Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Trước khi Ôn Vãn rời đi, Tư Cảnh Hạc thuận miệng hỏi: "Em đi đâu vậy? Anh lái xe đưa em đi.""Không cần đâu, gần đây thôi, bắt taxi một lát sẽ tới."   Ôn Vãn đi tới cửa, chợt nhớ ra lúc trước Tư Cảnh Hạc có nói với cô vài câu.Cô quay đầu lại hỏi người đàn ông: "Đúng rồi, lúc trước hình như anh có chuyện muốn nói với tôi, có chuyện gì vậy?"Tư Cảnh Hạc đứng lên, tùy ý mím môi, "Không có chuyện gì, em về sớm một chút, chúc em vui vẻ."    "Được, vậy tôi đi đây."Cánh cửa đóng lại, Ôn Vãn cũng đã rời đi.Tư Cảnh Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào hướng cửa, một tay đút túi, vẻ mặt trầm tư, trong đôi mắt đen lóe lên tia sâu thẳm.Chu Dĩ Thâm nhìn dáng vẻ quẫn bách của anh, lên tiếng: “Người cũng đã đi rồi, có nhìn nát cửa cũng vô dụng, ai bảo anh không giữ em ấy lại?”    Tư Cảnh Hạc lạnh lùng nhìn hắn, híp mắt, “Cậu rảnh rỗi à?”Chu Dĩ Thâm lắc lắc ngón tay, ánh mắt dịu dàng rơi vào cô gái bên cạnh: "Không, không, không, tôi đây rất bận, Tiểu Bạch lát nữa còn phải vẽ tranh!"   "Em ấy vẽ tranh thì liên quan gì đến cậu?"   "Tại sao không liên quan đến tôi?"Chu Dĩ Thâm nhìn vào mắt lão đại Cảnh Hạc của mình, mạnh mẽ nói: "Tôi phải phục vụ trà nước cho em ấy.

Hơn nữa, việc quan trọng nhất là tôi muốn ở bên em ấy!"Bạch Lộ lập tức cảm thấy xấu hổ cùng bối rối.Cô tức giận nhìn Chu Dĩ Thâm, "Ai nói muốn ở cùng anh? Tự mình đa tình!"Chu Dĩ Thâm vội vàng liếm mặt sửa lại, "Anh sai rồi, là anh muốn em ở cùng anh!"   “Mặc kệ anh, tôi đi vẽ tranh!” Bạch Lộ ném cái gối vào trong lòng Chu Dĩ Thâm, vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng.

Cô dựa lưng vào cửa, thở ra một hơi dài, đưa tay lên sờ má, thật nóng.Cảnh Hạc còn ở đây mà cậu ta lại dám nói bậy nói bạ.


Không được bận tâm nữa, cứ vẽ những bản vẽ thiết kế còn lại trước đã.Cô bước đến bàn, ngồi xuống và bắt đầu công việc bận rộn...!   Một lúc sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài thư phòng.“Tiểu Bạch, em cứ làm việc một mình ở nhà đi, anh cùng Tam ca ra ngoài một lát, buổi tối không cần nấu cơm, anh sẽ mang đồ ăn về cho em.”Bạch Lộ lớn tiếng đáp lại:” Được, tôi hiểu rồi.”Cô liếc nhìn màn hình máy tính, nhưng dù thế nào cũng không tập trung được, trực giác mách bảo với cô đám Chu Dĩ Thâm nhất định có gì đó giấu diếm!Suy đi nghĩ lại, cô quyết định lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn WeChat...Ngay khi Ôn Vãn lên xe taxi, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Bạch Lộ.

Cô bấm vào nhắc nhở của Bạch Lộ: Ôn Vãn, Chu Dĩ Thâm bọn họ vừa mới ra ngoài, tôi đoán có lẽ họ đang theo dõi cậu đấy.

Ôn Vãn cười đắc ý, vẻ mặt đồng ý đáp lời.


Sau đó, cô gửi một tin nhắn khác cho Đường Miên: “A Miên, cuộc điều tra thế nào rồi?”Một lúc sau, Đường Miên trả lời tin nhắn: “Có chút khó khăn, đợi anh thêm một chút nữa.”   Đã một giờ kể từ khi Ôn Cần tìm người nhận tội, theo hiệu quả công việc thông thường của Đường Miên, hắn đã tìm ra kết quả điều tra.Có thể thấy, lần này người trốn sau lưng Ôn Cần rất có thể chính là người mà Ôn Vãn đang tìm kiếm.Chẳng mấy chốc, chiếc taxi tấp vào lề.

Thanh toán tiền xong, Ôn Vãn xuống xe, bước vào một nhà hàng không mấy nổi bật.

Đây là một nhà hàng Trung Quốc, bài trí nhỏ nhưng không gian vô cùng tao nhã, nhìn xung quanh, một nam sinh mặc thường phục đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu nghịch điện thoại.Ôn Vãn đi tới, ngồi đối diện với cậu, vui vẻ chào hỏi: “Chào cậu, bạn cùng bàn của tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận