Áo Sơ Mi Bạc Hà


Lòng tự trọng của cánh đàn ông khiến Minh Thứ dây dưa với Tiêu Ngộ An một hồi, nhưng xài tiền của Tiêu Ngộ An đối với cậu mà nói sẽ không cảm thấy có gánh nặng lớn như khi xài tiền của nhà họ Minh.
Tiêu Ngộ An muốn nuôi cậu, không cho cậu sống ngày tháng cực khổ, trong lòng cậu đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng cũng chấp nhận.

Sau khi khai giảng, cậu chuyển vào ở kí túc xá, vốn ra vẫn muốn cùng lúc làm cả việc ở tiệm tiện lợi, nhưng cuộc sống đại học quá mức phong phú, cộng thêm chuyện không thiếu tiền, nên cậu đã xin nghỉ.
Từ lúc cậu nửa đùa nửa thật nói ra từ "bao nuôi" này với Tiêu Ngộ An, thì đã không còn nhắc đến chuyện theo đuổi hay không nữa.

Mỗi cuối tuần cậu sẽ về nhà, xử lý bọc đồ dơ, tối thứ sáu hàng tuần lại xách bao lớn bao nhỏ về, trong đám anh em ở cùng phòng có một người tên Dương Cạnh, mới đầu còn tưởng cậu là người bản địa.
Cậu mới đành tốn nước bọt giải thích, "Tôi ở nhà anh tôi."
"Cậu gom nhiều quần áo về như vậy, anh cậu giặt cho cậu hả?" Dương Cạnh ngưỡng mộ đáp: "Đảm đang thế? Đừng nói chị dâu nhà cậu giặt cho đó nha?"
Trong lòng Minh Thứ lập tức nhảy ra một câu 一一 Tôi chính là chị dâu của tôi.
Thế nhưng cậu không thể nói, nên hời hợt đáp: "Nhà có máy mà, tôi tự giặt."
Cậu đúng là tự mình giặt thật, ở nhà có ban công, máy giặt còn có công năng vắt khô, tiện hơn ở kí túc xá nhiều.
Trước mắt thấy nửa học kỳ đã trôi qua, sắp sửa vào kì nghỉ đông, Minh Thứ vẫn tiêu tiền Tiêu Ngộ An, nếu như Tiêu Ngộ An không đi ra ngoài công tác, thì mỗi tuần cậu sẽ được ở cạnh Tiêu Ngộ An hai ngày.
Nhưng mối quan hệ vẫn trì trệ không có tiến triển.
Tiêu Ngộ An bây giờ còn hiển nhiên chính đáng trở thành phụ huynh của cậu luôn rồi, học phí tiền sinh hoạt của cậu đều do Tiêu Ngộ An chu cấp, cậu muốn mua đồ, trang sức mùa đông, cũng là Tiêu Ngộ An mua cho.

Còn tiền lúc hè cậu làm thêm thì không xài mấy, đôi lúc mua vài thứ vặt vãnh không dùng tới để trong nhà.
Không ai đối xử với cậu tốt hơn Tiêu Ngộ An cả.

Nhưng Tiêu Ngộ An chỉ làm phụ huynh của cậu, không cho cậu làm bạn trai, cậu cũng chẳng còn cách nào.
Chuyện người này đuổi người kia, người kia đá người nọ là cảnh thường thấy nhất ở trong sân trường Đại học, kí túc xá của bọn cậu có một anh bạn đợt trước vừa bị bạn gái cấp ba vứt bỏ, bi thương thù hận, nên kéo nguyên phòng đi ăn Buffet, xả một trận cho khuây khỏa.
Nói thật lòng cậu thấy hơi ngưỡng mộ người ta, ít ra họ còn được xả hận.

Còn cậu thì sao, cậu tới việc xả hận còn bít cửa, chỉ có thể làm em trai cho người ấy, đau thương tột cùng mong ngóng được bò lên giường của ai kia.
Đường về nhà phải ngồi xe trường mất mấy kilomet, xuống xe xong lại phải đổi sang ngồi xe công cộng.

Minh Thứ ngồi bên cửa sổ suy nghĩ về chuyện đó, bị gió lạnh quét qua mặt suýt tê cứng.
Mùa đông năm nay đến vô cùng sớm, rõ ràng còn chưa đến tháng chạp, trên đường đã bán đầy hoa mai vàng.
Lòng theo đuổi sự lãng mãn trong trái tim Minh Thứ trỗi dậy, mở app thanh toán tiền(*) mua hoa mai về, cắm vào bình rồi mới tới chợ mua thức ăn, đợi Tiêu Ngộ An tan làm về nấu.
*小金库: Là một ứng dụng chuyển tiền của Trung Quốc.
Thứ sáu mỗi tuần cậu đều sẽ trôi qua như này 一一 Gấp gáp trở về nhà, bỏ quần áo dơ vào máy giặt, dọn dẹp nhà cửa, mua mấy món muốn ăn về sẵn, rồi vừa đếm giờ vừa ngóng tai nghe tiếng bước chân của Tiêu Ngộ An.
Tuần này bận cực kì, bọn họ phải tập vận động thể chất với môn chuyên ngành chống khủng bố, sáng hôm nay còn có một buổi tập kéo, cậu vừa buồn ngủ vừa đói bụng, ngày đông trời tối rất sớm, cậu tự mình đi tắm, chuẩn bị một tí nữa ăn xong cơm sẽ lăn đi ngủ.
Nhưng vừa tắm xong nước nóng, còn chưa kịp độ ăn cơm, cậu đã thấy hơi muốn ngủ.
Trong nhà vốn dĩ chỉ có một chiếc giường, ngày hè cậu sẽ ngủ ở sofa.

Năm ngoái còn được nằm chung với Tiêu Ngộ An, bây giờ thì Tiêu Ngộ An không cho cậu chen vào nữa.
Tháng chín cậu huấn luyện quân sự trở về, phát hiện ở phòng khách dư ra thêm một cái giường nhỏ, đặt bên cạnh ghế sofa, thế là một căn nhà từ đầu đã gọn gàng ngăn nắp bỗng dưng trở nên chật chội.
Cậu cũng chẳng rõ mình nên vui hay nên dỗi.
Nhưng dù sao đã xem ngôi nhà này như nơi ở thường trú rồi.
Cậu sợ Tiêu Ngộ An giận, nên bình thường không nằm giường trong phòng ngủ.

Nhưng hôm nay nước nóng khiến cậu tắm ra tật lười, gan cũng bị nó hun to ra, đồ ngủ còn chưa mặc đã vén chăn nằm lên.
Giường ở phòng khách làm sao thoải mái bằng cái giường này, cái này có mùi của Tiêu Ngộ An.
Khi vừa nằm xuống, cậu không thèm động, đã chôn mặt vào trong tấm chăn, tham lam hít ngửi.
Lúc đầu cậu cũng không có ý nghĩ gì khác, nằm xíu thì nằm xíu, trước khi Tiêu Ngộ An về cậu sẽ xếp lại ngăn nắp là được.

Nhưng khi nằm xuống thật rồi, thì chẳng còn theo ý cậu.
Nửa khuôn mặt áp vào gối, bắp thịt vừa được hun nước nóng dán vào ga đệm trải giường, hai tay lần xuống, mắt nhắm lại, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
Chuyên ngành trinh sát cảnh sát toàn là một đám thanh niên tinh lực dồi dào, trận tập thể chất tuần này nghiền ép chúng cậu đến nỗi không có tinh thần, trở về kí túc xá là ngủ, đâu thể nghĩ đến chuyện kia.
Lần này Minh Thứ nhịn khá lâu rồi.
Cậu không chịu được nữa, tới cậu cũng không ý thức được mình đang làm gì.
Càng về sau thì lại càng triệt để mất tự chủ, tủ trên đầu giường không có giấy, hành sự xong cậu vẫn đang chìm đắm trong dư vị còn sót lại, đôi mắt nửa mở nửa khép, mái tóc vừa được gội lại lần nữa ẩm ướt.
Tay cũng ướt.
Mà, đùi cũng ướt.
Vài phút sau, giống như là bị kéo trở về mặt đất, cậu bật mạnh dậy từ trên giường, nhìn đống bừa bộn trên tấm ga, mới hiểu ra mình vừa làm gì.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen một mảng, cũng đến khoảng giờ Tiêu Ngộ An thường về nhà.
Nhịp tim cậu nhảy loạn, không quá mười phút nữa, ngoài cửa nhất định sẽ truyền đến tiếng vang chìa khóa cắm vào ổ.
"Dduj!" Cậu thấp giọng mắng: "Má nó mày là cầm thú chắc?"
Tình hình chiếc giường này tuyệt đối không thể để cho Tiêu Ngộ An nhìn thấy, tới chính mình còn cảm thấy thẹn, thẹn đến mức cay mù hai mắt.
Tiêu Ngộ An vừa mở cửa, đã ngửi thấy mùi hương giặt đồ, rất nồng, nồng quá mức.
Máy giặt nằm ở ban công, theo lý mà nói, ngày thường giặt quần áo, không thể có mùi nồng đến vậy.
Anh đổi giày dép, đi đến ban công nhìn, một ngày lạnh lẻo như này, thế mà Minh Thứ lại trần cánh tay phơi tấm thảm trên sào phơi đồ.
"Anh, anh về rồi ạ!" Minh Thứ ban nãy hoảng quá, tay chân lóng ngóng tháo chăn, ga giường, nhét vào máy giặt xoay vài vòng, dưới tình thế gấp bách lỡ tay đổ hơi nhiều bột giặt, giữa đường lại cảm thấy chỉ giặt mỗi giường bên trong phòng ngủ mà không giặt luôn của mình thì khả nghi quá, thế là nhanh chóng lột tất cả ga ở phòng khách ra.
Bận xong một hồi, lại quên mất mình đang mặc có mỗi quần ngủ, trên người trống trơn, thế mà không những không thấy lạnh, mà còn toát một thân mồ hôi.
Tiêu Ngộ An vừa nhìn đã hiểu vấn đề, tìm một lối thoát đáp: "Em vào đây trước đã, mặc đồ vào."
Minh Thứ cúi đầu nhìn, "dạ" xong một tiếng, mới lon ton chạy vào phòng mặc đồ ngủ.
Tiêu Ngộ An đi tới ban công, thấy máy giặt vẫn đang chạy, dưới nền đất vươn ra một lớp bọt xà phòng, ga giường giặt xong đang treo một bên, còn tấm chăn của Minh Thứ thì vẫn ở yên bên trong sọt.
Minh Thứ chỉ mất vài phút để mặc quần áo, xong lại bám ở phòng ngủ ra sức ngửi ngửi, không thấy mùi mà mình vừa bày ra mới thôi.
Vì để đảm bảo, ban nãy cậu đã đặt bình hoa mai vào, may mà nhờ năng lực tiên tri vũ trụ của mình, từ sớm đã chuẩn bị sẵn hoa mai.
Hít thở sâu một hơi, Minh Thứ mới quay về phòng khách, hắng hắng giọng tiếp thêm can đảm cho mình, "Anh, hôm nay trời đẹp, nên em sẵn gom chăn ga đi giặt ý!"
Giọng kiểu này của Minh Thứ càng khiến Tiêu Ngộ An chắc chắn hơn, hôm nay em ấy rất kỳ lạ.
Minh Thứ thường hay làm việc nhà, mỗi tuần trở về đều tự mình giặt đồ, nhưng trước nay chưa từng giặt chăn ga giường, đa phần chắc vì to quá, giặt thì phiền.

Hôm nay thế mà lại gấp rút giặt hết hai tấm ga, nhất định là vì có một nguyên nhân khác.
Tiêu Ngộ An lại hướng mắt nhìn ra ngoài ban công, chăn ga giường của Minh Thứ vẫn đang xếp hàng chờ trong sọt, vậy mà thứ giặt đầu tiên lại là ga giường ở phòng ngủ.
Thế thì vấn đề xuất phát từ ga giường bên trong phòng ngủ, những thứ khác là vật che mắt.
Minh Thứ đảo đôi hạt châu vài cái, mang tai ửng đỏ.
Trong lòng cậu hãi hùng biết mấy, cũng không biết có lừa cho qua được hay không.

Nếu tí nữa Tiêu Ngộ An hỏi cậu, cậu cứ giả ngu đến cùng, dù sao bây giờ trong phòng ngủ cũng toàn là mùi hoa mai, Tiêu Ngộ An có thông minh đến đâu, cũng không tìm ra được chứng cứ.
"Anh à, anh không đi nấu cơm hả?" Minh Thứ vừa nói vừa lại gần ban công, máy giặt đã bắt đầu cất tiếng báo hiệu, "Em có mua cánh gà đó, anh chiên cánh gà cho em nha."
Tiêu Ngộ An không lập tức hỏi cậu, gật đầu, "Ừ."
Minh Thứ thở phào, khi đang rộn tay bên chiếc máy giặt còn ngâm nga vài câu hát.
Theo cậu thấy thì chuyện này có vẻ đã đến hồi kết.
Nhưng đến khi giặt xong hai bộ chăn ga giường, cơm tối cũng được ăn no nê, Minh Thứ lại bị gọi đến phòng ngủ lồng vỏ chăn.
Lúc bé cậu thích nhất là lồng vỏ chăn, hễ anh nói muốn lồng chăn, cậu sẽ là người chạy đến nhanh nhất, anh lồng xong một góc, cậu sẽ đè chặt góc ấy lại, đợi đến khi bốn góc được lồng xong, cậu sẽ ra sức vẫy.

Anh nói được rồi đừng vẫy nữa, cậu còn không chịu ngừng lại.
Cậu cảm thấy khi tấm chăn lay động giống như làn sóng nhấp nhô, cậu thì hướng về ven biển, nơi ấy có ông ngoại của anh, cậu đã từng nghe rất nhiều câu chuyện liên quan đến biển, cũng mong ước được bọt sóng hôn nhẹ lấy bàn chân mình.
Hiện tạm thời không thể đi ven biển, thế thì đành tạm vẫy thôi.
Chẳng qua đợt lồng vỏ chăn này lại trôi qua không mấy suôn sẻ.
Cậu cứ cảm thấy Tiêu Ngộ An đã phát hiện "chuyện tốt" mà mình đã làm, gọi cậu vào là để bày binh vấn tội.
Phải, Tiêu Ngộ An đoán được rồi.
Non nửa năm nay bọn họ đều giữ sợi dây ranh giới vô hình nọ giữa đôi bên, sống cùng nhau không khác gì đôi anh em bình thường như bao người.
Nhưng sợi dây này không phải lúc nào cũng có thể được giữ chặt, vì đến cùng bọn họ cũng không phải là một cặp anh em thật sự, Minh Thứ muốn làm người tình của anh, không chỉ dừng lại ở đầu môi, mà em ấy vẫn kiên định với điều đó chẳng giống như bề ngoài đã thể hiện.
Minh Thứ tốt hay không à?
Tốt chứ, bé con này được "nắn" theo sở thích của mình mà ra, tất thảy ưu đểm anh đều biết, tất thẩy tật xấu anh cũng nắm rõ.
Nếu như anh nhất định phải tìm một người để thích, thì không ai có thể sánh bằng Minh Thứ.
Người khác rồi cũng sẽ có lúc chẳng thể bắt cùng nhịp hoàn toàn được với anh, còn anh cũng không thể đứng ở góc độ là người yêu "nắn" lại đối phương.
Chỉ có Minh Thứ, là anh không cần phải đi "nắn" lại nữa.
Xét theo góc độ nào đó mà nói, đối với anh, Minh Thứ chính là một mảnh ghép hoàn mỹ.
Những thói xấu đó của Minh Thứ, là điểm thiếu hụt anh có thể bao dung khoan nhượng, sự tồn tại của những điểm này, khiến độ hoàn hảo ở Minh Thứ càng thêm sinh động.
Nhưng anh "nắn" Minh Thứ chỉ vì để Minh Thứ trở thành người tình của mình sao?
Không phải.
Anh nhìn Minh Thứ lớn lên, không có tí huyết thống nào ấy mới là lỗ hổng, lỗ hổng này càng khó vượt qua hơn cả tầng quan hệ huyết thống.
Thế nhưng anh lại không thể không thừa nhận, anh thật sự đang bị Minh Thứ thu hút.
Minh Thứ từng bước đuổi sát anh là khí thế bừng bừng mà chỉ có ở tuổi trẻ, giống như đang chạy theo mặt trời, tựa ngọn lửa rực cháy.
Những ánh nhìn ấy đổ dồn lên người anh, khiến anh nhịn không được ngoảnh đầu đáp lại.
Bản thân Minh Thứ thôi, đã là sở thích của anh, thẩm mỹ của anh.

Ngày đêm gần gũi, làm sao anh có thể không bị Minh Thứ hấp dẫn đây?
Anh không còn chỉ mỗi là anh trai của Minh Thứ.
Tình yêu thương của anh đối với người bé em này đã ngày càng trộn lẫn nhiều thứ tạp chất khác.
Ví như hiện tại, anh biết Minh Thứ đã làm gì trên chiếc giường này, anh cho rằng anh nên phẫn nộ, thế mà lại không thể.
Anh bảo Minh Thứ vào đây, cũng chỉ muốn xác nhận một sự thật.
Nhưng tại sao nhất định phải xác nhận?
Anh rất hiếm khi không tìm được đáp án, nhưng lần này, trước khi mở lời, anh quả thật không tìm ra được một lý do nào để giải đáp thứ vướng mắc không nguôi của mình.
"Giặt chăn ga, không phải vì hôm nay trời đẹp đúng chứ?" Anh nhìn Minh Thứ đột nhiên mở tròn hai mắt: "Thời tiết có đẹp hơn nữa, thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui