Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Ôn Vãn theo tiếng nói nhìn sang, người đang chỉ trích chính là một ông lão gầy gò tóc bạc trắng, đang ngồi trên ghế, chống gậy, không hài lòng nhìn chằm chằm cô.

Cô suy nghĩ một chút, lão nhân gia này hình như là Nhị phòng của Ôn gia, dựa theo thâm niên của cô, cô nên gọi là Ông hai.

Lão gia xem ra cũng đã gần tám mươi tuổi, không ngờ lão phu này lại có thể cứng rắn như vậy, nửa đêm không ngủ ở nhà, lại tới đây góp vui.


Chậc, lợi hại!   Ông lão vừa dứt lời, những người còn lại cũng bắt đầu chỉ trỏ vào Ôn Vãn.

Gia chủ Tần gia hiện này là Tần Dương đưa tay phủi quần sạch sẽ, nhàn nhạt nói: "Lão gia, nha đầu này không có quy củ không phải mới một hai ngày, ông đừng nóng giận, chú ý sức khỏe!"Nói xong, hắn nhàn nhạt nhìn Ôn Vãn, ôn nhu cười nói: "Vãn Vãn, con đã vào cửa một lúc rồi, bác cũng không có nghe thấy con chào hỏi, chẳng lẽ con không biết chúng ta sao?"  Ôn Vãn nhìn chằm chằm Tần Dương bộ mặt đạo đức giả, sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, lúng túng nắm chặt lòng bàn tay, "Bác đây là đang trách con sao?"   Cô cúi đầu, hơi nhíu mày lộ ra vẻ lo lắng, "Con biết như vậy rất không lễ phép, nhất định khiến các trưởng bối rất không vui, nhưng con cũng không muốn làm như vậy.

"Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu nhìn Tần Nguyệt: “Những năm này ngày nghỉ lễ, mẹ chỉ chị gái đến thăm nhà người lớn, để con ở nhà một mình, thời gian dài, con thực sự không nhớ dung mạo của mọi người! "   Tần Dương cau mày, chẳng phải Tần Nguyệt nói cô gái này cực kỳ kiêu ngạo không nghe lời sao?  Với dáng vẻ ngây thơ yếu ớt hiện giờ, làm sao có thể có chút dấu vết của một cô gái nổi loạn?   Một nhóm người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đưa mắt nhìn Tần Nguyệt.


Ông lão Nhị gia nghi hoặc nhíu mày, “Tần Nguyệt, không phải lúc trước con nói nha đầu này không đến thăm người thân, là sợ phiền phức sao?”   Cú đá bất ngờ đánh trúng cô, Tần Nguyệt đầu tiên nhìn Ôn Vãn với vẻ không hài lòng, sau đó vội vàng giải thích: "À ! đúng vậy chú hai!"   "Nha đầu này lười quá, bình thường đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, mỗi lần con đến thăm mọi người, hét lên thế nào cũng không thể đánh thức nó dậy, đành phải để nó tiếp tục ngủ, một mình mang theo Tiểu Cần đi !"   Ôn Vãn giật giật khóe môi, không vạch trần.

Tần Nguyệt không những không bao giờ gọi Ôn Vãn khi cô đang ngủ, mà còn nói rõ ràng với cô sẽ không đưa cô đến nhà họ hàng, sẽ làm bà thấy xấu hổ!   Bà có Ôn Cần, một đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, toàn diện, ra ngoài khoe khoang là đủ rồi.

Đối với một cô gái thúi như Ôn Vãn, tốt nhất là để tất cả những người thân quên đi sự tồn tại của cô!   Ông lão tin lời giải thích của Tần Nguyệt, thành kiến của ông đối với Ôn Vãn ngày càng sâu hơn một chút.

Phải biết, những hậu duệ của Ôn gia này đều vội vàng nịnh bợ ông còn không kịp, nha đầu này cư nhiên vì ngủ nướng mà không tới thăm ông, thật sự không có giáo dục!   "Được rồi, không cần lo lắng mấy chuyện vặt vãnh này!"Ôn Thư Dân hôm nay bôn ba công việc đã rất mệt mỏi, lúc này lại nghe mấy chuyện tẻ nhạt này liền nhức đầu, giơ tay xoa xoa mi tâm, nói thẳng vào vấn đề: "Vãn Vãn, con biết các vị trưởng bối hôm nay đến nhà, là vì chuyện tranh chấp trên mạng của con với Ôn Cần đúng không?"   Ôn Vãn cũng không giả ngu nữa, thẳng thắn nói: "Uhm, con trên đường tới đây đã xem Weibo, có chuyện gì sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận