Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh


Nếu một ngày đẹp trời, bạn thông báo với mẹ bạn rằng bạn sẽ lấy chồng thì chắc hẳn mẹ bạn sẽ nhảy dựng lên vì sung sướng khi tống khứ được quả bom nổ chậm ra khỏi nhà, nhưng có vẻ điều ấy lại không hề đúng với cô gái tên Linh này, một cô gái mới 21 tuổi, học năm thứ ba đại học, tràn đầy năng lượng, nhí nha nhí nhố, ẩm ương vố số tội vậy mà lại tuyên bố hùng hồn rằng sẽ lấy chồng.
- Mẹ, con sẽ lấy chồng.
“Cốc”
- Á, Á, sao mẹ cốc con?
- Đồ trẻ ranh, mới nứt mắt ra mà đòi lấy chồng, mày muốn chọc tức mẹ hả?
- Con nói thật đấy
- Thôi đi, đầu óc có vấn đề hay không.
“Mẹ, con không ĐÙA đâu, con sẽ LẤY CHỒNG thật đấy !”
Mẹ Linh há hốc mồm đầy kinh ngạc bởi vì những gì vừa nói có vẻ rất chi là nghiêm túc. Có vẻ như đứa con gái mà bao nhiêu năm nuôi dưỡng giờ đang nói lên cái điều mà đáng lẽ ra như bao bà mẹ khác phải vui mừng. Nhưng…nụ cười của mẹ Linh bắt đầu chuyển sang méo xệch trước thông tin vừa tiếp nhận.
Còn đám bạn của Linh
- Tao sẽ lấy chồng. Giọng Linh nghiêm nghị
Bốn đứa bạn Ngọc, Hải, My, Hòa nhìn trân trân kiểu như chưa định hình được hết những gì Linh vừa nói. Quán café quen thuộc của cả bọn hôm nay có vẻ đông hơn mọi khi có chăng vì trời hôm nay khá nóng bức.
- Này, tao không đùa đâu nhé !
- Chuyên này nghe thật là vớ vẩn
- Mày nhắc lại câu vừa nãy tao xem nào?
My cầm quyển menu đập bộp vào người Linh thử xem não bộ có vấn đề nhầm lẫn gì hay không?
Ba đưa tròn mắt nhìn Linh, còn Hòa, đứa còn lại, miệng còn mải mê với cốc sinh tố cũng suýt nữa nghe xong câu của Linh mà chết sặc.
- Chúng mày nghe này, từ từ từng câu một,tao sẽ không nhắc lại đâu. TAO SẼ LẤY CHỒNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đến lúc khi nghe hết câu nói này, cả bọn ngừng lại, kiểu như bị bất động, sau đó, nhìn Linh từ đầu đến chân, những biểu hiện trên khuôn mặt có vẻ như Linh rất nghiêm túc, không hề đùa cợt chút nào.
Linh, một cô gái 21 tuổi, sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học, vẫn đi giày thể thao, quần jean, áo phông, thích nhuộm tóc, đi phượt, tụ tập bạn bè và lúc nào cũng nhí nhí nhảnh nhảnh như trẻ con. Thậm chí Linh đã từng bị bạn bè trêu chọc bởi 21 tuổi đầu vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai, vẫn lấy tay che mặt khi xem một cảnh hôn hít tình cảm trên phim. Thế mà, giờ đang nói rằng sẽ lấy chồng, chuyện thật như đùa mà đùa thành thật đây mà !
Bốn đứa quay ra nhìn nhau, có nghĩa rằng mọi chuyện Linh nói đang có vẻ là…thật, tức là đứa bạn đang ngồi trước mặt đây vài hôm nữa sẽ lấy chồng, mặc áo cưới màu trắng tinh, nhạc, nến và hoa, đứng bên cạnh chú rể mặc vest, người đó sẽ là chồng Linh. Sẽ xưng hô bằng “ông xã” “bà xã” giống như kiểu mà cả bọn vẫn thường xuýt xoa khi ngồi nghiền mấy bộ phim Hàn Quốc.

- Thế chồng mày là người thế nào?
Cả bốn con bạn quay ra nhìn Linh dò hỏi. Đúng rồi, phải nhắc đến chú rể chứ. Cả lũ quay ra nhìn Linh chăm chú, kiểu như từ lời được phát ra từ mồm Linh lúc này sẽ là minh chứng hùng hồn cho những gì cả bọn vừa nghe thấy.
- Thế chồng mày là người như thế nào? Hải nhắc lại kiểu sốt sắng
- “Chồng tao là người….” Linh tự dưng ấp úng trước câu hỏi ấy. “ Xem nào….chồng tao là người…”
Đó là một chàng trai cao ráo, tận 1m80, trắng trẻo, thậm chí còn trắng hơn cả Linh, nếu được nhận xét thì anh ta khá đẹp trai. Anh ta 27 tuổi…CEO của một tập đoàn tài chính có vốn chủ yếu của nước ngoài. Quốc tịch Đức.
Đó là những vẻ tốt đẹp giả tạo bên ngoài, như người khác đã nói thì những gì xấu xa thường được che giấy đậy điệm kĩ lưỡng trong vỏ bọc rất chi là đẹp đẽ. Anh ta là kẻ cao ngạo, coi thường kẻ khác. Một điểm thậm tệ hơn nữa là anh ta một kẻ háo sắc và coi thường phụ nữ.Anh ta bỏ ra rất nhiều tiền để phụ nữ đến với anh ta và thứ duy nhất cần chỉ là vui vẻ.Linh đã từng chứng kiến cảnh anh ta cặp kè với hàng tá phụ nữ, nhưng có điều lạ, dù như vậy nhưng đối với họ anh ta vẫn rất giả bộ ngọt ngào, có chăng chỉ Linh mới thấy được bản mặt xấu xa ấy mà thôi.
Còn một điểm nữa cần nói đến là, anh ta biết tiếng Việt, hiểu tiếng Việt, cãi lộn với Linh bằng tiếng Việt còn hơn cả hát hay. Tất nhiên đó là một người Việt từ trong máu rồi, chỉ có điều, anh ta mang quốc tịch Đức.
“ Mày sẽ lấy Bảo Thiên, người thừa kế của tập đoàn tài chính GM á?
Cả bốn đứa bạn cùng đồng thanh, làm cho khách trong quán café quay lại nhìn cả bọn đang há hốc mồm nhìn Linh.
“Có phải Bảo Thiên này không?”
My chỉnh lại gọng kính to cộp rồi, lôi cái điện thoại ra bấm bấm, giơ những hình ảnh vừa search được trên internet.
Linh khẽ gật đầu.
- Nhưng sao lại lấy chồng vào lúc này? Hay BÁC SĨ BẢO CƯỚI?????????????????
-
Bốn đứa lại tiếp tục đồng thanh, rồi nhìn xuống bụng Linh tỏ vẻ nghi ngại. Linh vội vàng lấy tay bịt miệng bốn đứa bạn lại. Rồi thẳng thửng.
- Chúng mày hâm à, không có chuyện gì hết, tao thề. Thế nhé, tao thông báo như thế, thiếp mời tao gửi sau. Giờ tao phải về đây.
Chưa kịp nói thêm câu gì Linh vội vàng đứng dậy để tránh mấy câu hỏi han của lũ bạn mà cô sẽ không biết phải trả lời thế nào.
“Tít tít”. Có tin nhắn, là My gửi cho cô.
“Thế còn ước mơ của mày thế nào? Mày định tử bỏ à?
Linh bước những bước trên phố, dòng người tấp nập. Trời hôm nay đầy nắng. « ước mơ của mình, phải thực hiện chứ, đợi 6 tháng để kết thúc những chuyện điên rồ này »
Tất cả những chuyện Linh coi là điên rồ này bắt đầu vào một ngày không nắng, không mưa, thậm chí không cả gió, chỉ có cái nóng bức oi nồng của đầu hạ.

Linh làm việc ở một quán cafe dành cho những người già, nó giống như một căn nhà thì đúng hơn, ông chủ quán này là một người lập dị. Khách đến với quán chẳng đông đúc, có khi đến một lần rồi chẳng bao giờ thấy trở lại lần thứ hai. Thỉnh thoảng cũng có vài cuộc gặp mặt ngâm thơ. Doanh thu, nếu nói đến doanh thu thì đó là một con số âm kinh khủng. Đám nhân viên cuối tháng lại tá hỏa lên khi nhìn con số ấy, chỉ có điều ông chủ vẫn tỏ ra chẳng hề hấn gì, rồi lại giục giã đám nhân viên như Linh đi quét dọn hay kê lại bàn ghế.
Nói chung công việc của Linh khá nhàn hạ, khách đến quán chủ yếu là người già, họ không yêu sách, không ồn ào, chỉ cần một nụ cười thật tươi hay vài ba câu hỏi han với những người dễ gần.
Nói thêm về Linh, cô là một đứa sinh viên như nghèo như bao nhiêu đứa vẫn dán mác cái mác « sinh viên »,có nghĩa là tiền vẫn phải ngửa tay xin trợ cấp hàng tháng, cong lưng đạp hàng chục cây số đến giảng đường, mắt mờ đi vì những kì thi và bận rộn với những công việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập.
Linh sinh ra và lớn lên trong một gia đình không giàu có, nhưng không quá nghèo. It ai định nghĩa được từ nghèo là như thế nào, đối với những người giàu thì gia đình như Linh cũng thuộc dạng nghèo rồi. Bố làm bộ đội nghỉ hưu, mẹ là một y tá, lương tháng cũng chỉ đủ cho 2 chị em Linh ăn học, dưới Linh còn một em trai học cấp 3.Bốn năm cấp2, ba năm cấp 3 và cho đến bây giờ ba năm học đại học, Linh sống với ông nội ở Hà Nội.
Gia đình Linh là một gia đình KÌ QUẶC. ông nội chẳng mảy may có chút tình cảm hay yêu quý gì dành cho con trai mình, tức là bố Linh, con dâu duy nhất là mẹ Linh lại càng không. Nhưng yêu thương Linh và em trai nhất mực. Cuộc xung đột của ông nội và bố Linh bắt đầu khi ông nội nhất mực phản đối bố lấy mẹ Linh rồi chuyển từ Hà Nội về sống ở một miền quê yên ả, tức là đã 21 năm đúng bằng số tuổi của Linh bây giờ. Sau 21 năm cuộc chiến giữa ông nội và bố vẫn không có vẻ gì kết thúc. Ông nội và bố đều là những người cố chấp, Linh biết họ vẫn rất quan tâm về nhau, nhưng duy nhất chỉ có sợ dây tình cảm là Linh nối kết hai con người ấy lại với nhau.
Thỉnh thoảng, mẹ vẫn thường nói với Linh.
« Cái nhà này toàn người dở thôi, chỉ có mẹ là người duy nhất bình thường »
- Con cũng nằm trong số ấy sao mẹ ? Linh tủm tỉm.
- Con xếp đầu bảng đấy, sau bố rồi đến ông nội, cu Bin thì cuối cùng, nó có xu hướng dưới mức bình thường một tý.
Linh cười sằng sặc, kể ra thì sống với những người không- bình- thường cũng có những điều thú vị. Ông nội cố chấp tới mức lưu số điện thoại của bố Linh là “Thằng con bất hiếu”, còn bố Linh mỗi lần nhắc đến ông nội đều bảo ông nhiều tuổi lầm cẩm mất rồi, mẹ Linh thì nhận xét bố Linh chính là một phiên bản y hệt của ông nội nhưng không hề nhận điều ấy về mình. Cu Bin em trai Linh thì suốt ngày hì hục với đống máy móc, nếu không nó cũng ngồi lì trong phòng giống như một đứa tự kỉ.
- Chết, mẹ thấy cu Bin nhà mình bị sao ấy, suốt ngày trong phòng không chịu ra ngoài gì cả, cứ đi học xong lại về phòng, thậm chí nó không hề đi đâu hay bạn bè rủ rê gì cả.
- Trời, nó ngoan ngoãn thế mà mẹ lại lo ư?
- Thì lo chứ, cơ quan mẹ các cô, các bác có con trai bằng tuổi nó lại chả phát sốt lên ấy chứ.
Linh tủm tỉm, khổ thân cu Bin em trai Linh, nó hẳn nhiên không- bình- thường cũng đúng thôi, sinh trưởng trong một gia đình lập dị thì làm sao có thể trở thành một người bình thường được?
Đó là tất tần tật mọi thứ nền tảng để có được một đứa tên Linh cũng chẳng mảy may bình thường chút nào. Linh không xinh, nhìn bình thường, may mắn không quái dị đã là một điều hạnh phúc rồi. Linh học không giỏi giang gì, mọi thứ đều ở mức khá, cũng không xuất sắc ở bất kì một thứ nghệ thuật ca nhạc hay hội họa gì cả. Tóm lại vẻ bề ngoài bình thường ấy là để che giấu đi tính cách chẳng mấy được cho là tốt đẹp hay nói chính xác hơn là kì dị của Linh.
Bạn bè Linh khi đã hiểu thì đều nhận xét một câu giống nhau như thế này:KHÔNG BÌNH THƯỜNG. Không bình thường được định nghĩa là Linh thường xuyên có kiểu khi thích một điều gì đó thì cố sống cố chết làm bằng được, giả sử như việc Linh có thể bỏ ra hàng giờ ngồi khâu vá, cắt sửa những quần áo cũ mèm để biến chúng thành những đồ chẳng ai muốn mặc ngoài Linh. Hoặc hôm nào đó đẹp trời chỉ cần học được một món ăn ngon nào là Linh lại hì hục vào bếp nấu nấu nướng nướng đem cho cả một lũ bạn thưởng thức và thích thú ngồi nhìn chúng ăn một cách ngon lành.Nhiều người nói Linh rằng cô quá dư thừa năng lượng chẳng chịu ngồi yên tay yên chân lúc nào. Còn hàng trăm, hàng ngày điều không bình thường từ Linh mà chẳng thể kể hết, rút cục nếu Linh thích hay đam mê một cái gì đó, Lính sẽ chẳng bao giờ từ bỏ hay đầu hàng. Nhất định không bao giờ, ví dụ như việc Linh đã 5 lần trượt phỏng vấn lấy visa đi du học vậy. Cho đến lần thứ 6, thì cô gái này chưa một lần có ý định từ bỏ và cả tình yêu ngoan cố với một chàng trai có tên Hải Minh…
……………….
……………….
Mọi chuyện rắc rối của Linh bắt đầu vào một ngày đẹp trời, nắng rực rỡ, bầu trời cao và chẳng chút gợn sóng.
Nắng sớm. Linh dậy từ 5h sáng để làm mọi việc trong nhà. Căn nhà nhỏ chỉ có hai ông cháu Linh sống, mọi việc nhỏ nhặt nhất đều một tay Linh làm, nhiều lúc Linh thấy mình là chủ nhân căn nhà này hơn là ông nội. Sáng sáng, ông đều gọi Linh lúc 5h,như một thói quen từ năm cấp 2 khi đến sống cùng ông. Vẫn nhớ lần đầu tiên sống với ông giữa mùa Đông lạnh giá, ông lấy nước đổ vào mặt Linh, choàng tỉnh, và rồi chẳng bao giờ Linh dám dậy muộn nữa.
Đó là tác phong quân đội mà ông đã dạy cho Linh, rồi sau nhiều năm sống với ông, mọi thứ từ nhỏ nhặt nhất Linh đều phải làm một cách nhanh chóng, nếu không kịp thì phải cong chân lên mà chạy. Có thể vì điều đó mà cho đến bây giờ, Linh làm bất cứ điều gì cũng nhanh nhẹn, chẳng dám đủng đỉnh đến một giây.

Nhìn mọi việc đã tươm tất, khi ông nội đi tập thể dục về đã có bữa sáng để trên bàn.Linh dắt xe ra rồi, đóng cửa lại, đem theo chiếc chăn của ông đến hiệu giặt là. Mặc dù chiếc chăn màu bộ đội đã cũ mèm nhưng ông vẫn nhất quyết giữ lại mà chẳng hề lí giải.
- Lại đem đến giặt hả con?
Bà chủ quán giặt là cười thật tươi với cô bé khách quen.
- Vâng, vẫn như đều đặn, 2 tuần giặt 1 lần ạ.
Linh nói xong rồi phóng đi, nhìn đồng hồ là hơn 8h sáng, khá sớm để đến hiệu sách nhưng đây là thời gian thích hợp nếu như không muốn muộn giờ làm. Ông già khó tính kia sẽ lại càu nhàu Linh nghe đến mệt tai.
- Chị ơi, em đến lấy quyển sách hôm trước đặt.
- À có rồi đấy em, em đợi chút nhé ! Chị chủ sách tươi cười niểm nở.
Linh ngó nghiêng mấy kệ sách, xem có gì đáng để mua hay không.
- Tôi đến lấy cuốn này.
Một gã thanh niên cao lớn cũng đứng đợi lấy sách, Linh nhìn từ đầu đến chân, rõ ràng đó là một tay ăn chơi, đầu vuốt keo dựng đứng, áo phông đen, jean rách và loang lổ, rồi ngó nghiêng ra ngoài, chiếc mui trần màu trắng đang đậu chềnh ềnh giữa lối vào bé tý của hiệu sách nhỏ này. Linh nhìn một lượt, khẽ lắc đầu ngán ngẩm rồi nghĩ thầm “người như gã mà cũng đi mua sách, đúng là thế giới đảo điên hết cả rồi”
- Xin lỗi hai em, hôm trước chị nhầm,có hai đơn đặt hàng nhưng chị chỉ ghi có một….vì thế…Chị chủ sách lúng túng.
- Em sẽ lấy cuốn ấy.
Gã kia thậm chí còn không nhìn sang Linh, vẻ mặt kiểu như chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Linh ở đó.
- Ê, khoan đã !
- Ê ư? Cô đang nói ai vậy?
- Tất nhiên là nói anh.Tôi là người đặt trước chị chủ cuốn sách này, nhìn vào đây đi,có ghi ngày tháng này, vì thế tôi mới là chủ nhân của cuốn sách này.
Gã trai cười khẩy, coi thường những điều vừa được thoát ra khỏi miệng Linh, rồi quay sang chị bán sách.
- Em sẽ trả thêm tiền, bao nhiêu cũng được, chị bán cho em.
Chị chủ ngần ngại nhìn đống tiền gã lấy trong ví ra, một sấp giấy bạc những tờ polime mệnh giá lớn.
- Chị sao thế, em là người đặt trước, khách quen của chị bao nhiêu năm nay rồi…Linh gằn giọng.
- Nhưng tôi sẽ là chủ nhân của cuốn sách này..Gã giơ sấp tiền phe phẩy trước mặt Linh
Với cái bản mặt đáng ghét, gã trai nhìn cô với thái độ đắc thắng, chị chủ ái ngại đề xuất sẽ cho người đi lấy thêm 1 cuốn nữa nhưng cả hai người Linh và gã trai kia không hề có thái độ gì nhượng bộ.
Linh giật lấy đống tiền trên tay gã thanh niên kia, ném vào mặt gã, rồi rút ví, lấy ra số tiền dành dụm của mình, đặt lên bàn.
- Em hỏi lại chị bán cho em hay cô ta. Gã thanh niên hỏi dồn dập chị chủ.Hắn tự tin vì hắn có tiền đây mà.
- Ai đến trước thì sẽ lấy trước, đơn giản như vậy thôi, đừng nghĩ có tiền thì được hống hách với người khác. Linh cũng chẳng chịu thua.

Linh nói xong, rồi nhanh như cắt ôm cuốn sách, lấy xe rồi phi thẳng.
- Này nhóc, tôi mà bắt được cô thì….
Tất nhiên là sẽ chẳng bao giờ bắt được Linh rồi, vì cô đang cong cả mông lên đạp cơ mà.
« Hú hồn, mình còn sợ tên ấy sẽ đuổi theo cơ, may quá, vì mày mà tao phải tốn bao công sức đấy biết chưa » Linh lấy tay sờ lên bìa sách sung sướng.
………………………….
………………………….
Quán cafe hôm nay đến ca làm của Linh, ngày thứ hai như thường lệ mỗi sáng.9h, nắng đã chiếu xiên qua khung cửa sổ trên tầng 2. Linh mở cửa, đón chút nắng ấm cho ngày mới, rồi lau dọn thật sạch chiếc bàn cạnh cửa sổ…
Vào sáng thứ hai đầu tuần ông già khó tính kia chẳng bao giờ đến quán, ít ra đó cũng là điều dễ chịu cho Linh bởi cô chẳng hề muốn nghe ông cằn nhằn ngay từ sáng sớm của một tuần mới.
9h30p, rất đều đặn và không lỡ hẹn bất kì một tuần nào. Linh chờ đón một vị khách rất đặc biệt….
Đó là một chàng trai, mũi cao, mắt đen láy, hai hàng mi dày và lông mày rậm, anh ta chỉ đến đây vào sáng thứ 2 mỗi tuần, gọi một ly nâu đá, rồi lôi ra một cuốn sách đọc ngấu nghiến. Anh ta chỉ đứng dậy khi đồng hồ chỉ 12h trưa. Chỉ có như vậy thôi nhưng tuần nào cũng đến, Linh ngồi đấy ngắm anh ta say sưa lật đi lật lại từng trang sách…
……………….
……………….
Linh thích một chàng trai từ cấp 2 đến giờ, có vẻ như sau bao nhiêu năm lớn lên, tình cảm dành cho anh ta vẫn không hề suy giảm. Linh khá bướng bỉnh, vì thế, thứ tình cảm ấy cũng bướng bỉnh không kém.
- Này nhóc, cho em này…
Linh đứng ngơ ra, ngỡ như Hải Minh, chàng hotboy nổi tiếng nhất trường cấp 2 đang nói với ai chứ không phải nói với mình.
- Em ư? Linh tròn mắt nhìn Hải Minh
- Em đấy, cầm lấy này ! Hải Minh đưa cho Linh cây kẹo mút, rồi lấy tay xoa xoa đầu cô.
- Cảm ơn anh ạ. Đôi mắt Linh nhìn Hải Minh ngạc nhiên và đầy xúc động.
Linh vẫn nhớ rõ ràng ngày hôm ấy, ngày tập luyện cho hội diễn văn nghệ, Linh được giao ột vai diễn mà chẳng một ai muốn nhận, đó là vai diễn của một- củ- cải…Chẳng hề ai muốn đeo cái đồ diễn ấy lên người ngoài Linh, vì vốn dĩ, Linh đã ước ao được một lần làm…diễn viên. Và vai diễn ấy…ít ra khi ấy dù chỉ là vai phụ nhưng Linh rất thích. Còn Hải Minh, anh ta được diễn vai Hoàng Tử, hiển nhiên rồi, có dáng dấp công tử từ trong máu cơ mà.
Linh vẫn còn nhớ rõ ràng vị của cây kẹo hôm đó và cái cách mà Hải Minh đưa cho cô. Chỉ một giây thôi khi ấy cho đến tận sau chẳng hiểu sao cô vẫn mãi nhớ về Hải Minh khi ấy và cây kẹo. Cô vẫn nhớ, vẫn thương thầm, cho đến tận 8 năm sau…
Tám năm sau, khi cô đã 21 tuổi, đã là một đứa con gái lớn đùng, vậy mà vẫn thiết tha với mối tình đơn phương khi ấy, về Hải Minh, về cây kẹo mút. Để rồi, vào một ngày sáng thứ hai đầy ánh sáng, Hải Minh đột ngột xuất hiện trước mặt Linh giống như đột ngột làm trái tim của Linh lỗi nhịp tám năm trước….
“Đó là một chàng trai, mũi cao, mắt đen láy, hai hàng mi dày và lông mày rậm, anh ta chỉ đến đây vào sáng thứ 2 mỗi tuần, gọi một ly nâu đá, rồi lôi ra một cuốn sách đọc ngấu nghiến. Anh ta chỉ đứng dậy khi đồng hồ chỉ 12h trưa. Chỉ có như vậy thôi nhưng tuần nào cũng đến, Linh ngồi đấy ngắm anh ta say sưa lật đi lật lại từng trang sách…”
Chàng trai đó chính là Hải Minh, chàng trai dịu dàng với cây kẹo mút ngọt ngào của tám năm về trước !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận