Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Ôn Thư Dân nghi ngờ nhìn Tư Cảnh Hạc và Ôn Vãn, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Cậu là ai? Cùng nha đầu này có quan hệ gì? Làm sao nửa đêm lại tới nhà tôi!"  Ba câu hỏi liên tiếp, chứng tỏ ông ta là chủ nhân của ngôi nhà này.  Tư Cảnh Hạc ngước mắt lên, thản nhiên trả lời: "Tôi là ai, cùng Vãn Vãn có quan hệ gì, ông không cần để tâm, về phần vì sao tôi tới nhà ông——"   Anh cúi đầu nhìn Ôn Vãn, vẻ qua loa trong mắt lập tức tiêu tán, chuyển thành một mảng ôn nhu, "Đương nhiên là đón Vãn Vãn về nhà."  Đón cô...!về nhà?  Sự xuất hiện của Tư Cảnh Hạc khiến cô kinh ngạc, giờ lại nói anh sẽ đưa cô về nhà, cô càng thêm lúng túng.  Cô nhìn nghiêng, nhìn bàn tay của người đàn ông đặt trên vai mình, có chút suy tư.   Ôn Thư Dân nheo mắt lại, trong lòng lập tức hiện lên một suy đoán.   Lúc này, Thẩm Phi một câu nói ra ý nghĩ của mình.   "Về nhà? Các người sống chung? !"  Giọng của Thẩm Phi rất lớn, trong giọng điệu khoa trương kia hàm chứa ba phần kinh ngạc, ba phần mỉa mai, còn lại bốn phần đều là khinh thường.   Tần Dương chỉnh lại mắt kính, cười nham hiểm nói: “Có cái gì mà ngạc nhiên, người trẻ tuổi bây giờ phóng khoáng như vậy, cùng nam nhân ở cùng một chỗ, không phải rất bình thường sao?”   Thẩm Phi nhấp môi, "Chậc chậc...!Khó trách thế giới hiện tại càng ngày càng tệ, đều là do bọn người này không yêu bản thân gây ra!"  Ai cũng có thể nghe thấy rằng cả hai đang đồng thanh chế giễu Ôn Vãn.Ôn Vãn dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Ôn, lúc này cô xấu hổ, nhị phòng lão nhân cũng xấu hổ, lo lắng gõ nạng nói: "Ta Ôn gia dù sao cũng là thương thế gia, tại sao ta lại có một đứa cháu vô liêm sỉ như vậy? !"   "Thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!"   Ôn Thư Kỳ thấy chú quá kích động nên vội vàng an ủi: “Chú hai, chú bớt giận, không đáng để tức giận như vậy đâu!   "Yên tâm, ta.


.

.


Thân thể của ta cường tráng, nha đầu này đừng mơ chọc giận ta!"   Ông lão dựa lưng vào ghế thở hổn hển, đảo mắt vài lần rồi bình tĩnh lại một chút.   Ôn Thư Kỳ thấy ông không sao, liền căm hận nhìn Ôn Vãn và người đàn ông ở gần cô.Ông nắm chặt tay, đập mạnh xuống ghế sô pha, nghiêm nghị nói: "Nha đầu này còn chưa trưởng thành, đã làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, nếu sau này người đàn ông này không muốn mày nữa, thì còn người đàn ông nào ở Vân Thành dám lấy mày nữa? Đến lúc đó mày khóc cũng không kịp!  Tư Cảnh Hạc thờ ơ nhìn ông, hầu kết nhấp nhô lên xuống, những lời nói hùng hồn và mạnh mẽ tràn ra từ đôi môi mỏng của anh——   "Khiến ông cực khổ quan tâm, chỉ cần Vãn Vãn nguyện ý đi theo tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi em ấy, càng sẽ không để em ấy rơi một giọt nước mắt!"   Anh liếc mắt nhìn mọi người trong phòng khách, giọng nói dần trở nên lạnh lùng, "Hơn nữa, tôi tính tình không tốt, hết lần này đến lần khác đều kiềm chế nhược điểm của mình, cho nên, ai dám bắt nạt Vãn Vãn, thì tự cân nhắc hậu quả!"   Dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.   Tần Dương bình tĩnh nhìn Tư Cảnh Hạc, ông nhanh chóng nhớ lại, cao thủ như vậy từ khi nào lại xuất hiện ở giới thượng lưu của Vân Thành?   Đang lúc ông vắt óc suy nghĩ, Thẩm Phi lại cổ quái nói: "Ồ, cậu tính tình không tốt? Lão phu nhân ta tính tình còn không tốt hơn!"   Bà khoanh hai tay, tư thế cao ngạo, khinh thường nói: “Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ở cùng với nha đầu chết tiệt này, đều kiêu ngạo như vậy!”   "Còn uy hiếp tôi? Ôi, tôi khi dễ, cậu có thể làm gì được tôi? !".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận