"Rose!"
Cal gọi với theo bóng lưng của Margaret, nhấc chân chạy ra bên ngoài, đi được mấy bước thì bỗng nhiên hắn dừng lại, đứng lặng tại chỗ một lúc, sau đó ngồi vào chiếc ghế Rose mới vừa ngồi lúc nãy, móc từ trong túi ra một bao thuốc lá, lấy một điếu, châm lên, hít một hơi thật sâu, cuối cùng ngồi tựa lưng vào ghế ngồi.
Rõ ràng Margaret nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, vừa mới thở một hơi dài trong lòng ra, không nghĩ đến rốt cục là hắn vòng trở lại, hơn nữa còn ngồi trên cái ghế kia, nhìn dáng vẻ có lẽ nhất thời hắn hẳn là không tính rời đi, trong lòng không khỏi kêu khổ thêm lần nữa.
Không gian sau bức tranh nhỏ vô cùng, có lẽ nàng đã ngồi không động đậy như bây giờ được một lúc rồi, cộng thêm tinh thần một mực khẩn trương cao độ, cảm giác này thật khó mà hình dung. Nhưng nàng chỉ có thể tiếp tục kiên trì, ngồi đến khi Cal bỏ đi.
Khi khói mù lượn lờ trong không khí cho đến khi dần dần hóa tan (khói thuốc mà miêu tả hư ảo dễ sợ), thời gian cũng trôi qua từng giây từng phút.
Cal phảng phất rơi vào trầm tư, ngoại trừ thỉnh thoảng đưa tay lên hít một hơi thuốc lá, thì bóng lưng hắn không hề nhúc nhích. Thời điểm điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay hắn chỉ còn lại một nửa, Margaret thấy cơ thể của hắn giật mình, dường như muốn đứng dậy. Nhưng vào ngay lúc này, một cái hộp dẹp rơi trên thảmtheo động tác đứng dậy cảu hắn, nắp hộp bị mở ra, mấy điếu thuốc lá lăn tứ phương.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Hắn thấp giọng nguyền rủa một câu, xoay người nhặt bao thuốc lá.
Margaret đã có thể thấy nửa gò má do cúi xuống của hắn, tim đập một trận cuồng loạn, vội vàng dùng lực rúc thân thể vào sâu hơn, cầu nguyện hắn ngàn vạn lần đừng nhìn về phía mình.
Thời điểm ngón tay của hắn đụng phải bao thuốc lá thì đột nhiên dừng lại.
Một cảm giác hỏng bét tràn vào cơ thể Margaret. Nàng không biết là hắn thật sự thấy được thân hình của mình hay đây chỉ hoàn toàn là động tác theo bản năng. Tóm lại, không chút dự cảm nào, đột nhiên hắn nâng tầm mắt lên, mắt liền nhìn về phía bức tranh.
Bốn mắt nhìn nhau. (tê tái ghê, tội nghiệp, tất cả tại bao thuốc lá)
Thời gian chỉ nháy mắt phảng phất như đọng lại. (mai đét - tơ - ny: my destiny)
"Xong rồi."
Lúc này, trong đầu Margaret chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Đôi mắt Cal chợt trợn tròn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ. Mấy giây trôi qua, bỗng nhiên hắn đứng lên (anh hết đơ rồi nhe), một bước dài đi tới chỗ bức tranh mà Margaret trốn, đá bay bức tranh kia ra ngoài, bức tranh lập tức chia năm xe bảy tán loạn trên mặt đất.
"Là cô! CMN, tại sao cô lại ở chỗ này!" (CMN: con ** nó)
Hắn nhận ra Margaret ngay lập tức, cơ hồ là phun từng chữ từng chữ ra lời này. Trong ngữ điệu có một loại kinh ngạc pha lẫn tức giận, thật khó để miêu tả.
Dưới thái độ tức giận đùng đùng từ trên cao nhìn xuống của hắn, đột nhiên Margaret cảm thấy có chút nhút nhát.
Dáng vẻ nổi giận của hắn thật là dọa người. Chuyện này và tình cảnh ngày hôm qua khi đối mặt với Black tiên sinh là hoàn toàn khác nhau. Thời điểm Black tiên sinh dưới sự phẫn nộ đối với nàng, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ có lẽ là do nguyên nhân mình đuối lý trước, nàng thật sự cảm thấy có chút sợ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Nàng lấy tay đỡ vách tường, cơ thể cứng ngắc từ từ đứng dậy, ngước nhìn gia hỏa đối diện có vẻ mặt hung ác phảng phất mọi lúc đều có thể một chưởng đánh mình nát bét kia, trên mặt cố lấy vẻ chân thật thành khẩn nhất, nở một cụ cười thẳng thắn lấy lòng, vội vội vàng vàng nói xin lỗi.
"Hockley tiên sinh, thật xin lỗi vì tôi ở chỗ này. Chuyện này thật sự là quá trùng hợp rồi, tôi cũng không muốn thế này, vô cùng vô cùng xin lỗi nài, tôi thề, cái gì tôi cũng không nghe được, chỉ cần ngài tha cho tôi thôi, khi ra khỏi cửa rồi, thì cái gì tôi cũng không nhớ, tôi đảm bào sẽ quên sạch tất cả, tôi thề..."
"Cô im miệng cho ta!"
Hắn chợt gào lên, trên trán nổi gân xanh cho thấy thời khắc này hắn tức giận đến độ nào, tay giơ lên, đưa về phía nàng.
Margaret cho là dưới cơn thịnh nộ hắn muốn đánh mình, cũng không quan tâm đến phải nói xin lỗi nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Nàng lập tức nghiêng đầu chạy như điên ra ngoài, không nghĩ tới chỉ mới chạy một bước, da đầu liền cảm thấy đau nhói. Hắn kéo tóc của nàng lại, cũng kéo cả người nàng trở lại.
Mái tóc dài của nàng vốn được cột lên lập tức xõa ra, rũ rượi như nữ quỷ.
Margaret đau quá kêu lên một tiếng, thậm chí vì đau đớn tựa như bị kéo cả da đầu ra làm trong mắt có một tầng nước mắt. Để làm giảm bớt thống khổ, nàng không thể không lộn trở lại theo lực kéo của hắn, vặn vẹo cổ (kì quá nhưng không biết chỉnh sao giờ), trán để lên lồng ngục cảu hắn.
"Khốn kiếp... mau thả tóc ta ra... thượng đế ơi...xin ngài mà... buông tay ra..."
Bị hắn kéo tóc không hề nương tay, rốt cục Margaret không khống chế được đau đớn liền chảy nước mắt, giọng nói cũng từ thét chói tai nguyền rủa ban đầu dần trở thành nghẹn ngào và khẩn cầu.
Hắn tựa hồ không ngờ tới nàng sẽ khóc như vậy, cúi đầu nhìn nàng một cái,thấy nàng lệ nóng lưng tròng, rốt cục cũng chịu buông mái tóc dài của nàng ra, tiếp theo, chán ghét đẩy nàng ra, Margaret giống như một con rối bị hắn quăng đến góc tường vậy.
Rốt cục cảm giác đau như bị kim đâm trên đầu cũng giảm bớt ít nhiều, Margaret tựa vào tường đưa tay lên vuốt tóc, mặt đầy vẻ đau khổ như cũ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, sau một hồi trầm mặc, vẻ giận dữ trên mặt vừa rồi cũng dần dần biến mất, nhưng chân mày vẫn nhíu thật chặt, lạnh như băng nói:
"Đừng tưởng rằng cô rớt mấy giọt nước mắt thì ta sẽ bỏ qua cho cô. Ta chúa ghét loại đàn bà khóc lóc trước mặt ta." (nhớ cho kỹ nhe anh, "ghét" nhe)
Margaret cả kinh, bất chấp đau đớn trên da đầu, vội vàng lau đi nước mắt dính trên má mình.
Nàng không có cách nào chỉ trích việc hắn vừa xuống tay ác độc hoàn toàn giống như là muốn bóc luôn cả da đầu nàng ra như thế. Nàng cũng không quan tâm là tóc của mình bị hắn kéo xuống bao nhiêu sợi.
Nàng nhạy cảm nhận thấy rằng, khi nói câu ban nãy tâm tình của hắn biến hóa một cách vi diệu.
Tựa hồ, là vì bản thân rơi lệ ngoài ý muốn, nên hắn mới bình tĩnh lại cảm xúc giận dữ ban đầu. Đây hẳn là một dấu hiệu tốt.