Mùa thu đến, lá của cây bạch quả cũng chuyển vàng rồi, một ngọn gió vừa thổi, đã bay lả tả xuống con đường đá giữa các tòa lầu trường học.
Một đám học sinh nam khối lớp lớn đang chạy vụt qua đoạn đường đá, nhóm phía trước thì trốn, nhóm phía sau thì đuổi.
Trên cửa sổ của tòa lầu trường học tụ đầy một đám hóng drama, từng đứa chen chút chật hết cả, đứa phía dưới cùng vừa đập cửa vừa gằn: "Mấy người đè chết ông đây rồi, tránh ra tránh ra!"
Nhưng chả có ma nào chịu nghe, cả đám đều đuổi theo đám nam sinh đó xem trò.
"Cớt bò kì này chết chắc rồi há?" Một người nói: "Tụi bây xem cái bộ dáng đó của nó kìa, chỉ biết ăn hiếp bắt nạt mấy lớp dưới, lần này bị anh Minh tia trúng rồi, chạy còn nhanh hơn con chuột nữa!"
"Chạy có nhanh hơn nữa cũng vô ích thôi." Một người khác đáp: "Anh Minh tuần trước nói rằng phải xúc nó á!"
"Nó đáng đời! Anh Minh nên ra tay từ sớm rồi kìa!"
"Đúng vậy, Ngưu Phấn bắt nạt rất nhiều nữ sinh lớp dưới, tôi cũng từng bị nó bắt nạt."
Phía sau tòa nhà học là một khu dụng cụ tập ngoài trời(*), phía sau nữa bị một bức tường vây lại.
Ngưu Phấn(*) cùng một đám anh em của nó hết chỗ trốn rồi, đành trèo lên mấy dụng cụ đó.
Đã là học sinh lớp 6, nên mấy dụng cụ đó có hơi nhỏ, leo lên thì không làm trò trống gì được.
Đỗ Hạo ở phía dưới nhìn lên, hí hửng, "Tụi bây chạy thoát được sao?"
Nó nảy ra một cái chủ ý rằng bọn họ sẽ đứng canh phía dưới này, mấy đám Ngưu Phấn cùn đâu thể cứ mãi không xuống, mắc tè gấp quá chẳng nhẽ đành chịu tè dầm ra quần?
Nhưng khi nó nói xong, thì bên cạnh một bóng người bỗng dưng bay đi.
Nó đó, là bay đó, Minh Thứ chạy lên như đang bay vậy, chớp mắt một cái đã đi rồi, cậu ngăn cũng ngăn méo được.
"Nè anh Minh!" Đỗ Hạo hét một tiếng, cũng không chút do dự, vung tay, "Lên hết cho tôi, đợi chờ méo gì, trực tiếp đánh rơi xuống là xong chuyện!"
Nó vừa hét vậy một tiếng, cả đám cu cậu đều áp sát lên.
Nhưng ai cũng không nhanh bằng Minh Thứ.
Năm nay Minh Thứ tia trúng Ngưu Phấn rồi, người này ỷ mình có chỗ dựa lớn, nhà lại khá giả, từ học kì trước đã bắt đầu xưng vua xưng chúa ở trường, lúc trước thì chỉ ăn hiếp nam sinh, bây giờ tới nữ sinh cũng ăn hiếp.
Nó nhìn gai mắt loại người này.
Đã ngõ lời đòi xử lý, thì không được phép trả giá đòi hỏi.
Ngưu Phấn trốn cũng vô ích, hơn nữa hôm nay nó còn có việc quan trọng đó, phải tốc chiến tốc thắng thôi.
Ngưu Phấn ở trên dụng cụ tập thể dục lật người nhảy, Minh Thứ không thấp như tên này, nhưng thân người linh hoạt, trong lúc bánh xe trên thang đang quay cuồng xoay thì trong bụng Đỗ Hạo đã siết chặt lại rồi, cứ sợ rằng anh Minh của nó không túm kịp thì sẽ ngã từ trên xuống mất.
Chỉ trong vài giây, Minh Thứ đã tóm được Ngưu Phấn, Ngưu Phấn vùng vẫy, làm bộ làm dáng hét: "Tôi cảnh cáo..."
Minh Thứ không cho tên ấy nói hết câu, đã trực tiếp kéo lê nhảy xuống.
Ngưu Phấn suýt bị dọa sợ chết khiếp rồi, lúc rơi xuống đất lăn lóc khắp nơi, kêu đau: "Gãy chân rồi gãy chân rồi!"
Minh Thứ vừa đạp đến, Ngưu Phấn đã lập tức nhảy lên.
Nhưng chạy thì chạy không thoát, Minh Thứ túm chặt cổ áo của tên đó, xong lại quăng ngã xuống đất, sau đó trực tiếp cưỡi lên, nắm chặt nắm đấm bắt đầu đánh xuống.
Mấy tên đệ của Ngưu Phấn từng tên cũng bị tóm lại, sân dụng cụ tập khắc này xung quanh toàn là tiếng kêu kì quái.
Đỗ Hạo hét hăng nhất, “Anh Minh của tao từng cảnh cáo chúng bây chưa? Đánh nhau thì đánh nhau, chơi một cách công bằng! Bây đem con gái nhà người ta nhốt trong toilet làm gì? Tụi bây thấy mình có hèn hay không!”
Giờ này là giờ nghỉ trưa của trường, một bầy học sinh khối lớp 5 đè tụi khối lớp 6 ra đánh.
Nhưng cũng chẳng thấy kì lạ gì khi đám khối lớp 6 lại đánh không lại bọn họ, vì tụi Ngưu Phấn phô trương thanh thế là có chiêu trò và nhờ số lượng, còn tụi khối lớp 5 vốn xuất thân từ đội bóng của trường, đã thế trong đó còn có hai người từ bé đã học võ thuật.
Minh Thứ chính là người cầm đầu của đám học sinh khối lớp 5 này, trước khi động tay chân thế này thì nó đã hỏi qua thử đại bộ phận nhân dân của khối lớp 6 rồi, đa số đều gai mắt với tên Ngưu Phấn này từ lâu, bảo Minh Thứ cứ việc đấm hết sức là được.
Ngưu Phấn nằm trên đất khóc lóc, Minh Thứ lôi người sang một khoản đất khác ném xuống, cả gương mặt toàn là mồ hôi, hung dữ độc ác nói: “Lần sau còn bắt nạt nữ sinh nữa không?”
Ngưu Phấn mặt mày nhăn lại thành một cục, còn có vài phần giống như cục cớt bò khô héo, “Không dám nữa, không dám nữa!”
Minh Thứ đứng thẳng người, dùng sức đạp lên, “Tiêu Cẩm Trình đi rồi nhưng tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ canh chừng anh, đến lúc anh tốt nghiệp.”
Ngưu Phấn gật đầu như giả tỏi.
Minh Thứ chà mồ hôi, vừa nhìn thời gian, mày đã chau lại.
“Đi thôi đi thôi, hôm nay tớ mời!” Đỗ Hạo chạy sang túm lấy vai cậu, “Đi ăn mì thịt bò đi!”
“Tôi không đi đâu.” Minh Thứ gỡ tay trên vai xuống, “Buổi chiều giúp tôi xin nghỉ.”
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều có tiết hoạt động ngoài giờ, Đỗ Hạo vừa nghe đã thấy không vui, “Cậu đi đâu chơi à? Tớ cũng đi nữa! Đi bể bơi à? Hay là sân bóng?”
Minh Thứ trợn trắng mắt nhìn, “Nhất Trung.”
Đỗ Hạo thoáng đơ vài giây, “Đi tìm anh cậu hả? Cậu tìm cũng không thấy đâu, đám anh ấy lớp 11 rồi bận lắm á.”
Minh Thứ đáp, “Hôm nay có trận thi đấu bóng rổ.”
Đỗ Hạo cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra, bày ra tư thế tay bye bye, “Vậy cậu đi đi! Đi vui vẻ nhá! Tiết ngoài giờ tớ giúp cậu xin!”
Làm bạn học với Minh Thứ được bốn năm rồi, năm nay là năm thứ năm, Đỗ Hạo chẳng lẽ còn chưa rành cái tính đó của anh Minh nhà nó sao? Chuyện gì cũng không quan trọng bằng anh mình, anh mình là người tốt nhất thiên hạ này, trận thi đấu của anh mình, sao có thể không đi?
Nói mới nhớ, anh Minh hồi năm lớp 1 còn chưa phải là anh Minh, dáng người bé nhỏ, giọng còn mềm mềm, trông y như bé gái, còn yếu ớt, đã vậy bị đám bạn học bàn sau bắt nạt, nếu cậu không bảo vệ Minh Thứ vô điều kiện á, Minh Thứ đã khóc không biết bao nhiêu trận rồi.
May là Minh Thứ có một người anh học lớp lớn, Tiêu Cẩm Trình, còn có thêm một người anh vừa lên cấp trung học, Tiêu Ngộ An.
Minh Thứ năm lớp 1 bị đám bàn sau kêu là cô nhi, đánh nhau còn bị mời phụ huynh, lần đó là Tiêu Ngộ An đến.
Sau lần đó Minh Thứ không còn dễ bị ăn hiếp nữa, khí phách lúc nói chuyện thôi đã đủ rồi.
Về sau bọn họ nghe nói rằng Minh Thứ ở nhà không chỉ có hai người anh này, còn có một người anh và một người chị nữa, ba người anh luân phiên dạy Minh Thứ cách đánh nhau, Tiêu Cẩm Trình lúc không có chuyện gì làm còn tới lớp bọn họ giám sát một vòng.
Tiêu Cẩm Trình ai mà dám chọc chứ? Đó là ong chúa lớp trên đó.
Hình như là đến năm lớp 2 thì phải, Minh Thứ đã không còn yếu đuối hay kêu chít chít nữa, có đợt một nam sinh trên lớp bị lớp kế bên đánh, lớp trưởng thể dục muốn hẹn tên đó ra đánh đòi lại công bằng, Minh Thứ còn giơ tay báo danh.
Về sau Tiêu Cẩm Trình tốt nghiệp lên cấp 2, đám đàn anh lớp lớn cảm thấy Minh Thứ mất đi ô dù rồi, muốn tới dạy dỗ Minh Thứ, kết quả Minh Thứ trực tiếp đem bọn họ đấm nằm bẹp xuống đất, từ đấy xuất hiện thêm một danh hiệu gọi là anh Minh.
Fan hâm mộ của Minh Thứ rất nhiều, nam có nữ có, nam sinh thì thấy anh Minh đánh nhau giỏi, nữ sinh thì thấy anh Minh đẹp trai vô đối.
Đỗ Hạo suy ngẫm hồi lâu, xong lại từ mình vui trở lại.
Nói thế nào thì nói, nó mới là người anh em thân nhất của anh Minh nhà nó, người khác sao mà so lại được, Minh Thứ hồi lớp một lần đầu đánh nhau là cùng với nó đấy.
Tầm quan trọng của nó ở trong lòng Minh Thứ chỉ thua Tiêu Ngộ An một khúc thôi.
Minh Thứ còn chưa ăn trưa, đã vội vàng chạy tới Nhất Trung, chạy một vòng sân bóng rổ, người bên trong đang luyện tập ai cũng không thấy anh nó.
Trường Nhất Trung này nó thân thuộc như bàn tay, vì cứ cách ba đến năm hôm lại chạy tới đây chơi.
Đánh nhau đến đói cả bụng, nó nhìn xung quanh, sau lại chạy đến một quầy bán hàng mua hai cái bánh bao —— Bây giờ cơ thể nó đang phát triển, một cái ăn không đủ no, thêm một thỏi socola, một gói thịt bò khô, lại mua thêm ba chai nước, đeo khẩu trang, tính buổi chiều thi đấu sẽ đưa cho anh mình.
Anh mình bây giờ chắc đang nghỉ trưa rồi, nó hiểu chuyện lắm, không có đi lên lớp anh quấy rầy, nên một mình đi dạo quanh sân trường, đi một hồi rồi ngừng lại.
Trong vườn bách thảo dưới lầu hai, anh nó đang đứng ngay đó, bên cạnh còn có một nữ sinh, mái tóc dài, tay cầm hai chai nước, đang nói chuyện với anh..