Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Ôn Thư Dân sờ hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc cho đỡ mệt, hơi trầm giọng nói: “Nói thật đi, việc Tiểu Cần bị hãm hại, có liên quan gì đến con không?”  Giọng điệu của cuộc thẩm vấn, dường như xác nhận Ôn Vãn là người đứng sau hậu trường, chỉ chờ cô gật đầu thừa nhận!   Ôn Vãn nhếch khóe môi, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Thư Dân, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, “Cha hoài nghi con là chủ mưu đứng đằng sau vạch trần à?”  Ôn Thư Dân cảm thấy ánh mắt của đứa nhỏ quá lạnh lùng, thậm chí còn có chút hung hăng dọa người.

Hắn theo bản năng tránh ánh mắt nhìn đi chỗ khác, hít sâu một hơi, hồi lâu không trả lời.

Phòng khách yên tĩnh, mọi người đều im lặng, nhưng thực ra trong lòng họ đều có bóng ma của riêng mình.


Cuối cùng, Tần Nguyệt không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Thông tin lộ ra trên Weibo này là muốn thanh minh cho con, khắp nơi đều đang cật lực tẩy trắng cho con, đổ mọi gáo nước bẩn lên đầu Tiểu Cần! Con từ trước đến nay đều không vừa mắt với chị gái, cho nên ngoại trừ con, còn ai vào đây làm như vậy?!"   Vừa dứt lời, tất cả họ hàng đều gật đầu đồng ý.

Ôn Vãn xa lánh, chán ghét Ôn Cần, đây là điều mà cả dòng họ ai cũng biết, đứa trẻ này từ nhỏ đã thích bắt nạt chị gái mình, luôn khiến Ôn Cần phải khóc!  Tưởng cô còn nhỏ không hiểu chuyện, không nghĩ tới lớn lên càng ngày càng tệ!  Cho nên, không có gì đáng ngạc nhiên khi cô có thể làm một việc như vậy.


Vợ của Tần Dương, Thẩm Phi, cầm lấy một quả cam, chậm rãi bóc ra, giọng điệu quái khí nói: “Vãn Vãn, thật ra chị em có xích mích một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng làm ra loại chuyện như vậy để hãm hại chị mình, thì thật sự quá đáng!"   "Nghe bác nói, bác sẽ không hại con đâu, con mau thú tội đi, nhận sai với Tiểu Cần đi, chuyện này coi như kết thúc!"  Ôn Vãn bình tĩnh nhìn bà bác khẩu phật tâm xà trước mặt, nhàn nhạt nói: "Thừa nhận gì? Con có lỗi gì?"Cô ngả người ra sau, uể oải dựa vào ghế, cả người tỏ ra vẻ hững hờ, "Chắc hẳn các người đã đọc Weibo rồi phải không? Bài đăng đó đã vạch trần “áo lót” của Ôn Cần cùng với bằng chứng thuyết phục, các người không trách chị ấy tung tin đồn thất thiệt về con, hãm hại người thân, ngược lại đều buộc tội con, đây là đạo lý gì vậy?"   "Coi như cần nhận lỗi, cũng nên là Ôn Cần nhận lỗi với con!"  Thẩm Phi không ngờ rằng Ôn Vãn sẽ phản bác mình trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời không thể xuống nước, bà siết chặt quả cam trong tay, nước sền sệt chảy tràn ra ngoài.

"Không thể nào!"Thẩm Phi ném cam vào thùng rác, dùng khăn giấy lau tay, nói: "Tiểu Cần là đứa trẻ mà bác nhìn nó lớn lên từ nhỏ, một đứa trẻ trong sáng tốt bụng như vậy sao có thể làm ra chuyện này? Nhất định là có người đang hại con bé!"   "Người đăng bài kia có dụng ý xấu, muốn minh oan cho con vì đã hạ độc hại người bằng cách hạ thấp thanh danh của Tiểu Cần!"  Bà càng tin tưởng vào suy luận của mình, cuối cùng chắc chắn kết luận: "Bác hiểu rồi, rất có thể con là kẻ chủ mưu đứng đằng sau!"Ôn Vãn đối mặt Thẩm Phi vu khống vô căn cứ cũng không có hoảng sợ, cô chỉ là uể oải nhướng mi, "Bác, con nhắc nhở bác một câu, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy, vu oan là có thể bị kiện!"  Nghe đến đây, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Không ngờ nha đầu này lại thốt ra những lời ngông cuồng, vô lễ với người lớn đến như vậy!   Thật là quá không ra gì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận