạnh mẽ có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.


“Diệp thiếu gia, chuyện này tôi…” Hiệu trưởng Vu vẫn ở bên cạnh, cẩn thận nói điều gì đó với anh.

Diệp Vọng Xuyên nghe tai này lọt tai kia, căn bản cũng không để tâm lắm, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm ai đó.

Cuối cùng, anh cũng đã tìm thấy người mình đang tìm trong đám đông.

Anh mặc kệ những người theo sau, bước nhanh đến rồi xuyên qua đám đông, đi đến trước mặt Kiều Niệm, trước tiên là kiểm tra cô một lượt từ trên xuống dưới, cúi đầu xuống, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, hạ thấp giọng hỏi: “Tay có còn đau không?”Anh đứng gần như thế, hơi thở gần với làn da cô, hơn nữa còn có nhiều người ở đây, trong lòng Kiều Niệm vô tình có chút bối rối, không được thoải mái nữa: “! vẫn ổn.

”Trong lòng bối rối tự hỏi tại sao anh ấy lại đến trường học.

Khuôn mặt anh gây bắt mắt đến thế, sau hôm nay sẽ có bao nhiêu người đoán được danh tính của anh đây?Diệp Vọng Xuyên cúi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng sứ và không có chút máu nào của cô, nhìn thấy hàng mi cong cong rũ xuống của cô.

Anh chỉ không giấu được nỗi sốt ruột trong đôi mắt và cau mày.


Cô cũng ghét phải tự mình đến đây.

Rõ ràng đã bị người khác ghét bỏ, đôi môi mỏng của Diệp Vọng Xuyên không rõ nguyên nhân lại hơi cong lên, ánh mắt nhìn vào chỗ tay áo xắn lên của Kiều Niệm và đau lòng khi nhìn thấy chỗ băng gạc đang quấn quanh cánh tay cô, có thể nhìn thấy cả máu bên trong băng gạc.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên kéo cô sát lại gần rồi khom lưng bế cô lên.

Hiệu trưởng Vu và những người khác chạy theo sau cũng đều ngẩn người.

Diệp Vọng Xuyên cũng không coi trọng bọn họ, chỉ ôm lấy người trong lòng, liếc nhìn ông một cái, mặt trầm lặng như nước, khí thế nói: “Hiệu trưởng Vu, tôi không nói nhiều nữa, ông cũng biết nên làm thế nào rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận