Ảo Mộng Tru Yêu

Toàn Hoa Thành, Phong Thiên phủ.

Phong Thiếu Từ ngồi trong sảnh, nét mặt gầy gò đầy suy nghĩ, Thẩm Đa Tình và Phong Thác Hi đứng hai bên, lặng im không nói gì.

Trước đình mùi thơm ngát tỏa bốn phía, những bông hoa bắt đầu nở rực, màu xanh biếc đã hiện ra trước mặt, giờ đã là giữa hè rồi.

Cuối cùng, Phong Thác Hi nói:

- Phụ thân, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài được nữa, nên lâp tức trình báo bệ hạ.

Phong Thiếu Từ nhíu mày không nói gì.

- Phụ thân, cha còn do dự điều gì?

Phong Thiếu Từ đứng dậy thở dài:

- Ta đang suy nghĩ, Bộ Khinh Trần thật sự đang muốn làm gì?

Phong Thác Hi vội la lên:

- Sự việc chẳng phải rõ ràng quá rồi sao, ông ta muốn tạo phản, Mạnh
thừa tướng và Vương tướng quân cùng bị hại, Tiêu Vô Cấu nắm giữ trọng
binh, rất có thể đã câu kết với Phù Phong quốc, bất cứ lúc nào cũng có
thể giết quay về Toàn Hoa Thành, tình thế vô cùng nguy cấp, phụ thân à.

Phong Thiếu Từ trầm tư nói:

- Chỉ sợ sự việc cũng không đơn giản như vậy, Bộ Khinh Trần tự cho
mình là tài giỏi, tâm cơ sâu nặng, nếu nói hắn chỉ là vì mưu phải soán
vị, vậy thì thuần dưỡng những độc vật này để làm gì? Chỉ cần mở huyệt
động kia cũng phải mất thời gian một năm rưỡi. Theo như Dật Quân nói,
những người thuần dưỡng độc vật này ai cũng võ công cao cường, pháp
thuật yêu dị, Bộ Khinh Trần tìm những người này để làm gì? Tượng thân

rắn cánh điệp trong huyệt động kia có tác dụng gì? Những điều này đều
khiến người khác khó hiểu.

Thẩm Đa Tình nói:

- Võ công của những tuần thú sư này dường như đều từ một nhánh của
Mật Tông,trước đó những người này đều đã ăn vào “hủ thi hóa cốt phấn”,
loại độc này độc tính cực mạnh, gặp máu phủ kín yết hầu lập tức chảy máu toàn thân thối rữa mà chết. Về phần tượng thú này, cháu đã viết thư hỏi sư phụ, đoán chừng hai ngày nữa thì sẽ có hồi âm.

Phong Thác Hi cười nhạt:

- Huyệt động kia lúc này đã bị hủy, đám tuần thú sư kia cũng đã bỏ
mình hết, chỉ còn sót lại một ít độc xà nhện độc thì có thể làm được gì?

Thẩm Đa Tình trầm ngâm:

- Hiện tại ta lo lắng nhất là an nguy của bá phụ. Ngoài sáng dễ
tránh, đâm lén sau lưng khó phòng, trong triều đã có hai vị trọng thần
bị giết hại, bá phụ xin hãy chú ý nhiều.

Phong Thiếu Từ cười thành tiếng:

- Lão phu không sợ bọn chúng đâm lén sau lưng, mà sợ bọn chúng không đến thôi.

Phong Thác Hi đang định nói tiếp, chợt quản gia đi vào bẩm báo:

- Có thư của tiểu công tử!

Phong Thác Hi nhận lấy thư xem, nhìn Thẩm Đa Tình cười:

- Thẩm huynh, huynh có thể yên tâm rồi, quận chúa Hi Vi đã bình an
đến Thước Hộc quan, còn Tiêu Vô Cấu vẫn trấn thủ quan ải không ra, trong hồ lô này rốt cuộc bán ra loại yêu dược gì? Chẳng lẽ thật sự đã thông
đồng với địch?

Nói xong đưa thư cho phụ thân.

Thẩm Đa Tình biết muội muội bình an, sự lo lắng nhiều ngày qua cuối
cùng đã thả lỏng xuống, lại nghĩ đến việc muội ấy đuổi theo Tiêu Vô Cấu, rõ ràng là đã có tình cảm sâu đậm với hắn ta, không nói đến hôn sự giữa muội ấy và Phong Dật Quân, đơn giản chỉ việc Tiêu Vô Cấu là đệ tử của
Bộ Khinh Trần, nếu hắn ta thật sự làm phản, vậy thì bản thân mình là hộ
pháp Tuyết Vực, thân phận tế nhị, phải xử lý làm sao? Nghĩ đến đây,
trong lòng lại đầy sầu lo.

Phong Thiếu Từ buông bức thư xuống, thấy sắc mặt Thẩm Đa Tình nặng nề liền hiểu ngay tâm tư của chàng, tức thì cười nói:

- Chuyện Hi Vi ta đã nghe rồi, tuy Tiêu Vô Cấu là đệ tử của Bộ Khinh
Trần nhưng là nam tử hán quang minh lỗi lạc, trọng chữ tín. Lần này ta
phái Dật Quân xuất quan, bảo nó hành sự tùy theo hoàn cảnh, cũng mong có thể thuyết phục hắn biết cân nhắc nặng nhẹ, không nên để Bộ Khinh Trần
lợi dụng. Về phần hôn sự giữa Hi Vi và Dật Quân…

Ông thở dài:

- Năm xưa tại Tuyết Phong ta thấy Hi Vi lanh lợi thông minh, quả
thật là rất yêu mến nó, nhưng hôm nay bọn nhỏ đã lớn, khó tránh khỏi có
suy nghĩ riêng của bản thân. Mấy năm gần đây Dật Quân hành sự có chút
bừa bãi, là do ta quản giáo sơ suất…


Thẩm Đa Tình vội nói:

- Bá phụ, xin người đừng nói vậy, Hi Vi tuổi còn nhỏ, làm việc tùy
tiện, đợi qua mấy ngày nữa vãn bối xuất quan đưa muội ấy về, khuyên bảo
muội ấy, nhất định muội ấy sẽ hiểu.

Phong Thiếu Từ mỉm cười, gật đầu không nói nữa.

***

Bộ Lưu Tiên nghiêng người nhấc cánh tay chống đầu,nhìn gương mặt đang ngủ say dưới thân mình, thiếu bảy phần lạnh lùng, hơn ba phần dịu dàng. Mười bốn năm trước, từ thời khắc nàng cướp chiếc kẹo đường trong tay
hắn, dung nhan tươi đẹp kia liền trở thành ngọn đèn sáng chiếu rọi cuộc
đời đau khổ trơ trọi dài dằng dặc của hắn.

Hắn với nàng giống nhau, có cùng số phận tương đồng, bọn họ đều trung thành, kiềm chế ẩn nhẫn, chỉ lo thân mình, với tất cả mọi thứ trên thế
gian đều phân biệt rõ ràng không thiếu nợ nhau.Báo ân, chính là lý do và là mục đích sống duy nhất của họ.

Có đôi khi, ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc hắn có yêu
nàng hay không, hay chỉ bởi vì khi ở cùng với nàng, hắn mới thật sự là
chính mình, là một Bộ Lưu Tiên có máu có thịt, không có ràng buộc, có
suy nghĩ và tình cảm.

Lãnh Quan Ngữ nhẹ nhàng mở mắt ra, rồi lập tức nhắm chặt lại, nhưng trong đầu lại hiện rõ ba vết sẹo kia.

Đó là hắn đã ngăn cản điệp yêu thay nàng mà có, nhưng cũng là hắn đã
giam cầm nàng, ý đồ mưu phản, là chó săn lại hại sinh linh thiên hạ.
Nàng hẳn nên hận hắn, nhưng không hiểu vì sao trong lòng nàng lại từng
chút từng chút mềm đi. Nàng phát hiện khi ngủ bên cạnh người đàn ông
này, hắn không lạnh lùng trầm tĩnh, nói cười như lúc tỉnh táo, mà trong
đêm hắn thường mơ thấy ác mộng, trong mơ thường khóc, la hét đau đớn,
gọi mẫu thân, cũng giống nàng lúc nhỏ.

Trong tầng hầm yên tĩnh bỗng vọng đến âm thanh rất nhỏ.

Lãnh Quan Ngữ bừng mở hai mắt, cách màn che thấy một người mặc áo bào trắng.

Bộ Lưu Tiên đứng dậy xuống giường, lạnh lùng nói:

- Ai cho ngươi vào?


-Thuộc hạ muốn gặp tôn giả.

Người kia tháo khăn che mặt để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, chính là thị nữ Thái Y bên cạnh Tiễn Vân công chúa.

- Chuyện gì?

- Phong Thiếu Từ đã quay về phủ nhiều ngày, vì sao tôn giả vẫn chưa có hành động?

Trong giọng nói ẩn chứa sự trách cứ.

- Ta tự có chừng mực.

- Tiên sinh đã không kiên nhẫn chờ nữa rồi, tôn giả cũng không nên bị tiện nhân kia mê hoặc trên giường.

“Bốp” một tiếng giòn vang, mặt của Thái Y đã bị trúng một cái tát của Bộ Lưu Tiên.

Thái Y ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lộ tia ác độc, rồi đột nhiên lại bật cười khanh khách:

- Thế nào? Bị ta nói trúng rồi đúng không? Ngươi lén lút giấu cô ta ở đây, nếu tiên sinh biết…

Nàng hừ lạnh, không nói gì thêm nữa.

Ánh mắt Bộ Lưu Tiên chợt trở nên sâu thẳm lạnh lùng:

- Nếu ngươi cho rằng trên đời này chi có một mình nghĩa phụ đáng để
kính sợ, vậy thì ngươi sai rồi. Ta cũng có thủ đoạn khiến người khác
muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, cho nên, tốt nhất
ngươi nên kín miệng một chút.

Lời nói của hắn thong thả nhẹ nhàng, giọng điệu phẳng lặng như nước trong hồ, không hề có chút biến hóa:

- Phong Thiếu Từ là ai chứ? Sao có thể tùy tiện giải quyết? Lần trước chuyện của Vương Tuyệt Chi đã bị ngươi làm khiến mọi người xôn xao, lần này đừng có hành động thiếu suy nghĩ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận