Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Tài sản của Ôn gia?   Ôi, số tiền ít ỏi đến đáng thương đó không đáng để Ôn Vãn để mắt chút nào!"Được!"   Ôn Vãn vui vẻ đồng ý, bộ dáng thoải mái tự tại khiến tất cả họ hàng đều lắc đầu thở dài, đứa nhỏ này đúng là điên rồi!   Tần Nguyệt mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng bà vẫn không giữ Ôn Vãn lại.

Đứa trẻ này quá cáu kỉnh, để nó chịu khổ một chút cũng là chuyện tốt.

Ôn Thư Dân tức giận đến nổi cả gân xanh, vốn cho rằng nói đến như vậy, Ôn Vãn sẽ cân nhắc hơn thiệt, cúi đầu chịu thua, cùng lắm là giáo huấn thêm vài câu, chuyện sẽ thuận lợi trôi qua.

Không ngờ nha đầu thúi này đến chết cũng không hối cãi, thậm chí còn rất vui vẻ đồng ý!   Ông siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Mày tốt nhất đừng hối hận, bằng không, cho dù mày có khóc lóc quỳ xuống cầu xin tao, tao cũng sẽ không để cho mày nhận lại tổ tiên!"   Ôn Vãn chậm rãi cài lại khuy cúc áo trên áo khoác, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, cho đến ngày ông nhắm mắt, tôi cũng sẽ không bước chân vào Ôn gia một bước!"   Đây là trù ông mau chết sao? !   Ôn Thư Dân tức giận đến không thở được, sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ôn Vãn.


"Sáng mai tôi sẽ nhờ luật sư gửi bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ, làm phiền hai người ký vào.

"Ôn Vãn giật giật khóe môi, nhắc nhở: "À, đúng rồi, đã nhắc tới tài sản, tôi cũng nói trước, bất luận sau này tôi có bao nhiêu tài sản, các người cũng đừng nghĩ lấy được phần nào!"   Dứt lời, gây nên một tràng cười nhạo.

Thẩm Phi bắt chéo chân, cười nhạo nói: "Mày cho rằng đời này mày có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cái thứ không biết tự lượng sức mình!"   Ôn Vãn hờ hững liếc bà một cái, "Cho dù là một xu, cũng phải nói rõ ràng.

"   Nếu không sau này sẽ xảy ra tranh chấp, chỉ thêm rắc rối mà thôi.


Ôn Thư Dân bị Ôn Vãn làm cho sinh lửa giận, sắc mặt trướng như gan heo, lại lần nữa vỗ bàn nhảy dựng lên, chỉ tay về phía cửa, quát lên: "Mày là cái đồ bất hiếu, tao coi như không có sinh ra mày, bây giờ mày cút ngay cho tao, cút!"  Ôn Vãn sớm đã muốn đi.

Cô thoải mái xoay người, vừa mới bước một bước, sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng gọi cô——   "Vãn Vãn, đừng đi!"   Mọi người nhìn về phía cầu thang, đó là Ôn Cần, người đang mặc đồ ngủ, sắc mặt phờ phạc.

Ôn Cần bước nhanh tới trước mặt Ôn Vãn, đưa tay chặn đường Ôn Vãn, "Vãn Vãn, em có thể không giúp chị, nhưng em không thể cùng cha mẹ cắt đứt quan hệ!"   Ôn Vãn bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, ngày thường cô ấy luôn xinh đẹp lộng lẫy, nhưng bây giờ đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt, trông tiều tụy hốc hác.

Có lẽ cô ấy đã khóc rất lâu, đôi mắt đẫm lệ đỏ ngầu vệt máu như con thỏ.

Tần Nguyệt cảm thấy rất đau khổ khi nhìn thấy đứa con gái quý giá của mình như thế này!   Bà lo lắng bước tới: "Tiểu Cần, không phải việc của con, sao con lại xuống? Nhanh về phòng nghỉ ngơi đi!"   Ôn Cần nhìn mẹ lắc đầu, “Mẹ, em sắp cắt đứt quan hệ với chúng ta rồi, làm sao con có thể yên tâm ở trong phòng nghỉ ngơi đây?”   Nói xong, cô quay đầu nhìn Ôn Vãn, hơi cao giọng nói: “Thân thể của con so với gia đình hòa thuận của chúng ta thì có là cái gì đâu?”   Sau khi nghe điều này, mọi người đều than thở rằng Ôn Cần là một đứa bé ngoan hiểu chuyện!   Thẩm Phi thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Cần vẫn luôn quan tâm người khác như vậy!"   Ngừng một chút, bà nhìn bóng lưng Ôn Vãn hừ lạnh một tiếng, “Không giống người nào đó, ích kỉ bất hiếu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận