Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


"A--"  Ôn Cần đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, bởi vì bị bầm đầu gối, chậm chạp không thể đứng dậy.

Ngay lập tức, mọi người đều khẩn trương hít ngược một hơi.

Nghe nói Ôn Vãn sớm đã không hòa hợp được với Ôn Cần, lúc trước còn tưởng rằng chỉ là chị em cãi nhau đôi chút, bây giờ mới thấy thật là tồi tệ!  Ôn Thư Dân vội vàng đi tới, cùng Tần Nguyệt đỡ Ôn Cần dậy, vừa kiểm tra xem cô con gái quý giá có bị thương hay không, vừa hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn.

“Bảo bối, con thế nào? Có bị thương không?” Tần Nguyệt lo lắng nhìn Ôn Cần hỏi, sợ cô có chuyện gì.

Ôn Cần giơ chân phải lên, ủy khuất hít mũi sụt sịt, “Mắt cá chân đau quá, không cử động được, nhất định là bong gân rồi.


”  Nghe vậy, khuôn mặt của Tần Nguyệt và Ôn Thư Dân lập tức tái nhợt.

Đôi mắt của Tần Nguyệt đỏ hoe vì đau khổ, ngược lại bà quay sang gầm lên với Ôn Vãn, "Mày có cái gì bất mãn với tao, tại sao lại đẩy Ôn Cần?!"   "Bây giờ chân nó bị thương, mày hài lòng chưa?"   "Ôn Vãn, tại sao hết lần này đến lần khác muốn hại chị mày? Mày nói cho tao biết, vì cái gì!"  Ôn Vãn lạnh lùng nhìn Tần Nguyệt, người gần như sắp phát điên vì lo lắng cho Ôn Cần, khóe môi cong lên một nụ cười phóng đãng, "Rất đơn giản, bởi vì tôi không thích chị ấy!"   Mọi người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau nhíu mày.

Nha đầu này tuổi còn nhỏ, mà lòng dạ nhẫn tâm quá!   Ôn Cần kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn Ôn Vãn, trên mặt tràn đầy hoảng sợ luống cuống, "Vãn Vãn, chị chỉ là muốn quan tâm m! "   "Tiểu Cần, con không cần giải thích với nó!"   Lồng ngực Tần Nguyệt kịch liệt phập phồng, chỉ vào Ôn Vãn chửi: "Tao thực hối hận vì đã sinh ra mày, nếu biết ngươi ác độc như vậy, tao đã bóp chết mày rồi!"   "Bây giờ cũng không muộn, đúng rồi! Tao sẽ bóp chết mày ngay bây giờ!"Tần Nguyệt dường như đang ở trong trạng thái điên cuồng, bà giống như một con sói đói, lao về phía Ôn Vãn với móng vuốt của mình, khi bà định bóp cổ Ôn Vãn, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa, anh lao tới với tốc độ cực nhanh, vừa đem Ôn Vãn bảo vệ trong ngực, cũng vừa giữ chặt cổ tay Tần Nguyệt——   "Bà dám động đến em ấy một chút thử xem!"   Người đàn ông cất tiếng, giọng nói khàn khàn nhuốm một tầng sương lạnh.

Anh rất cao, lúc này đang trịch thượng liếc nhìn Tần Nguyệt, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, sau đó nhìn quanh phòng khách.

Ánh mắt chiếu đến đâu, đều là hung ác nham hiểm cùng cưỡng bức.


Mọi người rùng mình, theo bản năng cúi đầu xuống, không dám nhìn người đàn ông.

Khí thế của người này quá kinh khủng!   Phải biết, bọn họ sống hơn nửa đời người, trên thương trường sóng to gió lớn nào cũng từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy người có khí thế mạnh như vậy!   Nhìn trang phục của anh, cả chất vải lẫn tay nghề đều rất tao nhã, người đàn ông trẻ tuổi này hẳn là có lai lịch không nhỏ.

Trực giác mách bảo họ, tình hình không ổn! Tần Nguyệt lúc này mới phát hiện có điều gì đó không ổn, bà cố gắng giẫy tay, nhưng người đàn ông vẫn không chịu buông ra, tức giận mắng: "Cậu là ai? Sao dám vào nhà tôi giương oai! "   "Buông ra, có nghe không!"  Ôn Vãn ra khỏi vòng ngực của người đàn ông, nhìn dáng vẻ cáu kỉnh của Tần Nguyệt, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Buông bà ấy ra đi.

”   Tư Cảnh Hạc ngay lập tức buông Tần Nguyệt ra.

Tần Nguyệt muốn vồ lấy Ôn Vãn một lần nữa, nhưng bị Ôn Thư Dân ngăn cản, bà không cam tâm, cuối cùng chịu thua dưới sự thuyết phục của Ôn Cần, mới coi như thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận