Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Ôn Thư Dân thở phào nhẹ nhõm, con gái lớn của ông vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nếu không thì đêm nay ông đã không vội vã trở về.

Ôn Cần nghe mọi người khen ngợi mình, hiện tại cô không có tâm trạng tự mãn, bây giờ khiến mọi người hoàn toàn chán ghét Ôn Vãn, đuổi cô ta ra khỏi nhà mới là quan trọng nhất!  Kỳ thật cô cũng không muốn làm như vậy, bởi vì Ôn Vãn không biết điều, không muốn đăng Weibo thanh minh giúp cô!   Muốn trách, chỉ có thể trách Ôn Vãn lòng dạ ác độc, coi thường tình thân, đáng đời!Cô nghĩ như vậy, cắn môi, nước mắt ủy khuất rơi xuống, "Vãn Vãn, nếu là do chị, mà em và cha mẹ xảy ra mâu thuẫn, thì chị xin lỗi, nhưng chuyện Weibo thật sự không liên quan gì đến chị, chị cũng là nạn nhân!"   Cô nức nở, tiếp tục giải thích: "Em là em gái ruột của chị, chị sao có thể hại em? Vãn Vãn, em có thể tin chị được không? Chị thật sự không làm gì cả, cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy!"   Trước cửa có một trận gió lạnh thổi qua, Ôn Vãn giơ tay vén tóc ra sau tai, tùy ý hỏi: "Vậy chị giải thích thế nào, cái tài khoản kia đúng là của chị?"  Ôn Cần vắt óc suy nghĩ, một lúc sau mới nghĩ ra đáp án, "Bây giờ công nghệ mạng tiên tiến như vậy, có lẽ có người khác đã đánh cắp thông tin của chị, cố ý châm ngòi!"  Ôn Vãn giễu cợt cười lạnh một tiếng, "Ai sẽ nhàm chán như vậy?"  Ôn Cần nghiêm túc phân tích, "Có thể là có người ghen tị với chị, hoặc có thể là người bị chị cự tuyệt tình cảm, tóm lại! nhất định có người muốn hãm hại chị!"   "Đã nhiều năm như vậy, chứng hoang tưởng bị bức hại của chị vẫn nghiêm trọng như vậy.


"  Ôn Vãn chân thành đề nghị, "Nghiêm túc mà nói, chị nên đến bác sĩ tâm lý.

Điều trị sớm phục hồi sớm sẽ giúp chị không bị bệnh nan y, tưởng tượng rằng mọi người trên thế giới sẽ làm hại chị!"  Ôn Cần âm thầm nghiến răng.


Con đĩ này cư nhiên lại làm nhục cô trước mặt bao nhiêu trưởng bối như vậy!   Cô đè nén lửa giận, vẫn giả vờ đáng thương buồn bực nói: "Hóa ra chị ở trong lòng em, lại là người bị bệnh thần kinh! "   Làm sao Tần Nguyệt có thể để Ôn Vãn bắt nạt Ôn Cần như thế này?   Bà bước tới đẩy mạnh Ôn Vãn một cái, nhìn Ôn Vãn lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng thay vào đó, bà vẫn thờ ơ mà lớn tiếng chửi bới.

"Tao thấy mày mới có bệnh!"   "Tiểu Cần bình thường, so với mày, tốt hơn không biết bao nhiêu lần!"   "Tao cảm thấy mày chính là ghen tị với chị mày, cho nên mới muốn đẩy nó vào chỗ chết, cho dù lần này Tiểu Cần không qua được cửa ải này, cũng như thường lệ tốt hơn mày!"  Ôn Cần nhìn bộ dạng chật vật của Ôn Vãn, lộ ra một nụ cười khinh bỉ.

Cô biết chỉ cần cô làm ra vẻ đáng thương, mẹ sẽ đau lòng, bảo vệ cô!  Ôn Vãn, mày lấy gì đấu lại tao? !Sức lực của Tần Nguyệt rất mạnh, Ôn Vãn mặc dù đã đứng vững, nhưng vai vẫn đau nhức, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt đang nói lời cay độc với mình, không khỏi nghi hoặc, cô có phải do bà mang thai chín tháng mười ngày hay mà sinh ra không?  Từ nhỏ đến lớn, vì sao có thể vô điều kiện bảo vệ Ôn Cần, lại không hề cho cô một sắc mặt tốt?  Ôn Vãn có chút trầm tư, đột nhiên Ôn Cần không hề báo trước đi tới, nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Vãn Vãn, em không sao chứ?”   Lại cái bộ mặt đạo đức giả này!  Mấy năm nay Ôn Vãn thật sự chán ngấy vở kịch giả người tốt của Ôn Cần rồi, thật ghê tởm!  Cô hất tay, thanh âm lạnh như băng, "Đừng có giả mù sa mưa, tôi buồn nôn!"  Mặc dù, chỉ với một cái hất tay nhẹ của cô, Ôn Cần lại ngã rầm xuống đất!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận