Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất


Nửa đêm, vầng trăng tròn đủng đỉnh trong từng tầng mây dày, mang theo gió lạnh và ánh trăng dịu mát chiếu xuống nhân gian.

Trong một con ngõ hẹp tối tăm, tỉnh lặng.

Thỉnh thoảng có vài con mèo hoang nhảy khỏi hàng rào, lục lọi thùng rác kiếm thức ăn.

Con hẻm này nằm phía sau khách sạn Louis, vì vị trí khuất nên đã trở thành địa điểm đổ rác đặc biệt của khách sạn, thông thường ngoại trừ nhân viên xuống đổ rác vào ban ngày, hầu như không một ai đến đó.Đột nhiên, một bóng người màu đen bước nhanh vào ngõ nhỏ, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn về cửa sổ phía xa bên phải tầng sáu của khách sạn.

Rất tốt, không khép lại, để hở một chút.


Người phụ nữ lấy từ trong ba lô ra một sợi dây leo núi nhỏ, dùng một lực mạnh, chiếc neo được móc chính xác vào bệ cửa sổ ở tầng sáu.

Sau đó, cô nắm lấy sợi dây nhảy lên, giống như một con thạch sùng bò trong bóng tối, nhạy bén và nhanh chóng trèo lên bức tường phía sau của khách sạn.Trời đã vào xuân nhưng đêm khuya ở Vân Thành vẫn lộng gió, khi gió lạnh thổi qua má người phụ nữ, vén lên mái tóc đen ngắn của cô.Cơ hồ chỉ một phút sau, cô trèo vào cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống phòng khách, đi tới cửa phòng ngủ, rón rén mở một khe cửa, liền nhìn thấy nữ nhân nằm ở trên giường ngủ say.

Cô sờ túi, lấy ra thuốc mê đã chuẩn bị từ trước rồi châm lửa.Sau đó, cô đi đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, trong lúc chờ làn khói tan ra, cô lấy điện thoại di động ra nhàn nhã lướt Weibo.

Một phút sau, người phụ nữ áo đen bước vào phòng ngủ.

Đầu tiên, cô liếc nhìn người phụ nữ đang hôn mê, sau đó uy nghiêm ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, trên tủ đầu giường kế bên là một chiếc máy tính xách tay và hai rương thuốc trông rất giống nhau.Đầu tiên, cô lấy máy tính xách tay ra, trước tiên cắm USB, cắm vào “ngựa gỗ” nghiên cứu mới nhất, dễ dàng giải mã mật khẩu chỉ trong vài chục giây.  Sau đó, bắt đầu sao chép các tập tin trong máy tính.  Nhân lúc này, người phụ nữ áo đen đưa mắt nhìn hai hộp thuốc, bằng trí nhớ của cô, cô nhanh chóng đoán ra cái nào là thứ mình cần.  Cô lấy hộp thuốc đã chuẩn bị trước từ trong ba lô ra, thay một viên vào, đồng thời công việc sao chép cũng hoàn thành.Sau khi rút USB, dọn sạch khói thuốc mê, cô đeo túi xách bước ra khỏi phòng ngủ, lại trèo lên cửa sổ, lần theo sợi dây thừng xuống tường rồi lặng lẽ rời đi không một tiếng động.


Một cơn gió thổi qua, rèm cửa lay động.

Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra...!     Năm giờ sáng, Diệp Tư bị đồng hồ báo thức trên điện thoại đánh thức.Cô uể oải mở đôi mắt ngái ngủ, trở mình, toàn thân mềm nhũn, đầu có chút choáng váng.

Cô ngồi dậy, lắc đầu ngáp một cách ngái ngủ.

“Kỳ lạ, tối hôm qua mười giờ đã ngủ, sao giờ còn chưa tỉnh?”"Xem ra lần này nghỉ đông nhất định phải nghỉ ngơi."   Diệp Tư khẽ lẩm bẩm, sau khi đứng dậy khỏi giường, đang định vào phòng tắm rửa mặt thì chợt nhận ra có gì đó không ổn...Trực giác mác bảo khiến cô hướng ánh mắt nghi ngờ lên chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Sau khi quan sát kỹ vài giây, đồng tử của cô đột nhiên giãn ra, cô vội vàng mở một hộp thuốc ra.

Tuy nhiên, như cô dự đoán, hộp này không yêu cầu mật khẩu, bên trong cũng trống rỗng!Chết rồi!Là ai trộm rương của cô?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận