Thật ra người đầu tiên quen Itakura Ameko không phải là tôi cũng chẳng phải Tín Kiệt, mà là Ngu Cơ.
Kỳ hè năm 1993, Ngu Cơ đăng ký học chương trình “sử Trung Quốc hiện đại”.
Còn Itakura Ameko tới Đài Loan vào đầu tháng 7 năm 1993, tuy vẫn luôn học tại khoa tiếng Trung,
Nhưng cũng thường tới khoa lịch sử nghe giảng sử Trung Quốc hiện đại.
Giáo sư giảng dạy sử Trung Quốc hiện đại là một nhà giáo già, từng tự thân trải qua chiến tranh thế giới thứ hai.
Có một lần khi lên lớp, giảng tới quãng lịch sử này thậm chí không tự chủ được, đôi mắt hai hàng lệ.
Ông khóc lóc than thở, lại không ngừng lên án sự hung ác tàn bạo của quân Nhật.
Lúc đó chẳng biết Itakura Ameko lấy dũng khí từ đâu ra, không ngờ lại rụt rè giơ tay đặt câu hỏi:
“Giáo sư, xin lỗi. Khi em học đại học tại Nhật Bản, sách lịch sử không viết như vậy.”
Khi đó Ngu Cơ mới biết Itakura Ameko ngồi ngay bên cạnh mình là người Nhật Bản!
Bầu không khí trong lớp học đột nhiên trở nên căng thẳng, Ngu Cơ bắt đầu lo lắng phản ứng của giáo sư.
Kết quả giáo sư chỉ nặng nề thở dài một tiếng rồi nói:
“Ài... Thật không ngờ, không chỉ người Trung Quốc cố quên đi quãng lịch sử này mà cả người Nhật Bản cũng vậy...
Thôi vậy... Sau khi khai giảng học kỳ sau chuyển tới học lớp của tôi! Tôi sẽ dạy trò lịch sử chính xác.”
Sau khi tan học, Itakura Ameko chủ động hỏi Ngu Cơ một số thủ tục chọn lớp học,
Lòng vẫn còn canh cánh những lời lên án vừa rồi của giáo viên.
“Hon-do?” (Có thật không?) Itakura Ameko trợn tròn hai mắt hỏi Ngu Cơ.
“Chắc là thật!? Trên sách lịch sử Đài Loan viết thế mà. Dù sao bọn mình cũng không trải qua thời đại đó.”
Câu trả lời của Ngu Cơ thật ra rất khách quan, cùng là một sự kiện trong lịch sử, nếu người Nhật Bản đã có cách nói riêng của mình,
Vậy sao người Đài Loan không tự có một cách giải thích khác của bản thân?
Chân tướng lịch sử ra sao không nên bị vặn vẹo, nhưng những người ghi chép lại lịch sử lại có lập trường riêng của mình.
Thế là Ngu Cơ trở thành người bạn Đài Loan đầu tiên của Itakura Ameko.
Ngu Cơ thường chủ động mời Itakura Ameko đi ăn, cũng thường dẫn cô ấy đi dạo chơi khắp nơi.
Được Ngu Cơ giới thiệu, Itakura Ameko cũng quen Tín Kiệt và Trần Doanh Chương.
Nhưng trước sinh nhật Tín Kiệt, tôi vẫn không có cơ hội quen Itakura Ameko.
Sau này Ngu Cơ mới nói, nàng cũng không mấy hảo cảm với người Nhật Bản, ngoại trừ ba anh chàng đẹp trai trong “Đội thiếu niên”.
“Vậy sao lúc đó hai người lại trở thành bạn bè?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
“Ừm... Cô ấy rất thân thiết!” Ngu Cơ nghĩ cả nửa ngày mới nặn ra được lý do này.
“Thân thiết? Có phải là tự ‘thân’ trải nghiệm nên mới biết nỗi đau khi ‘thiết’?” Tôi vẫn bán tín bán nghi.
“Anh đừng nói linh tinh nữa. Có lẽ do ánh mắt Itakura Ameko rất thành khẩn.”
“Thành khẩn? Hai chữ này có thể dùng để tả ánh mắt à? Vậy lỗ tai tôi có phải rất thực tế hay không?”
“Ai da! Tóm lại là em biết cô ấy là một cô gái rất tốt!”
(Đội thiếu niên: ban nhạc đầu tiên của Nhật Bản bước ra thế giới.)
oOo
Hôm tiệc sinh nhật Tín Kiệt, Ngu Cơ cũng dẫn cả Itakura Ameko tham gia.
Thế nên Tín Kiệt giới thiệu nàng:
“Trí Hoằng, đây là đàn em khoa lịch sử mà tớ mới quen...”
Cậu ta chỉ vào một cô gái mà từ lúc vào cửa tới giờ, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Cô ấy vẫn ngồi quỳ gối trên miếng đệm lót, lắng nghe cẩn thận từng người trò chuyện nhưng không hề xen vào.
Ánh mắt trong sáng, làn da trắng trẻo, lại thêm hai chiếc răng khểnh đã gần bằng quỷ hút máu,
Khiến nàng trông thật sự không giống người trung thổ.
"Hai! Wa-Da-Si-Wa Itakura Ameko Des, Ha-Zi-Me-Ma-Si-Te, Do-Zo, Yo-Ro-Si-Ku."
Nàng đột nhiên đứng dậy, khom người 90 độ thực hiện một lễ chào tiêu chuẩn với tôi,
Đồng thời dùng tiếng Nhật lưu loát chặn lời Tín Kiệt.
Ô! Bô lô ba la cái gì vậy? Hóa ra nàng thực sự là người ngoại quốc!
Ta nhìn Tín Kiệt cầu viện nhưng cậu ta chỉ run run khóe miệng,
Nhìn cái là biết đang cố nhịn cười.
Tôi vò đầu bứt tai, không biết trả lời ra sao, vẻ mặt ngạc nhiên ngây ra tại chỗ...
“Xin lỗi, em là Itakura Ameko. Lần đầu gặp mặt, xin anh chỉ giáo thêm.”
Nàng nhanh chóng đổi giọng, dùng thứ tiếng Trung hơi đặc biệt của mình chào thêm một lần nữa, đồng thời lại cúi người 90 độ thi lễ.
Như bị nàng làm ảnh hưởng, tôi cũng luống cuống chân tay cúi mình gần 90 độ chào lại.
“Anh là Thái Trí Hoằng, cũng lần đầu gặp mặt, cũng xin chỉ giáo thêm.”
Tín Kiệt thấy chúng tôi như vậy, cuối cùng không nhịn nổi cười phá lên.
“Ameko, Trí Hoằng là sinh viên kỹ thuật, tính cách không tồi, sau này em có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.”
Tín Kiệt chỉ vào tôi lúc này mặt đang đỏ tới tận mang tai, giới thiệu cho nàng lúc này khuôn mặt cũng đỏ chẳng kém gì tôi.
“Hai! Thái-san, sau này mong anh giúp đỡ, A-Ri-Ga-Do."
Nàng đỏ mặt trả lời, song vẫn không quên cúi người 90 độ thi lễ.
Còn tôi, lần này lại ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Trí Hoằng, đưa phần này cho Ameko.”
Tín Kiệt cắt một miếng bánh gato, khóe miệng cong cong, chỉ về phía Ameko, giọng nói cũng hạ thấp xuống.
Tôi không đoán nổi vì sao Tín Kiệt lại lộ vẻ thần bí như vậy, chẳng lẽ định chơi tôi một vố?
Tôi buồn bực cầm miếng bánh gato, đưa tới cho nàng.
“Tiểu thư Itakura, mời dùng.”
“A-Ri-Ga-Do. Thái-san, anh cứ gọi em là Ameko.”
“A┅A┅Ame┅┅”
“A me” suốt cả nửa ngày vẫn không biết nên đọc tiếp ra sao.
“A-me-ko. Ame nghĩa là “vũ” (mưa); Ko là “tử”, cho nên em là Ameko.”
Nàng mỉm cười giải thích.
“Ameko, đã quen ở Đài Loan chưa?”
Dùng câu này để mở đầu, tuy lực thì chưa đủ nhưng tạm coi như hợp tình hợp lý.
Nếu không thì hỏi cái gì? Chẳng lẽ hỏi sao cô ấy lại chạy tới Đài Loan học tiếng Trung?
Câu đó chắc chắn đã bị hỏi tới phát phiền rồi, hơn nữa không khéo do người ta ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm thôi.
“Mọi thứ đều rất tốt. Đài Loan là nơi rất tuyệt, em rất thích.”
“Khi nói chuyện với mọi người không có vấn đề gì chứ?”
“Ừm, chỉ có điều đôi lúc em không hiểu được tiếng Đài.”
“Ở Đài Nam mà không hiểu được tiếng Đài thật cũng hơi phiền.”
Tôi lên tiếng phụ họa, nhưng sau đó lại chẳng biết nói gì.
Còn khi nói chuyện với tôi, Ameko luôn mỉm cười nhìn thẳng vào mắt, chăm chú lắng nghe.
Sợ cô ấy nghe không hiểu cho nên tôi cố gắng giảm chậm tốc độ nói lại, cũng bỏ đi những câu chữ tương đối tối nghĩa.
Nói chuyện như vậy, không mệt mới là lạ!
“Trí Hoằng, qua đây chút.”
Tín Kiệt lên tiếng thật đúng lúc, hóa giải nguy cơ giúp tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi tới cạnh cậu ta hỏi.
“Ameko trông không tệ chứ!?” Tín Kiệt cười chẳng chút hảo ý.
“Cậu gọi tớ sang chỉ vì cái này?”
“Đương nhiên không phải rồi! Tớ định tặng cậu một cơ hội ngàn năm có một.”
“Cơ hội gì? Có phải bảo cậu viết tớ là người nhận trong bảo hiểm tai nạn bất ngờ không?”
“Cậu bớt lảm nhảm đi! Là thế này, Ameko muốn tìm người dạy em ấy tiếng Trung, mà em ấy cũng có thể dạy tiếng Nhật.”
“Thế thì sao?”
“Cho nên sướng cho tên thối tha nhà cậu chứ sao.”
“Xin cậu! Sao lại tìm tới tớ? Tớ đâu có học tiếng Nhật?”
“Sao lại không học tiếng Nhật?”
“Thứ nhất, tớ không thích Nhật Bản; thứ hai, học tiếng Nhật với tớ không có tác dụng gì.”
“Cậu chưa từng nghe câu ‘đừng từ chối chỉ vì người nói’ à? Đừng có vì ghét người Nhật Bản mà không thích học tiếng Nhật chứ!”
“Không phải tớ ‘ghét’, tớ chỉ ‘không thích’ người Nhật Bản thôi, hai thứ này khác nhau đấy nhé.”
Vì sao lại không thích? Tôi cũng chẳng giải thích được. Chắc do cảm giác thành kiến!?
Có lẽ ngoại trừ thù hận trong lịch sử ra, còn một lý do khác nảy sinh từ chuyện kinh tế Nhật Bản rất thịnh vượng,
Đó là cảm giác bất mãn do đố kỵ lâu ngày.
“Trí Hoằng, tớ biết cậu còn chút thù hằn dân tộc với Nhật Bản. Nhưng có câu ‘tội chẳng tới vợ con’
Cho dù người đàn ông đã làm sai chuyện gì thì vợ con hắn cũng vẫn vô tội, đúng không?”
Tín Kiệt nói rất có lý, chỉ có điều thành kiến này của tôi đâu phải chỉ mới một hai ngày.
“Em ấy có thể vô tội nhưng không có nghĩa là tớ không thể không thích. Nói chung, tớ không muốn học tiếng của giặc Oa.”
“Tớ hỏi câu này, xe máy của cậu có phải do Nhật Bản chế tạo không? Máy thu âm với tivi Sony thì sao?
Còn cả máy tính Casio? Máy móc thí nghiệm khoa học? Những thứ đó có cái nào không phải đồ của Nhật?
Cậu có gan thì đừng dùng đồ Nhật Bản nữa rồi hãy quay lại đây khoe tình thần dân tộc cao thượng với tớ.”
Tín Kiệt không ưa nổi thành kiến của tôi với người Nhật, bắt đầu lên giọng dạy bảo.
“Cái đó đâu có giống! Chính vì cuộc sống bình thường đã dùng nhiều đồ Nhật Bản như vậy cho nên càng không muốn linh hồn mình cũng bị Nhật Bản vấy bẩn.”
“Cậu vớ vẩn nó vừa thôi! Cậu vẫn học tiếng Anh, chẳng lẽ thích bị nước Mỹ vấy bẩn?”
“Tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế thông dụng cơ mà! Sao lại đánh đồng với tiếng Nhật được. Hơn nữa tớ học tiếng Anh không tốt lắm cho nên linh hồn vẫn rất trong sạch.”
Tôi nói không lại Tín Kiệt, đành giở giọng cưỡng từ đoạt lý.
“Cậu đừng từ chối liên tục thế này nữa, làm hay không làm nói thẳng một câu nào!”
“Thật ra không phải tớ quá bài xích tiếng Nhật, chỉ có điều thấy không cần phải học thôi.”
“Cậu thật chẳng biết điều gì cả, bao nhiêu đàn em hẹn trước với tớ, tớ cho cậu, cậu lại dám không nhận!?”
“Nếu đã nhiều người tranh cướp như vậy cậu cứ công khai tỷ văn chiêu thân là được mà! Huống hồ tớ là sinh viên kỹ thuật, trình độ tiếng Trung làm sao khá hơn đám sinh viên khoa văn bọn cậu được.”
“Cậu không hiểu rồi. Giả sử bảo sinh viên đại học tới dạy học sinh tiểu học toán cộng là ‘dùng dao mổ trâu giết gà’.
Nếu trình độ tiếng Trung của Ameko như con gà vậy sinh viên khoa văn bọn tớ chính là dao mổ trâu.
Cho nên dao thái thịt như cậu lại vừa hợp lúc cần sử dụng.”
Tín Kiệt vỗ vỗ vai tôi, nói với vẻ như cười mà chẳng phải cười.
Quả nhiên là sinh viên khoa văn, ngay cả lúc nói mỉa người khác cũng chẳng lộ chút dấu vết nào.
“Con dao thái thịt như tớ là đủ rồi à?”
“Đương nhiên là đủ rồi! Hơn nữa cậu còn họ Thái, trời sinh là dao thái thịt rồi.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì nữa. Huống hồ cậu cũng khá thông thạo tiếng Đài! Ameko cũng muốn học tiếng Đài.
Nói thật nhé, nếu không phải do tớ không biết dạy tiếng Đài, làm gì tới lượt cậu.”
“Hóa ra là thế. Vì cậu không thể đảm nhiệm được nên mới nghĩ đến tớ.”
“Đương nhiên rồi! Nếu không phải vì cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ đã chẳng buồn giúp đỡ cậu thế này. Cảm động không!?”
“Được rồi! Tớ đồng ý là được chứ gì!”
Tín Kiệt tới trước mặt Ameko, chỉ vào tôi nói:
“Ameko, trình độ tiếng Trung của Trí Hoằng cao hơn anh, sau này em có thể học tập cậu ấy.”
Tên chết tiệt này! Vừa rồi còn bảo tôi là dao thái thịt, mình là dao mổ trâu, giờ lại kêu dao thái thịt sắc hơn dao mổ trâu.
Tôi thật sự không hiểu đây là khen ngợi hay là châm chọc nữa.
“Thái-san, sau này nhờ cả vào anh.”
Ameko mỉm cười lộ hai chiếc răng khểnh, hưng phấn nói. Đương nhiên, động tác đặc trưng kia cũng lại xuất hiện.
“Cũng vậy cả thôi, xin đừng khách khí.”